Giản Tiểu Bạch ngồi ở sô pha xem TV, nơi cửa đột nhiên xuất hiện một
bóng người cao lớn làm cho ánh mắt của cô theo đó mà sáng ngời, có chút
kích động đứng lên. Run run môi hưng phấn mà kêu một tiếng: “Anh Thiếu
Khanh!”
Mai Thiếu Khanh đứng ở cửa lại bình tĩnh mỉm cười nhìn cô.
Hai người nhìn nhau, trong mắt đều là ấm áp. Thiên Thiên ở trên sô
pha bên cạnh chơi xếp gỗ vừa quay đầu liền sửng sốt, lập tức kêu to nhào tới: “Ba!”
Mai Thiếu Khanh ôm lấy cậu nhóc. “Thiên Thiên!”
“Ba!” Thiên Thiên ôm cổ Mai Thiếu Khanh, chu miệng hôn lên mặt anh ta.
Mạc Tử Bắc sau khi mở cửa liền nhìn thấy hình ảnh bọn họ thân mật như thế, trong lòng có chút chua chát, nhịn không được khẽ gọi: “Đó là con
tôi đó được chưa?”
Mai Thiếu Khanh liếc xéo anh một cái, cũng không để ý tới. Giản Tiểu
Bạch nhìn anh tiến vào mà sắc mặt trầm xuống. Cô lại nghĩ tới lần trước
lúc nguy cấp anh đã nói đến chuyện chia tay cô. Cô vẫn canh cánh trong
lòng, vẫn rất giận. Còn nữa anh còn dám hôn người phụ nữ nhân. Tuy rằng
sau này anh đã giải thích hết mọi chuyện đều là vì Hùng Lập Tân cùng Mai Thiếu Khanh nhưng cô vẫn nhịn không được mà tức giận. Lúc mấu chốt hai
người không phải sống nương tựa vào nhau, bàn bạc với nhau, chỉ có một
mình anh quyết định. Cho nên cô vẫn phải trừng phạt anh, về sau cô lấy
việc mang thai mà cự tuyệt lời cầu hoan của anh. Chèn ép Mạc Tử Bắc đến
mức sắp hỏng luôn!
Thấy Giản Tiểu Bạch trề môi, Mạc Tử Bắc xám xịt đứng ở cửa nhìn con
mình cùng Mai Thiếu Khanh gần gũi mà không thể làm gì. Giản Tiểu Bạch
cũng vọt tới muốn nhào vào trong lòng Mai Thiếu Khanh. Mạc Tử Bắc cũng
không chịu mà kéo cô lại.
“Em là phụ nữ của anh. Anh không thể chịu được cảnh em chui vào trong lòng người khác!”
Mạc Tử Bắc cười nhẹ mà Mai Thiếu Khanh ngược lại rất đồng tình nhìn
anh tựa tiếu phi tiếu khẽ cong khóe miệng, vẻ mặt kia chính là đang nói: “Anh hết thuốc chữa rồi!”
Giản Tiểu Bạch giống như một con nhím nhỏ đang xù lông, Mạc Tử Bắc lo lắng cho hai cục cưng trong bụng cô nên không dám làm càn: “Xin em đó,
cẩn thận cục cưng!”
Giản Tiểu Bạch nghe thấy hai chữ cục cưng liền lập tức an tĩnh lại. “Anh Thiếu Khanh, sao lâu rồi anh mới đến, em rất nhớ anh!”
“Anh cũng nhớ em!” Mai Thiếu Khanh ôm Thiên Thiên ngồi vào sô pha, hành động chẳng khác nào đang ở nhà của mình.
“Anh còn đi nữa sao?” Giản Tiểu Bạch nhịn không được hỏi.
Mai Thiếu Khanh chậm rãi cười, nụ cười kia rực rỡ như nắng mang theo cảm tình không hề nhẹ: “Anh tính ở nhà em luôn đây!”
“Ớ!” Mạc Tử Bắc ngược lại có chút bất ngờ. “Mặt trời mọc ở hướng tây sao? Anh mà sẽ ở nhà chúng tôi?”
“Mạc Tử Bắc, anh rốt cuộc có muốn để anh Thiếu Khanh ở lại không, anh mau nói đi?” Giản Tiểu Bạch bị anh ôm thắt lưng nhưng không chút ảnh
hưởng đến khẩu khí cô nói chuyện.
“Đương nhiên là hoan nghênh, anh giơ hai tay hoan nghênh.” Dưới loại tình huống này Mạc Tử Bắc dám nói không sao?
“Anh Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch lấy tay Mạc Tử Bắc ra, ngồi trở lại sô pha. “Anh hai vơi chị thật sự đã chết rồi sao?”
Mai Thiếu Khanh chơi với Thiên Thiên rồi nghĩ nghĩ. “Có lẽ vậy!”
“Em không tin!” Giản Tiểu Bạch hạ thấp giọng nói, nước mắt lại rơi
xuống. “Anh Thiếu Khanh, em vẫn cảm giác anh hai với chị Tiểu Túc vẫn
còn sống, anh nói cho em biết đi, anh tận mắt nhìn thấy bọn họ rơi xuống biển sao?”
Mai Thiếu Khanh gật gật đầu. “Đừng nghĩ nữa mà sống cho tốt đi, còn
nữa kết hôn với cái tên đáng thương kia nữa, dù sao em cũng không thể cả đời không kết hôn, đúng không?”
“Anh Thiếu Khanh!” Giản Tiểu Bạch cắn chặt môi, đáy mắt hiện lên đau
xót. “Em không thể kết hôn. Anh hai với chị một ngày còn chưa trở lại
thì một ngày em vẫn không thể kết hôn.”
“Nếu cả đời cũng không về thì em cũng đời cũng không kết hôn với anh ta sao?”
“Uhm!” Giản Tiểu Bạch hạ quyết tâm. “Nhưng mà em cảm thấy anh hai với chị nhất định sẽ không chết. Chúng ta đều không có tạo nghiệp chướng
ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy. Em nhất định phải đợi bọn họ trở
về.”
“Nếu trở về thì em sẽ kết hôn với anh ta?” Mai Thiếu Khanh chỉ vào Mạc Tử Bắc hỏi Giản Tiểu Bạch.
Cô lại suy nghĩ. “Uhm! Nếu trở về thì em sẽ cố gắng lấy anh ấy.”
Mạc Tử Bắc lắc đầu cười khổ, cố gắng sao, anh thật sự là tự làm bậy
đắc tội với tiểu tổ tông nhưng anh lại tâm can tình nguyện chịu khổ hơn
nữa còn rất thích thú.
“Hiểu Tình hiện tại tâm trạng rất không tốt. Em cũng không thể kết
hôn, em phải ở cùng cô ấy cho nên cho nên chỉ có thể ủy khuất Mạc Tử
Bắc.” Giản Tiểu Bạch thấp giọng: “Trong lòng em bất an, nếu chỉ có một
mình em hạnh phúc thì em sẽ bứt rứt!”
“Tiểu Bạch!” Mai Thiếu Khanh có chút dở khóc dở cười: “Hạnh phúc của
em là điều mọi người hy vọng nhìn thấy nhất, không ai có ý kiến gì đâu.
Đừng tự trách, mọi chuyện không liên quan đến em.”
“Tôi đi thu xếp cho anh ở tại phòng bên cạnh chú Lan được chứ?” Mạc
Tử Bắc hiện tại chính là một người đàn ông của gia đình hiền lành, ngoan ngoãn.
“À được, tùy theo ý chủ nhà!”
Mạc Tử Bắc lên lầu đi thu dọn phòng.
“Anh Thiếu Khanh, em nói này, có một cô gái tên là Ứng Tiểu Thuần đi
tìm anh, anh có biết không!” Giản Tiểu Bạch đột nhiên nghĩ đến việc này.
“Ứng Tiểu Thuần?” Mai Thiếu Khanh nhíu mày. “Khi nào?”
“Hôm anh mới vừa đi thì cô ấy ở phòng khám. Em đến tìm anh nên cô ấy
biết anh có thể phải đi nên muốn đi tìm anh, còn nói chân trời góc biển
cũng phải tìm được anh.”
“À!” Mai Thiếu Khanh xoa nhẹ mi tâm: “Cô ta thật là phiền toái.”
“Cô ấy thích anh!”
“Ừ!”
“Mà anh cũng thích cô ấy!”
“Tiểu Bạch, anh đi nghỉ đây!” Mai Thiếu Khanh không muốn lằng nhằng như vậy nữa nên đứng lên chuẩn bị lên lầu.
“Em đưa anh đi, anh muốn chạy trốn sao?” Với hiểu biết nhiều năm, cô
cảm thấy Mai Thiếu Khanh một khi gặp phải chuyện tình cảm là lại trốn
tránh. Cô phải nghĩ cách làm anh hạnh phúc mới được.
Sau khi hai người lên lầu, chú Lan cùng ba mẹ Mạc Tử Bắc ở trong
phòng chơi cờ đánh bài, ba người lại thiếu mất một chân nên chơi không
vui. Nhìn thấy Mai Thiếu Khanh trở về, trên mặt chú Lan cuối cùng cũng
mỉm cười. Dạo này cũng bởi vì không có tin của Hùng Lập Tân với Túc Nhĩ
Nhiên mà ông cứ rầu rĩ không vui.
Mạc Tử Bắc đang sửa sang lại chăn, khi Giản Tiểu Bạch đẩy cửa tiến vào liền nhìn thấy anh đang trải ra giường trắng tinh.
“Màu trắng hả?” Mai Thiếu Khanh hỏi.
“Ừ, tôi biết anh có tính ưa sạch sẽ, căn phòng kia không phải đều là màu trắng sao?”
“Ờ!” Mai Thiếu Khanh nở nụ cười: “Anh thật đúng là hiểu tôi. Tiểu
Bạch em ra ngoài đi, anh có lời muốn nói cùng Mạc Tử Bắc!” Mai Thiếu
Khanh nhẹ nhàng đẩy Tiểu Bạch đi rồi đóng cửa phòng lại, anh ta ngồi
xuống giường mà Mạc Tử Bắc vừa trải xong.
“Chuyện gì?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Tôi muốn nói cho anh biết, hôn lễ của anh sẽ không còn xa nữa đâu,
mau chuẩn bị đi!” Mai Thiếu Khanh nói rất lạnh nhạt, trong con ngươi
cũng là trêu chọc.
“Anh?” Mạc Tử Bắc thở dài một hơi: “Đừng trêu tôi. Tuy rằng tôi muốn
kết hôn nhưng Tiểu Bạch sẽ không đồng ý. Tôi chuẩn bị xong rồi thì kết
hôn với ai?”
“À!” Mai Thiếu Khanh cười cười. “Đời này tôi sống thực sự là mệt chết đi được. Tôi chưa từng trêu ai, thời thơ ấu không hề có một chút vui
vẻ, không biết vì sao gần đây tôi lại muốn trêu chọc nhiều người hơn một chút. Ví dụ như anh, ví dụ như Tiểu Bạch, ví dụ như Doãn Đằng Nhân,
đương nhiên còn có chính bản thân tôi nữa.”
“Là sao?” Mạc Tử Bắc chăm chú quay đầu nhìn anh ta: “Anh muốn nói cái gì?”
Mai Thiếu Khanh ngoác miệng cười: “Tôi chính là muốn đùa chút thôi.
Tôi muốn kết hôn, tôi đột nhiên rất muốn cùng mấy người cử hành hôn lễ.”
Mạc Tử Bắc hoảng sợ giật mình: “Là sao?”
Mai Thiếu Khanh lắc đầu: “Anh cũng thật ngốc nghếch. Tiểu Bạch sao lại thích loại dàn ông ngốc như anh vậy chứ!”
“Anh rốt cuộc muốn nói cái gì?” Mạc Tử Bắc không thể tin được hỏi:
“Anh thật sự muốn kết hôn? Anh là nói hai cặp chúng ta cùng nhau cử
hành?”
Mai Thiếu Khanh lườm anh một cái: “Anh cuối cùng cũng không phải quá
ngu ngốc, nhớ gọi Doãn Đằng Nhân cùng Lâm Hiểu Tình tới nữa. Hôn lễ của
tôi cần mấy người tham gia. Thỏa mãn yêu cầu duy nhất này của tôi đi!”
“À được!” Mạc Tử Bắc trong lòng đã mừng như điên rồi. “Nhưng mà,
nhưng mà Tiểu Bạch sẽ không đồng ý kết hôn với tôi. Anh có biết là
chuyện của Hùng Lập Tân với Tiểu Túc cũng khiến tôi rất áy náy không.”
Mai Thiếu Khanh nghe vậy trong mắt hiện lên một tia sáng quỷ dị.
“Đừng nói đến chuyện này nữa. Tôi tính ba ngày sau kết hôn, nếu muốn
cùng nhau tổ chức thì mau chuẩn bị đi.”
“Được, hôn lễ của anh tôi nhất định sẽ chuẩn bị tốt. Nhưng mà Tiểu Bạch sẽ không đồng ý lời cầu hôn của tôi.”
“Anh chỉ cần lo chuẩn bị là được. Tôi cam đoan ngày đó Tiểu Bạch sẽ cam tâm tình nguyện kết hôn với anh!”
“Anh tính làm như thế nào?”
“Được rồi, ra ngoài đi. Đừng làm phiền tôi, tôi muốn ngủ rồi. Ba ngày nay mệt chết đi được! Nhớ nói mọi người tham gia, Lâm Hiểu Tình cùng
Doãn Đằng Nhân cũng không được thiếu.”
Mai Thiếu Khanh giống như một đứa trẻ mà nằm xuống, lần đầu tiên trong đời nằm thoải mái như vậy.
“Vậy ăn cơm thì sao?” Mạc Tử Bắc hỏi.
“Đừng gọi tôi, lúc nào đói bụng tôi sẽ đi xuống!”
“Được rồi!” Mạc Tử Bắc có nhiều điều muốn hỏi nhưng cũng chỉ có thể đợi sau khi anh ta dậy vậy.
Mai Thiếu Khanh này mà cũng muốn kết hôn, cô dâu là ai nhỉ? Trời ạ!
Tin tức này thật sự là chấn động nhất thế kỷ. Mai Thiếu Khanh kết hôn
thật sự là rất chấn động!
Sau khi đi ra cũng không nhìn thấy Tiểu Bạch, hình như cô đã về
phòng. Anh ức chế nghi vấn trong lòng, mở cửa ra liền nhìn thấy Giản
Tiểu Bạch đứng ở cạnh cửa còn Thiên Thiên thì đứng ở bên cạnh cô.
“Con đi tìm mấy ông đi!”
“Dạ!” Thiên Thiên ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Mạc Tử Bắc từ phía sau ôm lấy Giản Tiểu Bạch. “Tiểu Bạch! Chúng ta kết hôn đi!”
“Đi chết đi!” Giản Tiểu Bạch thoát khỏi anh.
“Ờ, anh mà chết thật thì em sẽ vui vẻ sao? Anh lo em sẽ giống như
Hiểu Tình mà rất khổ sở.” Mạc Tử Bắc lại dựa vào, tiến lên, tựa đầu vào
vai cô. “Tiểu Bạch anh yêu em!”
“Hừ!” Giản Tiểu Bạch ngoài miệng hừ lạnh nhưng trong lòng lại thít lại, cô làm sao có thể chịu được việc mất anh chứ?
“Tiểu Bạch!” Mạc Tử Bắc thật bất đắc dĩ, từ lần trước đến bây giờ cũng đã hai tháng anh cấm dục. “Anh muốn”
“Hừ!” Giản Tiểu Bạch vẫn không để ý tới anh. “Nhưng cơ thể cô vẫn không rời khỏi anh mà tựa vào trong lòng anh.
“Bà xã em đồng ý với anh đi. Chúng ta kết hôn, anh Thiếu Khanh của em cũng muốn kết hôn?”
“Cái gì?” Giản Tiểu Bạch kinh ngạc há miệng.
Mạc Tử Bắc xoay người cô lại nghiêm túc nói: “Anh ta nói ba ngày sau
muốn kết hôn, hỏi anh có phải cùng tham gia. Em rốt cuộc có muốn lấy anh không?
“Không lấy, không lấy!” Giản Tiểu Bạch trề môi. Trong lòng cũng rất nghi hoặc, anh Thiếu Khanh muốn kết hôn?
Mạc Tử Bắc nhìn chằm chằm đôi môi đỏ hồng của cô mà thấy nóng rực cả người. “Tiểu Bạch!”
Giọng anh đột nhiên khàn hẳn đi, Giản Tiểu Bạch cau mày liếc anh một
cái, anh lại đột nhiên ôm cô vào trong khuỷu tay, cúi đầu chiếm lấy môi
cô.
“Ứ.”
Giản Tiểu Bạch đẩy anh một cái: “Không được, ứ…”
Anh tiếp tục làm nụ hôn càng sâu, Giản Tiểu Bạch từ phản kháng lúc
ban đầu cũng biến thành thuận theo, bất lực xụi lơ ở trong lòng anh, suy nghĩ cũng theo đó mà hỗn loạn, cõi lòng thoải mái, gần như không có sức để mà thở nữa.
Thật lâu sau Mạc Tử Bắc mới buông cô ra, say đắm nhìn chăm chú vào cô. “Tiểu Bạch chúng ta kết hôn đi!”
Bàn tay anh xoa bụng cô, dịu dàng nói: “Chúng ta còn có hai bảo bối
này nữa. Anh không muốn chúng lại phải làm con rơi. Đồng ý với anh đi!”
Giản Tiểu Bạch né ánh mắt anh, lắc đầu. “Mạc Tử Bắc trong lòng em rất khổ sở!”
“Anh biết!” Mạc Tử Bắc tiến lên lại ôm lấy cô. “Anh cũng buồn nhưng mà chúng ta phải sống cuộc sống của mình.”
“Anh Thiếu Khanh muốn kết hôn?”
“Đúng vậy!”
“Em không thể, em cần thời gian!”
Mạc Tử Bắc gật gật đầu: “Vậy được rồi, anh không miễn cưỡng em!”
Trong lòng anh có chút thất vọng, xoay người lẻ loi đi ra ngoài, để
lại Giản Tiểu Bạch một mình ở trong phòng ngẩn ngờ. Kết hôn? Cô có thể
chứ?
Ba ngày sau trong phòng tiệc.
Giản Tiểu Bạch không chấp nhận lời cầu hôn của Mạc Tử Bắc nhưng cô
vẫn tới tham dự hôn lễ của Mai Thiếu Khanh. Hiện tại Mai Thiếu Khanh là
người thân duy nhất của cô, chị của Tiểu Túc đã điên rồi nên cô chỉ có
một người thân là Mai Thiếu Khanh thì làm sao có thể không đến?
Cô thuyết phục Lâm Hiểu Tình cũng đến, có lẽ là cho tới nay đều rất
áp lực nên lần đầu tiên sau khi Hùng Lập Tân gặp nạn Lâm Hiểu Tình cuối
cùng cũng ra khỏi biệt thự, khuôn mặt cô tái nhợt mà tiều tụy, cả người
thoạt nhìn tựa như vừa qua cơn bạo bệnh.
Còn Doãn Đằng Nhân khi gặp lại còn xuất hiện thêm một chòm râu rất dọa người.
“Nhân!” Mạc Tử Bắc trong lòng có chút khổ sở.
Doãn Đằng Nhân quay mặt lại, trong con ngươi xinh đẹp tràn đầy thống
khổ. Chòm râu quai nón đã rất dài khiến người ta có chút không thể tin
được người đàn ông tóc dài để râu quai nón trước mắt lại là Doãn Đằng
Nhân.
“Mạc, cậu nói đúng. Sau khi mất đi rồi mình mới biết quý trọng nhưng mà đã muộn!”
Mai Thiếu Khanh một thân lễ phục đứng ở trong đám người, xuất chúng
là vậy đáng tiếc đến bây giờ cũng không biết cô dâu ở đâu. Mọi người đều rất kinh ngạc, vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng cô dâu mà buồn bực muốn
chết. Không biết cô dâu này là thần thánh phương nào nữa.
Mai Thiếu Khanh đi tới hướng Doãn Đằng Nhân, tặc lưỡi thở dài: “Dáng vẻ này của anh thật sự là không thể kết hôn!”
“Người kết hôn là anh mà, tôi có thể đến đã là tốt lắm rồi!” Doãn
Đằng Nhân một chút vui đùa cũng không muốn nói, nói xong là lại khổ sở.
“Tôi có thể đi đưa chưa!” Doãn Đằng Nhân đưa một cái bao lì xì đỏ thẫm cho Mai Thiếu Khanh.
“À!” Mai Thiếu Khanh kinh ngạc một chút rồi nở nụ cười. “Trả lại cho anh, tôi không cần!”
Anh ta lại đem tiền lì xì trả lại cho Doãn Đằng Nhân.
“Vì sao?” Doãn Đằng Nhân bất lực hỏi lại.
“Bởi vì nhân vật chính hôm nay không phải là tôi!” Mai Thiếu Khanh hứng thú cười.
“Là sao vậy?” Mạc Tử Bắc kinh hãi. “Tôi vất vả lắm mới gọi được mọi người tới anh có ý gì vậy?”
“Hôm nay tôi không kết hôn!” Mai Thiếu Khanh đột nhiên nói.
“Anh tính giỡn chúng ta hả?” Doãn Đằng Nhân la to khiến nhiều người chú ý. “Sớm biết thế tôi sẽ không đến đây.”
Mạc Tử Bắc cũng có chút tức giận: “Anh làm cái quỷ gì vậy, đùa giỡn
người ta sao? Trò đùa của anh thật sự làm cho người ta giận đó!”
“À!” Mai Thiếu Khanh đột nhiên vỗ vỗ tay kêu lên: “Mọi người im lặng. Hôm nay là ngày kết hôn của hai cô em gái xinh đẹp! Không phải tôi cho
nên xin phối hợp một chút giục Tiểu Bạch đi thay quần áo!”
“?! Làm cái gì vậy?” Giản Tiểu Bạch ở một bên hô nhỏ.
Cô khi nào thì nói muốn kết hôn. “Tôi không lấy chồng!”
Lâm Hiểu Tình miễn cưỡng cười cười. “Tiểu Bạch kết hôn đi, Hùng Lập
Tân nếu còn sống cũng sẽ bảo cậu lập gia đình! Đừng náo loạn nữa, mọi
người đều đang chờ cậu đấy!”
“Mình không cưới đâu!” Giản Tiểu Bạch nghĩ đến anh hai mà trong lòng
càng thêm khổ sở. Anh trai với chị gái ngay cả hài cốt cũng chưa tìm
được, cô làm sao có tâm tình kết hôn.
“Khoan đã, anh Thiếu Khanh nói hai cô em gái sao?” Giản Tiểu Bạch
nghĩ đến cái gì đó liền lập tức chạy tới chỗ Mai Thiếu Khanh. “Anh Thiếu Khanh, anh nói hai cô em gái là ai? Còn có một người nữa?”
“Đúng vậy? Là ai?” Mạc Tử Bắc cũng có chút kinh ngạc.
Mai Thiếu Khanh bí hiểm nở nụ cười cười, nhìn về phía Doãn Đằng Nhân. “Tiểu Túc cả đời không trở lại thì anh không phải tính cả đời không kết hôn đó chứ?”
Doãn Đằng Nhân nghe thấy tên Tiểu Túc thì ánh mắt lại ảm đạm hẳn.
“Tôi sống nên tôi phải chịu báo ứng nhất định phải cả đời cô đơn.”
“Anh yêu con bé sao?” Mai Thiếu Khanh lại hỏi.
“Đương nhiên! Tôi yêu Túc Nhĩ Nhiên đời này cũng không thay đổi. Tôi
sẽ không kết hôn với ai ngoài Tiểu Túc.” Tâm tình của Doãn Đằng Nhân
khiến Mạc Tử Bắc cũng rất hiểu, đổi lại là anh thì cũng như vậy chỉ cần
một mình Giản Tiểu Bạch.
Doãn Đằng Nhân cô đơn mọi người đều có thể cảm thụ được, Lâm Hiểu
Tình cũng đã đi tới nói với mọi người: “Mạc Tử Bắc, Tiểu Bạch, hai người đã phí thời gian năm năm rồi. Đừng chậm trễ nữa, mau kết hôn đi!”
“Hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người một sự ngạc nhiên, đừng cảm
kích tôi quá nhé!” Mai Thiếu Khanh cười làm cho người ta không nắm bắt
được, mọi người đều dời tầm mắt về phía anh ta.
Chỉ thấy anh ta huýt sáo một cái rồi chuyển hướng tầm mắt ra cửa phòng tiệc. Mọi người cũng đều hướng tầm mắt nhìn theo anh ta.
Nơi cửa đột nhiên im lặng hẳn đi, một cô gái mặc áo cưới màu trắng
khoác tay một người đàn ông mặc âu phục màu đen chậm rãi bước đến.
Vẻ mặt cô gái rất lạnh nhạt, còn người đàn ông trái lại có vẻ mặt mỉm cười ấm áp như ánh mặt trời.
Lâm Hiểu Tình của lao đến, trên mặt không thể ức chế được vẻ kinh
ngạc vui mừng. Doãn Đằng Nhân nhìn thấy Tiểu Túc thì khó có thể tin
trừng mắt nhìn. Tầm mắt Hùng Lập Tân cùng Lâm Hiểu Tình chạm vào nhau,
ánh mắt hai người đều ngẩn ngơ quấn lấy nhau. Không phải ảo giác, cơ thể anh ta xác thực tồn tại, anh ta ôm lấy cô, đặt môi lên môi cô.
Doãn Đằng Nhân cũng rốt cục không khống chế được nhào qua đi ôm cổ Tiểu Túc: “Em đã về, đã về!”
Túc Nhĩ Nhiên lúc này mới nở rộ lên một nụ cười tươi đẹp, đưa môi hôn lên đôi môi lún phún râu quai nón của Doãn Đằng Nhân. Thật lâu sau cô
mới buông anh ta ra nháy mắt nói: “Doãn Đằng Nhân, chúng ta kết hôn đi!”
“Ơ!” Doãn Đằng Nhân mở lớn miệng. “Được!”
Mạc Tử Bắc nhìn hai cặp đôi ôm lấy nhau thì trong lòng cũng tràn đầy
đầy cảm động, đi qua huých bả vai Mai Thiếu Khanh. “Đây là trò đùa của
anh sao?”
Mai Thiếu Khanh chau mày: “Còn chưa đi?”
“Anh cũng tàn nhẫn quá đó, anh biết bọn họ bình an từ khi nào vậy?”
“Ha ha vẫn luôn biết!” Mai Thiếu Khanh cười, vẻ mặt bình tĩnh một chút áy náy cũng không có.
“Anh!”
“Hai người còn không đi đổi lễ phục sao?” Mai Thiếu Khanh hỏi Mạc Tử Bắc cùng Giản Tiểu Bạch.
Mạc Tử Bắc nắm tay Giản Tiểu Bạch, đột nhiên quỳ một gối xuống, ở
trước mặt nhiều bạn tốt và người thân, đồng nghiệp trong công ty nói.
“Bà xã chúng ta kết hôn đi!”
Giản Tiểu Bạch nâng đôi mắt chứa đầy nước mắt vui sướng lên nhìn sang anh hai rồi lại nhìn sang chị gái, quay đầu nhìn Mai Thiếu Khanh cùng
chú Lan. Xác nhận không phải một giấc mơ, bọn họ đúng là đã trở lại.
Túc Nhĩ Nhiên nắm tay Doãn Đằng Nhân đi tới: “Tiểu Bạch, chị em chúng ta cùng nhau cử hành hôn lễ đi?”
Giản Tiểu Bạch hô nhỏ: “Chị ơi!”
“Mau đồng ý đi!” Túc Nhĩ Nhiên cười nói.
Cô rốt cục gật đầu. Mai Thiếu Khanh lại lén lút lui đến một góc, anh ta nghĩ có lẽ anh ta nên đi một chuyến rồi!
Tám nguyệt sau.
Ngoài phòng sinh.
Hai người đàn ông lo lắng đi qua đi lại.
“Cầu trời phù hộ!”
“Cầu trời phù hộ!”
“Cho xin đi! Hai người cũng khoa trương quá đó. Đây là sinh con có
cầu thì hai người nên đi cầu bác sĩ chứ không phải ông trời đâu!” Doãn
Đằng Nhân ôm vợ mình buồn cười nhìn Mạc Tử Bắc cùng Hùng Lập Tân.
“Cậu cho bọn mình không nghĩ đến nhờ bác sĩ sao. Vừa rồi khi đi vào
đã nhờ rồi, hiện tại mình cầu ai cũng được chỉ cần phù hộ Tiểu Bạch bình an sinh hạ cục cưng thôi. Tim của mình cũng sắp nhảy ra ngoài rồi.” Mạc Tử Bắc khẽ vuốt ngực, vẻ mặt lo lắng cùng bất an.
“Lần đầu tiên anh làm ba, anh thật khẩn trương, khẩn trương lắm! Không tin cậu sờ đi!” Hùng Lập Tân kéo tay Doãn Đằng Nhân.
“Oa!” Doãn Đằng Nhân kêu to. “Anh đổ mồ hôi!”
“Đúng vậy! Anh rất khẩn trương.”
“Hùng Lập Tân anh là đồ khốn!”
Trong phòng sinh vang lên tiếng Lâm Hiểu Tình thét chói tai cùng tiếng mắng.
“Ôi, cô ấy đau quá, vậy phải làm sao?” Hùng Lập Tân lo lắng giống như có ruồi bọ mất đầu: “Bà xã, em kiên trì đi. Kiên trì chính là thắng
lợi!”
“Ơ!” Doãn Đằng Nhân trợn mắt. “Cho em xin, có phải đối phó Dạ Lang
đâu mà hai người khẩn trương như vậy. Lúc trước anh bơi ra Đại Tây Dương cũng không khẩn trương như vậy chứ?”
“Ờ!” Hùng Lập Tân lắc đầu. “So với cái đó thì việc này còn quan trọng hơn vạn lần, có phải hay không Nhiên Nhiên?”
Túc Nhĩ Nhiên chỉ cười cười, đêm đó thật sự là rất mạo hiểm. Tiếng
kêu cứu của bọn họ bị tiếng ca-nô bao trùm, không ai nghe thấu bọn họ la lên.
“Quá khứ thì cứ để nó qua đi, đừng nhắc nữa dù sao bơi trên Đại Tây
Dương một ngày một đêm không phải chuyện đùa, cũng may cuối cùng gặp
được tàu hàng.”
“Mạc Tử Bắc, em muốn giết anh.” Tiếng Giản Tiểu Bạch gầm rú lại truyền ra.
Mạc Tử Bắc trên mặt là bất đắc dĩ và lo lắng. Nếu có thể bình an vô
sự thì anh nhất định để cô giết, tôi phải cầu xin thần phù hộ thôi!
Không bao lâu cùng với tiếng trẻ sơ sinh khóc, cửa phòng sinh cũng được mở ra.
“Chúc mừng hai anh. Cô Lâm sinh con trai, cô Giản sinh một đôi long phượng, trước mắt cả mẹ và bé đều khỏe mạnh.”
“!” Mạc Tử Bắc cùng Hùng Lập Tân ôm nhau. “Bình an bình an!”
“Đúng là điên!”
Túc Nhĩ Nhiên liếc mắt: “Anh đi làm thử xem, em cảm động lắm đó. Nếu
tám tháng sau em sinh cục cưng mà anh không khẩn trương thì em sẽ giết
anh thật đó!”
“!” Doãn Đằng Nhân căng thẳng lập tức hưng phấn mà kêu to: “Chẳng lẽ anh cũng làm ba rồi?”
Túc Nhĩ Nhiên gật đầu.
“!” Lại một tiếng thét chói tai, đinh tai nhức óc đủ so sánh với sản phụ vang lên. “Tôi làm ba, tôi làm ba rồi!”
Mạc Tử Bắc cùng Hùng Lập Tân đều bị Doãn Đằng Nhân làm cho choáng váng, hai người lập tức nhìn nhau cười.
Cùng với tiếng trẻ con khóc, mấy người đàn ông hưng phấn thét chói tai, hạnh phúc tràn đầy ở trong ngoài phòng sinh.