Lạc Ấn suýt chút nữa thì làm con mèo vụng về Tiểu Hoàng rơi mất, nhìn lại Hoàng Điểm Điểm đang vừa ủy khuất vừa bực bội, cuối cùng đánh bạo tưởng tượng một chút, tìm ra một khả năng.
Có chút không xác định mở miệng: “Điểm Điểm.”
“Hử …” Hoàng Điểm Điểm hàm hồ đáp một tiếng, không dám nhìn anh, cậu cũng cảm giác được vừa rồi bản thân thất thố quá, vậy mà lại có thể đi tranh giành sủng ái với một con động vật nhỏ chân què, thực sự là mặt mũi tộc gấu bọn họ sắp mất hết rồi.
Lạc Ấn nhìn phản ứng có nó có chút buồn cười, “Em là đang ăn giấm chua với Tiểu Hoàng sao?”
“Ai nói em ghen, em nhất định …” Cậu không nghĩ ra được cái cớ gì tốt cho được, được rồi, ghen cũng không phải tật xấu mà.
Lạc Ấn nở nụ cười, anh cũng không cảm thấy đây là chuyện hài hước gì, ánh mắt chăm chú, “Em và Tiểu Hoàng không giống nhau.”
“Ừm, nó không đẹp bằng em.” Hoàng Điểm Điểm nhỏ giọng nói. Bây giờ cậu cũng đã tỉnh táo hơn rồi, cảm thấy phải nói thẳng chuyện này ra thì có chút mất mặt. Trước đây cậu không phải kiểu này đâu, chắc chắn cậu là một con gấu trúc đỏ nhỏ rất bình tĩnh đó, không vô lý như hôm nay thấy Tiểu Hoàng nằm trên ngực Lạc Ấn liên xù lông đâu.
Thái độ trông không giống đang tức giận, nhưng Lạc Ấn cảm giác cậu vẫn chưa hoàn toàn cởi bỏ khúc mắc, liền nói: “Nó chỉ là một con động vật nhỏ thôi mà.”
Hoàng Điểm Điểm ngây cả người: “Em cũng vậy.”
Lần này đổi lại Lạc Ấn dừng lại, anh có chút xoắn xuýt, anh suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng nói, “Anh từng nói qua chưa, vì thích em nên mới đem em về. Dù không thể thích em, em cũng giống như tất cả những người khác, tất cả động vật nhỏ đều không giống nhau, anh cũng sẽ đối xử tốt với em nữa.”
Nghe được câu “không giống nhau“ đáy lòng Hoàng Điểm Điểm có chút vui vẻ, nhưng cậu nhìn Lạc Ấn, nhạy bén bắt được trọng điểm, “ Vì sao nói không thể thích em chứ?”
Lạc Ấn nhìn mặt cậu, dùng ánh mắt để mô tả lại dáng vẻ của Hoàng Điểm Điểm một chút, bỗng nhiên có chút không nỡ buông xuống. Gần đây anh luôn thúc ép bản thân nên từ bỏ, muốn từ bỏ ý nghĩ không thực tế với Hoàng Điểm Điểm, anh thấp giọng nói, “Trước đây là thích, sau này cũng là thích, nhưng không phải là loại thích mà em nghĩ đến. “
Hoàng Điểm Điểm hơi choáng, sáp đến cạnh anh, “Anh nói thích là như thế nào?”
Lạc Ấn sờ đầu cậu, Hoàng Điểm Điểm so với lúc mới gặp đã lớn lên không ít, loại trưởng thành này phản ánh dưới hình người. Nhưng ánh mắt vẫn sạch sẽ như lúc ban đầu, Lạc Ấn nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Anh không thể dụ dỗ Hoàng Điểm Điểm làm gì được.
Đôi mắt đó, cái gì cũng không hiểu, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy hữu tình. Anh bây giờ đem cậu nuôi dưỡng trong nhà, chiếm hết tiên cơ, nếu lừa dụ dỗ gấu trúc đỏ nhỏ biến thành hình người, cùng anh làm một ít chuyện vui vẻ, đương nhiên … Nhưng anh không thể lợi dụng phần ngây thơ mờ mịt này mà thỏa mãn ham muốn cá nhân của mình. Lạc Ấn thở dài một cái, “Anh nói, là làm cho nhân loại thích. “
Hoàng Điểm Điểm khẩn trương, một đứa Tiểu Hoàng vừa đến thì yêu thích đã bị chia ra rồi …nếu lại thêm một người, đây chẳng phải là càng đáng sợ hơn sao. Lúc trước cậu nghe Ấn Ấn kết hôn và mấy loại chuyện khác cũng không có phản ứng gì, hiện tại trực tiếp cảm nhận bị cướp đi sự sủng ái trong sinh hoạt, thật sự làm cho gấu khó chịu mà …”Kiểu thích mà nhân loại nói đến là như thế nào? Anh nói là loại chăm sóc lẫn nhau phải không?“ Hoàng Điểm Điếm sốt ruột đến trắng mặt, “Em cũng có thể, lần trước anh ngã bệnh chính là em chăm sóc anh đó. “
Lạc Ấn lộ ra vẻ mặt phức tạp, “Không phải …” Anh do dự một lúc mới nói, “Trong lúc nhân loại tiếp tục phát triển tình cảm yêu thích, thì có một loại tình cảm là cần đối phương mãnh liệt. Nhân loại sẽ hôn, sẽ ôm, sẽ làm nhiều chuyện thân mật. Nhưng đối với động vật nhỏ sẽ không …A …?”
Hoàng Điểm Điểm bĩu môi dán lên môi của anh.
Mắt Lạc Ấn mở lớn, chỉ đến khi cổ họng phát ra một cảm thán ngạc nhiên, Hoàng Điểm Điểm phân biệt kĩ mùi vị, dư vị trong phút chốc, dường như rất hài lòng, lè lưỡi liếm liếm môi anh, “ Là … như vậy sao?”