Tình Nguyện - Vi Vi Nhất Tiếu Ngận Lạp Phong

Chương 5: Làm em (hơi H)



Lòng bàn tay Hứa Nguyện vừa non vừa mềm, Kiều Ninh bị cô nắm như vậy cực kỳ thoải mái, nhưng biểu cảm của cô gái mới càng làm cho anh cảm thấy thú vị.

Đôi mắt to linh động của cô lúc này nhắm chặt, lông mi thật dài giống như cánh bướm nhẹ nhàng rung động. Một dáng vẻ muốn nhìn lại không dám, hơi nghiêng đầu đi, để lộ cổ trắng nõn. Xương quai xanh non mịn theo nhịp thở dồn dập của cô phập phồng làm người ta có dục vọng muốn gặm cắn.

C/ôn th/ịt của anh càng lúc càng lớn, càng ngày càng cứng, q/uy đ/ầu đã rỉ ra tinh dịch. Kiều Ninh thúc một chút về phía trước, giả vờ vô tình va chạm mảnh đất tam giác giữa hai chân Hứa Nguyện.

Nơi nào đó của Hứa Nguyện vốn dĩ đã ướt đến rối tinh rối mù, khống chế không được khép hai chân lại âm thầm cọ xát. Khi q/uy đ/ầu tròn tròn kia của Kiều Ninh đụng tới giữa chân cô một chút, cô liền căng thẳng tới cổ họng, bụng nhỏ cô lại chảy ra càng nhiều nước.

Cô đành phải quay đầu lại, mở mắt ra vừa định nói chuyện liền nhìn thấy trên mặt Kiều Ninh cũng chảy đầy mồ hôi, hai mắt hơi nheo lại, dường như đang nhìn chằm chằm miệng mình.

Hứa Nguyện càng miệng đắng lưỡi khô, trong lòng cô chờ mong Kiều Ninh sẽ hôn xuống, lại sợ anh sẽ hôn xuống, loại cảm giác căng thẳng nhưng kích thích này làm tim cô đập bịch bịch.

Kiều Ninh cũng cảm giác được Hứa Nguyện đang nhìn mình, vì thế giương mắt đón nhận ánh mắt cô. Giờ phút này đôi mắt Hứa Nguyện ướt dầm dề, hình như có vạn ngôn ngàn ngữ lại không biết nói từ đâu. Kiều Ninh rất thích đôi mắt của Hứa Nguyện, thanh thuần lại mê người. Anh cầm lòng không được cúi đầu hôn lên mí mắt cô, khàn giọng nỉ non: “Đừng nhìn anh như vậy, bằng không anh sẽ nhịn không được làm em ở chỗ này!”

Làm, em!

Tim Hứa Nguyện cũng muốn nhảy ra khỏi ngực, cô nhanh chóng nhắm hai mắt lại! Lại xoay đầu sang một bên!

Kết quả động tác quá nhanh, một bầu ngực no đủ mềm mại lập tức đụng vào ngực Kiều Ninh.

Kiều Ninh bị hai luồng mềm mại kia va chạm, c/ôn th/ịt dưới thân lại lớn thêm một vòng. Anh quét mắt tới ngực Hứa Nguyện.

Hôm nay cô mặc một cái áo sơ mi màu trắng, hai nút áo trên cùng đã mở, tạo thành cổ áo chữ V dẫn dụ ánh mắt anh dừng lại ở bầu ngực thật trắng như ẩn như hiện và một đường khe rãnh thật sâu bên trong.

Kiều Ninh một tay ôm eo Hứa Nguyện, một tay giữ tay Hứa Nguyện vuốt c/ôn th/ịt mình, không có cách nào phân thân.

Anh cau mày, ánh mắt buồn bã. Cánh tay bên hông Hứa Nguyện kéo về phía trước, bản thân thì cúi đầu nhắm ngay nút áo trước ngực Hứa Nguyện, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng móc một cái, nút áo đã bị mở ra.

Hứa Nguyện chỉ cảm thấy ngực cảm giác ấm áp ẩm ướt một chút, sao nút áo lại mở. Lưỡi Kiều Ninh liền bắt đầu liếm láp trên đỉnh cao nhất ở ngực cô.

Hứa Nguyện chỉ cảm thấy trước ngực tê dại, sức lực toàn thân đều bị rút ra, hai chân căn bản không chịu nổi trọng lượng của mình, trượt xuống dưới…

Mà trong thân thể cũng phản ứng dây chuyền, phía dưới càng ngày càng ngứa, dòng nước càng ngày càng nhiều. Cô nâng đầu lên hé miệng, trong tiếng thở dốc dồn dập mang theo rên rỉ quyến rũ, mà tiếng rên rỉ uyển chuyển yêu kiều kia lại thường xen lẫn tiếng khóc run rẩy.

Âm thanh của Hứa Nguyện làm c/ôn th/ịt của Kiều Ninh cứng phát đau. Bàn tay ôm eo Hứa Nguyện lập tức trượt xuống chân cô, nhanh chóng vén váy lên, đem nam căn căng trướng của mình nhắm ngay chỗ mềm mại giữa hai chân Hứa Nguyện chọc mạnh vài cái.

Lúc c/ôn th/ịt nóng trong tay Hứa Nguyện trướng đến sắp cầm không nổi, Kiều Ninh đột nhiên bắn ra.

Tinh dịch màu trắng phun đầy quần lót nhỏ màu hồng nhạt của cô.

Sau đó Kiều Ninh nhẹ nhàng thở hổn hển, ôm Hứa Nguyện, ở bên tai cô khàn giọng hỏi: “Thích anh làm vậy với em không?”

Hứa Nguyện nói như thế nào đây? Kiều Ninh còn chưa chạm vào cô đã khiến cô ướt thành như vậy…

Quá mất mặt… Cô chôn mặt trên vai anh khóc nức nở.

“Em là vui quá mà khóc sao?” Kiều Ninh vừa nhẹ nhàng vỗ lưng cô, vừa cất công cụ gây án của mình vào.

Hứa Nguyện không có tâm tình nói giỡn cùng anh, giống một con chim cút uể oải gục đầu xuống.

“Ha ha…” Kiều Ninh rầu rĩ cười một chút, dùng tay sờ mông Hứa Nguyện không nhẹ không mạnh bóp một cái.

Sau đó đỡ Hứa Nguyện thẳng lên, sắc mặt không thay đổi, thấp giọng nói: “Anh ra ngoài mua đồ, em chờ chút hãy ra!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.