Lạc Ấn xem như là hiểu rồi, trình độ thông suốt của Hoàng Điểm Điểm có hạn, cho dù nhìn thì lớn rồi, nhưng vẫn là trong giai đoạn một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch. Cậu ấy đối với chuyện tình yêu tràn đầy hiếu kỳ, cũng vui vẻ mà tìm tòi nghiên cứu, nhưng có thể hiểu rõ bao nhiêu thì không nói được. Mà Lạc Ấn không khéo lại chính là cái đối tượng được tìm tòi nghiên cứu kia, gần đây mấy lần gặp được cái mặt quấy rối vô tội của Hoàng Điểm Điểm, anh cũng không biết nên tìm người ai sửa lại nữa.
Buổi tối anh cố ý lạnh nhạt với Hoàng Điểm Điểm, mình thì nằm đọc sách, Hoàng Điểm Điểm không để ý việc bị lạnh nhạt, trừng trừng nhìn anh chăm chú nửa ngày, cuối cùng leo đến bên cạnh gặm môi anh một cái, Lạc Ấn tùy theo cậu ấy, không phản kháng cũng không có ý hùa theo, nếu không phải bị trêu chọc đến không đè áp lửa trong lòng xuống được, không thì cũng không dễ dàng làm chút gì. Dù sao cũng nên giữ lại bước cuối cùng cho chính Hoàng Điểm Điểm đi, Lạc Ấn thừa nhận chính mình vẫn có chút xoi mói với tình cảm này, lúc sốt ruột không chiếm được tinh thần vẫn cực kỳ đau khổ, nếm trải một chút ngon ngọt về sau trái lại có thể tỉnh táo vì dự định lâu dài.
Thấy anh không nói năng gì, Hoàng Điểm Điểm tự mình nói, “Anh đang xem cái gì đấy?”
Lạc Ấn cười cười mà bỏ thứ đang cầm trên tay xuống, “Đọc sách.”
Hoàng Điểm Điểm suy nghĩ một chút, tiếp tục nói chuyện với anh, “Tộc trưởng cũng rất thích đọc sách.”
“Hả?” Lạc Ấn thật tò mò, không nghĩ tới nhóm gấu trúc đỏ nhỏ còn tìm hiểu về văn hóa tri thức, “Sách gì?”
“Ông ấy thích nhất là 《Hướng tới sự thành công của cà phê mèo》.” Nghe cậu nói, Lạc Ấn cũng đoán được bảy tám phần nguyên nhân, cảm thấy hơi buồn cười, lại hỏi cậu, “Vậy em thích đọc sách không?”
Cuối cùng Lạc Ấn cũng chuyển sự chú ý lên người cậu, Hoàng Điểm Điểm có chút vui vẻ, vui rạo rực lại gần, “Em từng đọc rất nhiều, chủ yếu là nghiên cứu các anh.”
“Nghiên cứu bọn anh, em có kiến giải gì?” lần này thực sự là Lạc Ấn rất hiếu kỳ.
Gần đây Hoàng Điểm Điểm rất tin tưởng anh, đem bản báo cáo nghiên cứu nhân loại mình thấy nói tất cả, nói huyên thuyên một đống thứ, Lạc Ấn kiên nhẫn nghe cậu nói, cũng cảm thấy có thể nhìn thấy nhân loại từ một góc độ khác thật sự là rất thú vị. Trước đó vài ngày anh bởi vì mong mà không được nên có chút cố chấp quá mức, bây giờ nghĩ thông suốt rồi, ngược lại không muốn chính mình đem Hoàng Điểm Điểm dồn ép quá mức, đối với người lần đầu hiểu biết chuyện tình cảm như gấu trúc đỏ nhỏ quả thực là nóng vội.
Dù sao nhiệt độ mùa hè cũng làm cho người ta hết sức phiền não, buổi tối mở điều hòa thì hơi lạnh, dùng chăn đắp thì một lát sau lại thấy nóng. Hoàng Điểm Điểm khua hai cái tay của mình, lần mò làn da bên ngoài của Lạc Ấn, vẫn là trên người Lạc Ấn thoải mái, sờ lành lạnh, cảm xúc cũng rất tốt. Hoàng Điểm Điểm cứ vui vẻ mà quyết định như vậy, đẩy một cái bám lên thân của Lạc Ấn, “Ôm ngủ.” Lạc Ấn không nhúc nhích, bị lòng bàn tay nóng rực của cậu dán lên thật đúng là…Tốt bụng khuyên nhủ, “Như thế này lại nóng lên đấy.” “Vậy anh lại đem em làm mát một cái là được rồi.” Được rồi… Lạc Ấn không còn cách nào khác. Anh đàng hoàng bị Hoàng Điểm Điểm ôm lấy, chờ đến lúc bản thân thấy nóng thì sẽ buông ra. Nhưng Hoàng Điểm Điểm cứ như vậy ngủ thiếp đi.