“Chúng ta ở với nhau đi.” Hoàng Điểm Điểm nghe những lời này thấy có chút uy hiếp mơ hồ, cậu không hiểu lắm những lời này có ý gì, nhưng mà động tác thân mật của Lạc Ấn lại khiến cậu cảm thấy có chút ấm áp, khi còn bé cậu cũng thường xuyên cọ cọ mũi với anh trai như vậy. Hoàng Điểm Điểm chăm học hỏi nhìn anh, nhỏ giọng hỏi, “Ở với nhau như thế nào?”
Lạc Ấn nghe xong, bỗng nhiên trong lòng liền chua xót. Lúc trước sự ngây thơ của Hoàng Điểm Điểm khiến anh đau lòng, mà bây giờ trải qua sự đời Hoàng Điểm Điểm bắt đầu thay đổi biết cẩn thận và hiểu chuyện hơn càng làm cho lòng anh không đành, biết mình làm chuyện không tốt, cho nên mới hỏi anh ” Làm thế nào ở với nhau” sao, chuyện đã vậy, còn ở với nhau thế nào đây.
“Không sao”, Lạc Ấn vươn tay ra vân vê cổ của cậu an ủi cậu, “Sau này sẽ không xảy ra loại chuyện đó nữa, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.” Anh sẽ không ghét bỏ em, càng sẽ không vì vậy mà xem thường em. Anh đã bởi vì không cương quyết nên mới bỏ lỡ cơ hội tốt nhất, bây giờ anh sẽ không lại để cho sai lầm đó lặp lại nữa.
“Vậy để em đi hỏi tộc trưởng.” Đây chính là đại sự nha, cậu sẽ thành công thuần dưỡng một nhân loại thuộc về mình sao? Ai da, nội tâm Hoàng Điểm Điểm có chút ít kích động, gấu trúc đỏ nhỏ anh hùng không phải chỉ là nói suông mà thôi.
Nghe cậu nhắc tới tổ trưởng kia ngữ khí cung kính như vậy, Lạc Ấn không khỏi càng thêm đau lòng với cậu, “Anh đi cùng em.” Bất kể như thế nào, anh muốn trước tiên đem cái tội ác tày trời của người kia ra ngoài, về phần chuyện sau này, anh cũng sẽ tự mình từ từ giải quyết.
” Vậy khi nào thì chúng ta đi ạ?” Hoàng Điểm Điểm có chút vui vẻ, vẫn không dám thể hiện hết ra ngoài. Này nha, là lần đầu tiên làm chủ nhân của con người đó.
“Đợi một chút rồi đi”, Lạc Ấn kéo cậu lại, “Trên người không phải khó chịu sao, tắm rửa trước rồi bôi thuốc.”
Anh vừa nói thế Hoàng Điểm Điểm quả thực cảm thấy có chút khó chịu, thực ra áo T-shirt hôm nay mặc dường như không vừa, luôn lau hết mồ hôi của cậu đi. Vốn gấu trúc đỏ nhỏ không quá thích tắm rửa, nhưng mà trên người vẫn còn ám mùi mèo con, Hoàng Điểm Điểm có chút khuất phục, cảm thấy cần phải tẩy rửa là cần thiết. Lạc Ấn thấy cậu đồng ý, không biết suy nghĩ cái gi, lén lút “Khụ” một tiếng, có chút không được tự nhiên di chuyển tầm mắt, đem người đẩy vào trong phòng tắm, “Chốt mở ở bên trái là nước ấm, anh đi lấy khăn mặt mới cho em.”
“A a a.” Hoàng Điểm Điểm không hề phát giác được mình đang bị người khác trêu chọc, từ lúc nghĩ Lạc Ấn đã có ý tứ muốn nhận cậu làm chủ nhân chính thức lại càng vui vẻ tự đắc, khuất nhục bị mèo bắt nạt đều giảm đi không ít, hai ba lần là quăng hết quần áo chạy vào phòng tắm.
Lạc Ấn cầm khăn mặt trở lại, thấy trên đất rải rác T-shirt, quần đùi và đồ lót… Trên mặt một trận khô nóng. Hoàng Điểm Điểm giờ phút này, là đang tắm rửa ở trong nhỉ. Cửa không khóa chặt, anh quả thật không biết nên nói lòng phòng bị của cậu quá thấp, hay nên vui mừng vì Hoàng Điểm Điểm đặc biệt tín nhiệm anh như vậy. Lạc Ấn nhẹ nhàng gõ vang lên cửa, căn cứ vào nguyên tắc phi lễ chớ nhìn, ánh mắt cũng không dám liếc nhìn về phía cánh cửa: “Điểm Điểm, khăn mặt của em.”
“Vào đi”, tiếng nước rào rào, Hoàng Điểm Điểm sợ anh không nghe được nên lên giọng. Tắm cho chủ nhân cũng là một trong nhiệm vụ trọng yếu của sạn thỉ quan đấy, tuy rằng đây là lần đầu tiên cậu thuần dưỡng nhân loại, nhưng rất hiểu quy tắc đấy. Hoàng Điểm Điểm đợi nửa ngày, người ở bên ngoài vẫn không có động tĩnh như cũ, cậu cảm thấy có chút hoang mang, xảy ra chuyện gì, Ấn Ấn không phải là không muốn bị cậu thuần dưỡng chứ? Hoàng Điểm Điểm có chút sốt ruột, cứ như vậy đi tới cạnh cửa kéo tay, cách tầng sương mù, thấy sắc mặt Lạc Ấn đã giống như con tôm hùm nhỏ vậy.
Cậu vô cùng khó hiểu, “ Ấn Ấn, anh không tắm cho em sao?”