Cuộc sống của Viện nghiên cứu vô cùng cô đơn lạnh lẽo, thầy giáo là một lão già, đầu bếp nhà ăn là một lão già, đã thế thì bảo vệ là một bà thím đi! …Vị trí đó, cũng là một lão già chiếm cứ. Đồng học càng nhìn càng phiền muộn, phóng tầm mắt nhìn lại, mới để ý một người con trai đeo kính gọng đen áo sơ mi sọc, đứng một chỗ tựa như một chân nhân trừ yêu.
Nhà trường cho ra một lý do cực kỳ chính thức, đến vùng núi xa xôi chính là vì muốn đào tạo mọi người biết nghị lực trước gian khổ, đồng thời để giúp mọi người chuyên tâm học tập, chỉ có bản thân hiệu trưởng mới biết, đến vùng núi là bởi vì đất đai khá rẻ.
Mùa xuân đến, trường học lặng lẽ truyền đi khẩu hiệu ” Không lạc lõng khi bị thôi học, mà lòng lại cảm thấy cô đơn “
Bạn cùng phòng tha thiết nhìn về phía Lạc Ấn, “Làm sao? Lạc đại thần cậu lại muốn làm sao? Cậu nhìn tôi, có thể lấy ham muốn của tôi?”
Lạc Ấn liếc mắt nhìn hắn, chân thành đề nghị “Cậu xem luận văn một lát để bình tĩnh lại đi.”
Bạn cùng phòng Hiểu Đông quay về phía cây hoa anh đào ngoài cửa sổ bắt đầu kêu rên, ” Ở trong cái mùa này vạn vật nảy mầm, cậu xem hoa rơi kìa! Nhìn cảnh đẹp kìa! Thật sự một chút ý tưởng cũng không có hả? Shakespeare vĩ đại đã từng nói: Đứng dưới tán cây anh đào không muốn hôn ai thì không phải là người!”
Lạc Ấn nheo mắt liếc cậu, dùng sách gõ đầu cậu nói, “Cậu có thể lên diễn đàn của trường phát thiệp, xem có ai muốn cùng cậu đứng một chỗ anh với em.”
Lạc Ấn đi đến trước cửa sổ mặt nghiêm lại, viện nghiên cứu vắng vẻ cứ như đoạn tuyệt với trần gian, đi ra ngoài muốn đón một chuyến xe đi lại cũng mất hơn nửa ngày. Chỉ tốt ở chỗ không khí trong sạch, phong cảnh rất đẹp. Đặc biệt là trong trường học sau khi có chuyên gia xử lý, hoa cỏ sau khi được tu bổ lại càng nhìn càng thấy dễ chịu. Các cánh hoa trên cây hoa anh đào bắt đầu vi vu rơi xuống, trên đồng cả một phiến xanh biếc mềm mại. Lạc Ấn hít thở sâu một hơi, định đặt quyển sách xuống rồi đi xuống núi một chuyến, chợt nghe thấy vài tiếng người.
“Ai, tốt tốt, bảo bối, mở to mắt một chút, ánh mắt vô tội nhìn tôi này, nhìn tôi!”
“Đúng vậy chính là như thế! Chân mở ra một chút, đừng cười, phải biểu cảm ngây thơ và ủy khuất!”
Vẻ mặt của Lạc Ấn cứng lại, nhìn về phía phát ra âm thanh, chỉ thấy bóng lưng một nhiếp ảnh gia đang giơ camera lên. Lạc Ấn nhướn mày, “Ồ, Hiểu Đông, hình như em gái cậu muốn đến rồi đấy.”
Được một lúc Hiểu Đông ló đầu ra, “Em gái? Là người mặc đồ trắng tơ kia ấy hả?”
Lạc Ấn ra vẻ chịu không nổi liếc nhìn hắn, trịnh trọng nói, “Cậu có thể giả chết ở đây được không, khả năng thoát kiếp FA sẽ cao hơn chút đấy.”
Từ cửa sổ nhìn ra đó tầm mắt có hạn, Hiểu Đông ầm ĩ muốn đi ra ngoài nhìn em gái kia, Lạc Ấn đối với chuyện chụp ảnh tình thú có chút không chịu được, sẽ không đến đó góp náo nhiệt, trong lòng anh vẫn ngờ vực không biết Vệ đại thúc trông cửa như thế nào mà cho nhân viên thế này vào. Anh trở lại chỗ ngồi, lại cầm sách lên.
Chỉ nghe thấy nhiếp ảnh gia kia hét lên một tiếng kinh hãi, “Này, tiểu tử, đó là khu ký túc xá, không được chạy vào đó!”