Tình Nhân Bí Mật Của Cậu Tôi

Chương 79: Chương 79




Vừa vào cửa, Sầm Hoan lập tức nhảy xuống khỏi lưng Tần Qua, dọa anh ta giật nảy mình, vội vàng kiểm tra vết thương trên chân cô.
“Không sao, vừa rồi tôi nói đùa với cậu thôi, thật ra vết thương đã khỏi rồi, không hề đau chút nào.” Sầm Hoan ngăn đôi tay muốn vươn tới của anh ta, không muốn để anh ta lo lắng.
“Thì ra là cậu lừa tôi?” Tần Qua trừng mắt nhìn cô: “Lần trước cũng vậy, cậu bảo tôi chờ cậu, kết quả cậu và cậu nhỏ của cậu không biết đi đâu.

Điện thoại cũng tắt máy, không sợ tôi lo lắng cho cậu sao?”
“Thật xin lỗi.” Giọng điệu Sầm Hoan mệt mỏi, hơi lo lắng vuốt tóc, trực tiếp đi về phòng mình.
“Cậu có ăn tối không?” Tần Qua hỏi cô.
“Không muốn ăn.”
Tần Qua nhíu mày, anh ta mơ hồ phát hiện hôm nay cô có chỗ không thích hợp: “Sầm Hoan, cậu làm sao vậy?”
Sầm Hoan không trả lời anh ta, cô chỉ vẫy vẫy tay, sau đó đóng cửa phòng lại.
Tần Qua không thể hiểu nổi, anh ta nghĩ có nên đi qua gõ cửa để hỏi hay không, nhưng cuối cùng vẫn thôi.
Người phụ nữ này tính tình quái dị, tâm trạng hay thay đổi, căn bản là khiến cho người ta khó có thể hiểu được, nói không chừng lát nữa cô đói đến không chịu nổi thì sẽ tự mình ra ngoài tìm đồ ăn.
Một căn phòng tối tăm.

Sầm Hoan vùi mặt vào trong chăn, lặng lẽ khóc.
Mặc dù cô rất cố gắng thôi miên bản thân không cần phải nghĩ đến anh nữa, nhưng mà đại não căn bản không thể điều khiển được, hình ảnh tràn ngập trong đầu cô đều là anh.
Lúc nãy cô nói nhẹ nhàng như vậy, hứa hẹn thành toàn cho anh và vị hôn thê của anh, nhưng trong khoảnh khắc nói ra, trong lòng cô đang rỉ máu.
Bây giờ chỉ là bạn bè nam nữ, nhưng rất nhanh sẽ là quan hệ vợ chồng chưa cưới.
A, hay cho một cặp bạn bè nam nữ, hay cho một cặp vợ chồng chưa cưới.
Vậy mà cô lại không biết bên cạnh anh còn có một người phụ nữ khác.
Cô nhớ anh nói tối nay sẽ đón sinh nhật cùng với người phụ nữ kia, không biết có phải anh sẽ dùng lời cầu hôn làm quà sinh nhật tặng cho người phụ nữ kia hay không?
Nghĩ đến đây, ngực cô đau như bị xé rách.
Cô luôn không thể có được những gì cô muốn, bất kể là tình yêu của bố hay là tình yêu của người đàn ông này, tất cả đều xa xôi không thể chạm đến.
Cô nắm chặt chiếc chăn, đè nén tiếng nức nở, cho đến khi cô khóc đến mức mơ hồ, thiếp đi.
Sáng sớm, lúc tiếng gõ cửa vang lên thì cô vẫn còn đang giãy dụa trong giấc mộng, cho đến khi Tần Qua ở bên ngoài rốt ruột, mạnh mẽ đập cửa đến rung trời thì mới có thể kéo cô trở về hiện thực từ trong giấc mơ kia.
Trong mơ, cô nhìn thấy Hoắc Đình Đông trong bộ tây trang thẳng tắp đang kéo tay một cô gái xinh đẹp mặc váy cưới, giới thiệu với cô cô gái đó là vị hôn thê của anh, là mợ út của cô.

Sau đó cô điên cuồng dùng một con dao không biết đã lấy từ đâu đâm một nhát vào ngực của người phụ nữ.
Máu máu đỏ tươi nhuộm đỏ chiếc váy cưới trắng như tuyết trên người cô gái, mà vẻ mặt Hoắc Đình Đông ôm người vợ mới cưới cả người đầy máu vô cùng bi thương.
Cô cút đi! Tôi không bao giờ muốn gặp lại cô nữa.
Anh nghiến răng nghiến lợi gào thét với cô, mà cô nhìn bàn tay dính đầy máu tươi của mình, ngực không thể hít thở nổi.
Trái tim rất đau.
“Sầm Hoan, nếu cậu không mở cửa thì tôi sẽ phá cửa xông vào.” Cửa phòng bị cô khóa trái, cho dù Tần Qua có dùng chìa khóa dự phòng phòng cô thì cũng không thể làm gì được, nhưng mà anh ta lo là mình gõ cửa lâu như vậy mà cô lại không có động tĩnh gì, không biết cô có xảy ra chuyện gì hay không, cho nên anh ta mới uy hiếp như vậy.
Đợi đến khi đầu óc Sầm Hoan tỉnh tảo hơn một ít thì cô mới xuống giường mở cửa.

Cửa mở ra, Tần Qua nhìn thấy cô thì lập tức trợn tròn mắt: “Tại sao con mắt của cậu lại sưng thành cái dạng này?”
Sầm Hoan cúi đầu che tầm mắt của anh ta, cô lắc đầu.

“Cậu có đói không? Tôi làm bữa sáng cho cậu rồi, nhanh đi đánh răng rửa mặt rồi nhân lúc còn nóng ăn đi, đừng nằm ì trên giường nữa, sáng hôm nay cậu có việc đấy.”
Sầm Hoan lười biếng nhìn anh ta một cái, cô xoay người đi vào trong phòng, sau đó nằm phịch xuống giường, tiếp tục ngủ.
Nhưng cô lại không dám nhắm mắt, cô sợ vừa ngủ thì cảnh tượng trong giấc mơ kia sẽ khiến cô tan nát cõi lòng.
Cô ghen tị với người phụ nữ có thể trở thành vợ của cậu nhỏ, cô ghen tị với biểu cảm vô cùng bi thương của cậu nhỏ vì người phụ nữ kia.
Vậy điều đó đã nói rõ anh yêu người phụ nữ kia phải không?
Nhưng tại sao anh có thể, nếu anh muốn yêu, vì sao không yêu cô?
Cô yêu anh nhiều như thế, tại sao tình yêu của anh không phải là cô.
“Sầm Hoan? Cuối cùng thì cậu làm sao vậy?” Sự khác thường của cô khiến Tần Qua lo lắng.
Trước đây anh ta cũng từng thấy cô không vui, nhưng mỗi lần cô đều có thể nhanh chóng tự điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Người khác đều nói cô không tim không phổi, anh ta cũng chưa từng thấy cô như vậy, cả người không có tinh thần, giống như một con rối vải không có sinh mạng.
Anh ta không biết mấy ngày nay đã xảy ra chuyện gì với cô, mà người cậu nhỏ đưa cô về tối hôm qua cũng khiến anh ta cảm thấy kỳ lạ, không biết có phải hai người đã cãi nhau không?
Có điều cãi nhau với cậu nhà mình thì có gì mà phải để ý?
Anh ta cau mày.
“Đồng Đồng đã về thành phố B, bây giờ cô ấy đã là người phụ nữ đã có chồng, chồng cô ấy lại lợi hại như vậy, không bằng chúng ta gọi điện thoại cho cô ấy bảo cô ấy mời chúng ta đến ăn nhậu chơi bời, làm thịt cô ấy một trận?”
Vẫn không nhận được phản hồi, Tần Qua có hơi xấu hổ sờ mũi, rời đi.
Tỉnh ngủ, tỉnh lại ngủ, lặp đi lặp lại như vậy, Sầm Hoan cũng không biết bản thân đã ngủ lại bao lâu.

Bụng đói đến mức kêu ùng ục, nhưng cô lại không có bất kỳ khẩu vị nào, cho nên dù bên tai vẫn nghe thấy tiếng Tần Qua ở bên ngoài cửa cố ý la hét thịt lợn xào chua ngọt ngon nhiều hương vị bao nhiêu, bánh sầu ngọn đến như thế nào, cô vẫn nằm bất động như trước.
Cho đến cô tỉnh lại, giọng nói của Tần Qua ở bên tai đã đổi thành một giọng nói dịu dàng khác.
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Tôi cũng không rõ lắm.

Khuya ngày hôm trước sau khi cậu nhỏ đưa cậu ấy trở về thì cậu ấy đã có cái bộ dạng như quỷ này, không ăn không uống nước, một câu cũng không nói với tôi, tôi nghi ngờ cậu ấy bị trúng tà.”
“Tôi đi vào xem, cậu chuẩn bị cho cậu ấy một chút đồ ăn đi.”
Mộ Niệm Đồng đẩy cửa ra, Sầm Hoan đã bò ra từ trong chăn, xuống giường bước đến, cô ngước mắt trừng Tần Qua: “Ai nói tôi trúng tà?”
Dứt lời lại nhìn cô bạn thân: “Tớ đói bụng, lát nữa cùng tớ đi ăn một bữa cơm, sau đó chúng ta đi hát karaoke.”
Mộ Niệm Đồng là do Tần Qua gọi điện thoại đến, anh ta nói Sầm Hoan trúng tà, không ăn không uống cũng không nói chuyện, trong lòng cô ấy lo lắng, cho nên cô ấy đến xem một chút.

Tuy rằng dáng vẻ Sầm Hoan nhìn qua có chút không ổn, nhưng đói còn biết đòi ăn, vậy thì chắc là cũng không có vấn đề gì lớn.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.