Bản 《 sổ tay nghiên cứu hành vi của nhân loại 》 mà Hoàng Điểm Điểm đọc không phải bản đầy đủ, vì vậy cậu không biết cái tình cảnh này giống như khúc dạo đầu không thể miêu tả của nhân loại đến cỡ nào. Chẳng qua nhìn ánh mắt hung ác và cứng rắn trong động tác của Lạc Ấn cậu theo bản năng cảm thấy bất an, yếu ớt gọi anh một tiếng, “Ấn Ấn, Ấn Ấn anh đang làm gì vậy?” Hoàng Điểm Điểm dựa lưng vào cửa phòng tắm, lấy tay cào vào bức tường ngoài phòng tắm. Ấn Ấn thật không bình thường, muốn hù chết gấu nhà sao.
Mí mắt Lạc Ấn muốn nứt ra, trong mắt dường như muốn trừng ra máu, đối mặt với Hoàng Điểm Điểm đang co người lại, đột nhiên anh buồn bực sao anh không thẳng thắn. Cũng ra cái dạng này rồi, vẫn không thể mở miệng nói thật sao, anh vì Hoàng Điểm Điểm mà tức giận sốt ruột, nhưng Hoàng Điểm Điểm tình nguyện bày ra toàn bộ sự tin tưởng đem tất cả oan ức khổ sở để bản thân mình gánh lấy, cũng không muốn nói thật với anh. Lạc Ấn là thất bại, là tức giận, mấy ngày liên tiếp lo lắng mang theo ham muốn được ở bên Hoàng Điểm Điểm, anh một tay cố định hai cổ tay của Hoàng Điểm Điểm lại một chỗ, kéo lên đỉnh đầu, một tay giữ lại.
Hoàng Điểm Điểm vặn vẹo, cái tư thế này thật không được tự nhiên nha, sao lại cảm thấy có chút nguy hiểm vậy nhỉ? Mắt Lạc Ấn đỏ lên, vén vạt áo của cậu lên một chút, “Ahhh, Ấn Ấn anh làm gì thế …” Đầu ngực và trên bụng của Hoàng Điểm Điểm bởi vì bị mút mà lưu lại dấu vết vô cùng chướng mắt. Chút ít dấu vết kia cứ như vậy phơi bày trong không khí lạnh, còn là dưới ánh mắt không tốt của Lạc Ấn.
Ôi, không biết gì sao dường như có chút mất mặt, cũng do là, bị ba con mèo con vây đánh rồi thương tích trở về, quả thật thẹn với danh hiệu gấu trúc đỏ nhỏ anh hùng. Hoàng Điểm Điểm gắng sức giãy muốn thoát ra dưới sự kìm hãm của Lạc Ấn, tay chân luống cuống che đi, “Đừng cử động.” Lạc Ấn trầm giọng nói một câu khiến cậu bị dọa sợ. Bộ ngực bị gió thổi qua lạnh buốt, Hoàng Điểm Điểm rụt cổ một cái, có chút không hiểu nhìn về phía Lạc Ấn, sao hôm nay Lạc Ấn kỳ quái thế nhỉ?
Lạc Ấn đối mặt với cậu nửa ngày, ánh mắt đau đớn lướt qua dấu vết trên người Hoàng Điểm Điểm, thanh âm run rẩy:”Đau không?”
Hoàng Điểm Điểm vô cùng thẳng thắn: “Lúc quần áo cọ sát có hơi.”
Lạc Ấn lại nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, ngay khi Hoàng Điểm Điểm cho là mình sắp bị anh nhìn đến tan chảy, Lạc Ấn bỗng nhiên thả lỏng chui đầu tựa vào hõm vai cậu, lẩm bẩm nói: “Thật xin lỗi …”
A?
Hoàng Điểm Điểm không cử động, cảm giác ẩm ướt nóng ẩm trên hõm vai, Ấn Ấn sao vậy, sao còn khóc nữa nha? Lạc Ấn buông thả sự kiềm chế của mình, vươn tay ra vòng qua người cậu, sau đó ôm chặt Hoàng Điểm Điểm vào trong ngực, lại nói một câu “Thật xin lỗi”.
Oa, độ trung thành của nhân loại đối với chủ nhân quả thật cao đến mức đáng sợ! Thành khẩn thế này! Được rồi, Hoàng Điểm Điểm sửng sốt sau đó cũng bị tâm tình của anh lây sang một chút, nói khẽ “Không sao rồi Ấn Ấn, anh đừng như vậy”. Tha thứ cho anh, tha thứ cho anh rồi, lần sau đừng chụp ảnh rồi đăng lên cho gấu xem là được rồi.
Nhưng Lạc Ấn hoàn toàn không nghĩ như vậy, khoảng cách giữa bọn họ duy trì quá gần, anh sờ đến cái cằm của Hoàng Điểm Điểm, nâng lên để cho cậu nhìn mình. Khoảng cách thật sự quá gần, Hoàng Điểm Điểm gần như muốn chọi mắt với gà luôn, “A …”
Mắt Lạc Ấn vẫn đỏ lên, xử lý quần áo của cậu xong, bờ môi nhẹ nhàng đụng đụng chóp mũi của cậu, “Điểm Điểm, chúng ta ở với nhau đi”.