Gấu trúc đỏ nhỏ Điểm Điểm gần như chạy như bay ra khỏi sân trường, thất sách thất sách, mặc dù nguyên hình có móng vuốt và có đủ hàm răng sắc, nhưng có vẻ vẫn rất khó để đồng thời đối phó với ba con mèo nhỏ tộc mèo hung ác đó. Cậu chấn chỉnh lại, biến thành hình người, lúc mặc quần áo vào cảm giác đầu ngực hơi sưng cọ vào quần áo có hơi đau, Hoàng Điểm Điểm xoa xoa chỗ đau, khóe miệng rũ xuống. Có phần ủy khuất, từ khi sinh ra đến giờ chưa từng bị bắt nạt dữ như vậy.
Điện thoại reo lên hết lần này đến lần khác, Lạc Ấn gửi tin nhắn đến, ấn mở hình ảnh ra, một con gấu trúc đỏ giống đực vẫn còn chưa lớn bị ba con mèo con uống sữa đè trên đất mút bụng, trên khuôn mặt ngây thơ của Hoàng Điểm Điểm giờ phút này cũng có chút không nén được giận. May mà Lạc Ấn còn gửi tới với một icon biểu cảm vui sướng, ”Mèo con xuất hiện rồi, em muốn qua đây không?”
Hoàng Điểm Điểm cầm di động, mím chặt môi, cậu là một gấu trúc đỏ trưởng thành, vì sự nghiệp vĩ đại, cần phải học cách chịu đựng. Cậu chậm chạp trả lời: ”Muốn đến, anh coi chúng nó cẩn thận, em lập tức đến ngay.” Hoàng Điểm Điểm đứng trước gương, nhìn T-shirt không che nổi chỗ nhô ra, hít sâu một hơi xoay người đi ra ngoài.
Lạc Ấn dùng thức ăn dành cho mèo đùa giỡn với mấy con mèo con, cố định không cho chúng nó chạy, thấy Hoàng Điểm Điểm trả lời muốn đến. Anh không nhịn được mà vui vẻ. Trên mặt Lạc đại thần vẫn là bộ dạng vân đạm phong khinh [1], nhưng trong lòng thì không kìm chế được sự vui sướng. Bắt đầu thích một người, chính là không ngừng không ngừng, muốn gặp được người kia. Đã có mèo con làm lý do, khiến cho Lạc Ấn – người khổ sở vì vẫn luôn không có lý do để tìm đến Hoàng Điểm Điểm cảm thấy hết sức hài lòng.
[1] Vân đạm phong khinh: chỉ tính cách không màng đến những điều gì khác, đạm (nhàn nhạt) như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi
Lúc Hoàng Điểm Điểm đi đường không được dễ chịu lắm, lớp áo bên trong không ngừng ma sát với chỗ bị mèo con gặm đến sưng lên, làm cho cậu có chút khó chịu, một mực lấy áo dắt ở phía trước nhưng nhìn như người quái dị vậy, cậu nỗ lực điều chỉnh tư thế bước đi để giảm bớt sự ma sát giữa áo và cơ thể một chút, kết quả không những không thành công, còn khiến cho cậu thoạt nhìn càng quái dị hơn
Xa xa nhìn thấy mấy con mèo con vây quanh bên người Lạc Ấn lăn qua lăn lại, cảm giác oan ức được đè nén trong lòng Hoàng Điểm Điểm lại xuất hiện.
Lạc Ẩn rất hào hứng chào hỏi cậu, Hoàng Điểm Điểm muốn nói rồi lại thôi, lộ ra biểu cảm có một chút oan ức. Trong lòng Lạc Ấn có một chút hồi hộp, nói với cậu bằng giọng êm dịu, “Hôm nay trong quán vẫn rất bận rộn sao, chạy đến đây có báo cho chủ quán biết không?” Hoàng Điểm Điểm lắc đầu, “Không có vị khách nào cả.” Còn không phải là lỗi của bọn mèo, làm cho bọn họ phải thoái lui đến vùng hoang dã này để mở rộng lãnh địa, bây giờ còn sai mèo con đến đây để tranh giành sủng ái của nhân loại với bọn họ nữa.
Nhìn phản ứng của cậu, Lạc Ấn khẳng định tâm trạng của Hoàng Điểm Điểm hôm nay không được tốt. Anh ôm lấy một con mèo con đưa lên trước mặt Hoàng Điểm Điểm, ”Không phải muốn xem sao? Lại đây sờ chúng nó đi, rất mềm.” Hoàng Điểm Điểm vươn tay ra, cậu ngồi xổm xuống khiến cho cổ áo hơi mở rộng ra, hiển nhiên lộ ra xương quai xanh và làn da trắng nõn, hai mắt Lạc Ấn không nhịn được nhìn vài lần, nhưng chính việc nhìn vài lần này khiến chuyện hỏng bét.
Những vết tích không bình thường kia, cùng với chiếc áo T-shirt không che dấu nổi những chỗ nhô ra của Hoàng Điểm Điểm … Sắc mặt Lạc Ấn từ từ trầm xuống.