Mạc Tử Bắc trong lòng trầm xuống, anh thật sơ sót, trong công ty lại có kẻ gian.
“Mạc!” Doãn Đằng Nhân thực lo lắng quan tâm hỏi: “Mình có thể làm gì?”
“Cậu cứ đi vào trong trước, lát mình gọi cậu! Giám đốc Lý ông cũng đi ra ngoài đi!”
Doãn Đằng Nhân cũng chỉ gật đầu đi vào phòng bên trong đóng cửa lại.
Không bao lâu sau Tina liền đi vào, sau khi nói chuyện một lúc lâu với
Mạc Tử Bắc rồi đi ra ngoài. Doãn Đằng Nhân lại tiến vào khi Mạc Tử Bắc
đang nhíu mày.
“Mạc, cậu thật sự đã đồng ý?”
“Mình không có lựa chọn nào khác, không phải sao?” Mạc Tử Bắc xoa nhẹ mi tâm. “Cuộc nói chuyện mới rồi cậu đều nghe thấy rồi đấy, giúp mình
gọi Tiểu Bạch qua đây đi, còn nữa giúp mình bảo vệ các cô ấy an toàn,
mình sẽ giữ Thiên Thiên ở bên cạnh. Các cô giao cho cậu.”
“Ừ!” Doãn Đằng Nhân cũng chỉ có thể gật đầu. “Cậu yên tâm đi, mình đi liền đây!”
Giản Tiểu Bạch đang cùng Lâm Hiểu Tình lên án công khai Tina thì Doãn Đằng Nhân vẻ mặt u buồn đi vào, anh ta chỉ nói với Giản Tiểu Bạch.
“Mạc gọi cô qua kìa.”
Lâm Hiểu Tình nghe ra trong giọng nói anh ta có vẻ nặng nề bèn lo lắng hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Doãn Đằng Nhân hít một hơi thật sâu, nếu không có việc gì thì tốt rồi. Nhưng anh ta cũng không thể nói gì.
Giản Tiểu Bạch không rõ cho nên lại có chút lo lắng thấp thỏm đi ra
ngoài, vào phòng tổng giám đốc. Mạc Tử Bắc ngồi đối diện với ánh mặt
trời bên ngoài cửa sổ. Giản Tiểu Bạch lấy tay cản ánh mặt trời, có chút
không thích ứng đột nhiên mở cửa sổ.
“Bắc? Làm sao vậy?” Cô rõ ràng cảm nhận được Mạc Tử Bắc đang căng thẳng.
“Chúng ta chia tay đi Tiểu Bạch!” Anh đột nhiên mở miệng.
“Vì sao?” Giản Tiểu Bạch hoảng sợ hỏi, cô chỉ cảm thấy máu trong toàn thân đều ở chảy về phía ót, trong chớp mắt gần như đứng không vững, lảo đảo tựa vào cái bàn bên cạnh. “Anh, anh rốt cuộc làm sao vậy?”
Mạc Tử Bắc thản nhiên cười, khóe miệng đầy bi thương mà thảm đạm.
“Anh chỉ là cảm thấy có chút ngán ngẩm. Em là con gái Bộ Vân, bởi vì em
mà anh có khả năng bị Thanh bang cho lên nóc. Anh không muốn hủy hoại sự nghiệp của mình chỉ trong chốc lát.”
“Ơ!” Giản Tiểu Bạch nhất thời kinh ngốc, cô trong lúc nhất thời không suy nghĩ được gì.
Cô cắn đầu cắn chặt môi, cánh môi nháy mắt trắng bệch. Người đàn ông
này vừa rồi còn cùng cô triền miên, giờ phút này lại nói chia tay. Người đàn ông này đã hứa với cô cả đời vậy mà nói thay đổi là thay đổi. Cô
thật sự không thể tin được.
“Bắc, em không cần anh phải yêu em cả đời!”
Cô không tin.
Mạc Tử Bắc trong lòng trầm xuống, nhẫn nhịn nỗi đau trong lòng ra vẻ
vô tình nói: “Anh ghét, đột nhiên cảm thấy ghét. Nhân nói Dạ Lang đã đào tẩu anh không muốn bởi vì em mà trở thành vật hi sinh dưới họng súng
của Dạ Lang.”
Giản Tiểu Bạch nghe như sấm rền vang trên đầu, cô không tin vào lỗ tai mình. “Bắc!”
“Anh quyết định rồi anh sẽ ở bên Tina, cô ấy có thể ở giúp anh về sự
nghiệp hơn nữa cô ấy cũng sẽ chăm sóc tốt cho Thiên Thiên. Một cộng sự
như vậy anh không muốn đánh mất.”
Giản Tiểu Bạch lệ ngưng nơi hốc mắt, nghèn nghẹn hít mũi. “Cả Thiên Thiên anh cũng muốn lấy đi sao?”
“Anh không thể để con anh đi theo em chịu khổ, đi theo em trở thành
đối tượng công kích của Dạ Lang. Em yên tâm đi anh sẽ nuôi Thiên Thiên
thật tốt.”
Trái tim đang yên lặng lại cuồng loạn muốn nổ tung. Giản Tiểu Bạch
run run, không muốn tin những lời nói vô tình như vậy lại từ trong miệng Mạc Tử Bắc nói ra. Vừa rồi anh còn hứa chăm sóc cô cả đời, vì sao mới
một phút đã thay đổi, bất thường khiến cho người ta không kịp trở tay.
“Em không tin, em không tin. Bắc anh rốt cuộc làm sao vậy?” Giản Tiểu Bạch thống khổ la to.
Mạc Tử Bắc cố nén ý muốn tiến lên ôm lấy cô, hạ quyết tâm đi đến ấn
chuông. Tina từ bên ngoài thắng lợi đi vào giống như một nữ vương. “Mạc
có chuyện gì sao?”
Ánh mắt Mạc Tử Bắc nhìn đến Tina thì hiện lên một tia âm ngoan, lập tức liều mạng giấu đi. “Tina lại đây.”
Tina cười khanh khách đi lên. “Mạc!”
Mạc Tử Bắc ôm lấy Tina. Ở trước mặt Giản Tiểu Bạch mà hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tina mà Tina cũng không ngại xấu hổ, ôm lấy đầu Mạc Tử Bắc
làm nụ hôn thêm sâu. Mạc Tử Bắc vốn muốn cự tuyệt hôn sâu nhưng anh
không muốn để Tiểu Bạch tiếp tục lừng khừng nữa nên cũng chỉ có thể như
thế. Anh lại từ bị động chuyển thành chủ động.
Gương mặt Giản Tiểu Bạch cứng đờ, yết hầu giống như bị cái gì đó mắc
kẹt trong đó, khó chịu đến hít thở cũng không thông, cô thấy choáng váng mặt mày, cả thế giới cũng trở nên đen tối. Nuốt nước mắt vào trong, cô
cắn chặt môi, tơ máu cũng từ khóe môi mà chậm rãi chảy xuống.
“Anh thật sự quyết định?”
“Đúng vậy!” Mạc Tử Bắc buông Tina ra.
“Em không tin. Buổi sáng anh còn nói yêu em cả đời, chúng ta còn…”
“Tiểu Bạch, anh thực sự yêu em nhưng tình yêu không thể mài ra làm
cơm mà ăn được. Anh không thể bởi vì em mà liều lĩnh từ bỏ tính mạng của mình. Nếu phải lựa chọn giữa tình yêu và tính mạng thì anh chỉ có thể
lựa chọn cái sau.”
“Không!” Cô rưng rưng lắc đầu không muốn tin. Chuyện này nhất định có ẩn tình. Doãn Đằng Nhân nhất định biết, anh ta không phải nói chuyện
một hồi với anh sao? Vì sao vừa rồi còn tốt đẹp mà hiện tại lại thay
đổi?
“Hơn nữa, dáng người Tina lại đẹp như vậy, không khô khan giống như
em, đến cảm giác khi ôm em cũng không thoải mái bằng Tina. Cho nên tìm
cô ấy mà sống cả đời so với em có lẽ tốt hơn rất nhiều. Không phải sao?” Mạc Tử Bắc càng nói càng tàn nhẫn.
Bước chân cô mềm nhũn lui xuống hai bước. “Bắc, đừng nói như vậy. Em không tin!”
“Cô Giản, cô muốn nhìn tôi với Mạc sao? Muốn chúng tôi… cô mới tin
sao?” Tina cười càng thêm đắc ý, nụ cười của cô ta hoàn toàn phá hủy lý
trí Giản Tiểu Bạch.
Cái nụ cười hạnh phúc trên mặt Tina kia đập thật mạnh vào trái tim
Giản Tiểu Bạch, cô đau đớn không phải bởi vì ghen tị với Tina dù sao Mạc Tử Bắc cũng không yêu cô ta. Cô chính là đau lòng vì Mạc Tử Bắc thay
đổi quá nhanh. Điều càng làm cho cô đau khổ hơn là chẳng lẽ mấy ngày qua cô cùng Mạc Tử Bắc cùng sinh cùng tử, tình cảm đem ra so với sinh mệnh
thật sự cực kỳ bé nhỏ như thế sao?
Vậy anh có còn là Mạc Tử Bắc mà cô biết hay không? Có còn là một Mạc
Tử Bắc có thể vứt bỏ tính mạng vì con trai hay không? Có còn là Mạc Tử
Bắc đã nói cả đời này chỉ cần cô hay không?
Cô cứ nghĩ tình yêu của bọn họ đã có thể vượt qua cả sinh tử nhưng cô đã sai rồi, quá sai rồi. Cô hét to một tiếng rồi chạy ra khỏi phòng
tổng giám đốc.
Mạc Tử Bắc trên mặt lập tức đầy thống khổ. “Cô vừa lòng rồi chứ?”
Tina chau mày: “Mạc, người ta thực sự yêu anh!”
Mạc Tử Bắc đẩy người cô ta ra, ngồi vào ghế tổng giám đốc, nhắm chặt
hai mắt muốn đóng hết cả cửa tâm hồn mình. Giản Tiểu Bạch chạy ra khỏi
phòng tổng giám đốc thì nước mắt đã chảy dài trên hai má. Doãn Đằng Nhân vẫn luôn ở trước cửa chờ cô, anh ta lo Giản Tiểu Bạch sẽ nghĩ quẩn
trong lòng. Anh ta không ngờ khi cô thật sự đi ra liền ra chạy nhanh ra
ngoài. Lâm Hiểu Tình cũng chạy theo. “Rốt cuộc làm sao vậy?”
Doãn Đằng Nhân giữ chặt cánh tay Giản Tiểu Bạch. “Cô Giản, cô không được đi ra, bên ngoài rất nguy hiểm.”
“Không, tôi muốn đi, buông tôi ra, đừng có cản tôi cứ để tôi chết đi!” Cô thống khổ kêu to.
“Tiểu Bạch, rốt cuộc làm sao vậy?” Lâm Hiểu Tình cũng bắt được cánh tay kia của cô.
Giản Tiểu Bạch bật khóc lớn một tiếng, Mạc Tử Bắc ở bên trong phòng
tổng giám đốc nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của Tiểu Bạch thì trong
lòng càng đau đớn kịch liệt, bàn tay bất giác siết chặt bên người.