Đối mặt với vấn đề Hoàng Điểm Điểm chính nghĩa đưa ra, Lạc Ấn lung túng một lúc, “Điểm Điểm à,…” Anh mở miệng, lại không biết nói từ đâu. Cố gắng kiên trì minh họa giải thích cho Hoàng Điểm Điểm một lúc. Nhân loại không gọi đó giao phối, vì yêu mới sinh ra dục vọng, mục đích cuối cùng không nhất định là phải sinh sôi. Nếu hai người yêu nhau rồi mà vẫn không sinh ra con trai, cũng sẽ hòa thành một, làm vì tình cảm thăng hoa, giao lưu từ thân thể đến tinh thần, việc này cùng giao phối không liên quan nhiều.
Hoàng Điểm Điểm nghe anh nói xong, mặt đỏ lên gật gật đầu, “Giống trong sách nói.”
“Sách nào?”
Hoàng Điểm Điểm nhỏ giọng, giống như sợ gió đem lời cậu nói thổi đến chỗ tộc trưởng, “Đó là sách cấm, anh trai vụng trộm cho em xem đó.”
Lạc Ấn suy nghĩ một lúc, thầm nghĩ khó trách cậu xem như là người hiểu biết, rồi lại trước sau không hiểu những thứ này, hóa ra là cơ sở giáo dục không theo kịp. Mang theo ý cười nhìn sang Hoàng Điểm Điểm,”Vậy bây giờ em học xong chưa?” Hoàng Điểm Điểm cực kỳ lung túng, không chịu nói một câu.
Cậu không đi theo Lạc Ấn vào bếp rửa trái cây, chính xác thì trong đầu cậu xuất hiện một ý nghĩ, sau đó nghĩ đến trong sách thì dừng lại phân tích. Nhưng cậu là anh hùng gấu trúc đỏ nhỏ nha, vậy mà làm như thế sao, thật mất mặt mà, thích một nhân loại sao? Nhưng nếu không phải là thích, tại sao cậu lại muốn đụng chạm với Ấn Ấn? Hoàng Điểm Điểm trên dưới đánh giá Lạc Ấn một phen, tiếc nuối thở dài một hơi, thật rõ ràng, Lạc Ấn không phải là người chịu thua kém, không thể sinh ra một gấu trúc đỏ nhỏ nhỏ, cho dù cậu cùng Lạc Ấn giao phối thì thực tế là cũng không có tác dụng gì. Nhưng cậu làm sao giải thích với Lạc Ấn về suy nghĩ trong đầu đây… Hoàn Điểm Điểm đem mặt mình nghĩ cho đỏ lên, sau đó dùng sức kiềm chế bản thân, muốn giữ khoảng cách với Lạc Ấn một chút.
Buổi tối hai người nằm song song, Hoàng Điểm Điểm chạm phải làn da lành lạnh lộ ra ngoài của Lạc Ấn, không cam tâm tình nguyện dời tay đi. Cậu đã hiểu hành động này nhân loại gọi là không trang trọng, cũng dễ dàng hiểu lầm là thành màn dạo đầu mời gọi đối phương giao phối. Được rồi, cậu không thể hoàn toàn thoát khỏi suy nghĩ của gấu trúc đỏ nhỏ, mấy cái chuyện giống như giao phối này, không phải đùng cái là thay đổi được.
Không để người ta tiếp tục hiểu lầm sự việc, cậu trở mình, đưa lưng về phía Lạc Ấn. Lạc Ấn khép sách để một bên, tắt đèn nằm xuống. Hoàng Điểm Điểm đợi một lúc lâu, đoán Lạc Ấn có thể ngủ rồi, lúc này mới trộm lật người lại, nhấc tay lên, nắm lấy eo Lạc Ấn, cứ như vậy mà ngủ, Lạc Ấn khẽ cười cười, nghe hô hấp của Hoàng Điểm Điểm cuối cùng cũng an ổn.
….
Ngày hôm sau Lạc Ấn vừa mở mắt, đã thấy Hoàng Điểm Điểm nhìn mình chằm chằm, nói cho đúng là anh mắt cậu dừng trên người Lạc Ấn, tiếp đó dường như đang tự hỏi điều gì. Lạc Ấn nhìn cậu suy nghĩ có chút thú vị, không nhịn được mở miệng, “Vẻ mặt này là thế nào, quyết định không ăn sáng sao?”
Hoàng Điểm Điểm không trả lời câu nói đùa của anh, vươn tay ra, điệu bộ như một lão Trung Y sờ soạng bụng Lạc Ấn một cái, sau đó ngưng trọng thở dài một hơi. Ngược lại giống như quyết định cái gì, bình thản nói với Lạc Ấn,” Hôm nay cùng em trở về một chuyến, em muốn gặp tộc trưởng.”
Lạc Ấn không biết trong hồ lô bán thuốc gì, có điều chủ nhân nói muốn thì anh nghe.
Lạc Ấn vốn muốn đưa cậu đến quán cafe rồi đi, Hoàng Điểm Điểm giữ anh lại. Sau đó anh không thể không ở giữa dự thính nghe Hoàng Điểm Điểm nói chuyện với tộc trưởng, Hoàng Điểm Điểm vừa tiếng liền kiểm điểm mình, vì mình không thể tiếp tục chấn hưng tộc gấu trúc đỏ nhỏ mà xấu hổ. Lạc Ấn nghe được giống như lọt vào sương mù, không biết lời này từ đâu nói đến, tộc trưởng liếc mắt trừng liếc anh một cái. Sau đó liền nghe Hoàng Điểm Điểm nói tiếp, “Đối tượng mà con muốn giao phối không có cách nào sinh thú con, nhưng con vẫn quyết định chọn anh ấy.”
“…”
Ngón tay Hoàng Điểm Điểm chỉ đến chỗ anh, khi Lạc Ấn nghe đến câu không thể sinh con thì sắc mặt vô cùng đặc sắc.