Tộc trưởng Hoàng Lão Hùng gần đây không mấy vui vẻ cho lắm, ông bạn già của ông nói cho ông biết, có người điều tra tiệm của ông. May có con gấu cấp trên thay ông giải quyết tất cả thủ tục xin giấy phép kinh doanh. Tộc trưởng suy nghĩ rất lâu, có khả năng làm ra mọi chuyện như vậy khẳng định chỉ có bọn mèo.
Bọn mèo thật đáng ghét, đã làm nhiều loài lung lạc như vậy, phần lớn mèo trong tộc mèo chúng nó đều sống cuộc sống như đại gia, vậy mà bây giờ ngay cả đất ở cái viện nghiên cứu nhỏ này cũng muốn tranh với chúng ta! Tộc trưởng gấu trúc đỏ tuy bề ngoài rất manh, nhưng nội tâm lại là một nam tử hán thẳng thắn cương trực, cá tính thì chính là gặp khó khăn thì càng mạnh mẽ hơn, về điểm tính tình không chịu thua kém này khi bị kích thích lên, liền cho gọi binh tôm tướng tép [1] — Đinh Đinh và Điểm Điểm, “ Các ngươi nhất định không được chịu thua, phải thuần dưỡng cho ra vài nhân loại, cho bọn mèo nhìn! Để cho bọn nó biết nhân loại không phải là con nợ của bọn nó.”
[1] Binh tôm tướng tép: binh tôm tướng tép; binh hèn tướng nhát (binh tướng của Long Vương trong truyền thuyết, ví với binh tướng vô dụng).
Đinh Đinh và Điểm Điểm được tộc trưởng diễn giảng khuyến khích, nắm chặt cái móng vuốt nhỏ của chính mình, nhất định! Yên tâm đi tộc trưởng, chúng ta nhất định sẽ thành công, vì cộng đồng tương lai của tộc gấu trúc!
Bên trong viện nghiên cứu, Lạc Ấn nhíu mày để điện thoại xuống. Không nghĩ tới một quán cafe tầm thường, lại có người có quyền thế ngập trời chống lưng, ngay cả bạn của bố anh cũng không dám tùy tiện nhúng tay vào. Lạc Ấn vẫn kiên trì cho rằng quán cafe này có vấn đề, bố anh rất ít khi thấy anh cố chấp một chuyện như vậy, nên mới tìm đến người bạn đang nắm quyền của mình — Hùng tiên sinh. Không ngờ phản ứng của Hùng tiên sinh so với tưởng tượng của ông còn dữ dội hơn, “Không phải chứ, quán cafe kia có chứng nhận đầy đủ hết, chủ quán cũng không có bất kỳ ghi chép phạm tội nào. Cũng là người an phận làm ăn, còn chưa từng ra khỏi núi, thì khả nghi chỗ nào đây?”
Ông thuật lại lời người bạn nói, nhưng là phát hiện thái độ của người bạn có phần tế nhị, liền hỏi Lạc Ấn “Con rốt cuộc đã phát hiện ra chuyện gì, không thể nói ra?”
Lạc Ấn đương nhiên không thể nói chính mình thiếu chút nữa lần đầu mua một bé trai còn trong độ tuổi vị thành niên, hơn nữa thái độ của Hùng bá bá cũng khiến cho người khác rất để ý. Lòng của Lạc Ấn như muốn nhảy lên một cái, Hoàng Điểm Điểm ngấm ngầm chịu khổ, rất có thể đây là một sản nghiệp dây chuyền bất chính khổng lồ, thậm chí ngay cả quan viên có cấp bậc như Hùng bá bá cũng không dám tùy tiện đụng vào.
Nghĩ đến đứa bé trai có đôi mắt không phòng bị với người khác, Lạc Ấn lại càng cảm thấy không đành lòng. Nếu như phía chính phủ không tham gia, vậy anh không thể làm gì khác hơn là dùng cách của mình để đi thu thập chứng cứ, ít nhất… Đầu tiên phải đảm bảo Hoàng Điểm Điểm không bị những người khác nhúng chàm [2].
[2] Nhúng chàm hoặc tay đã nhúng chàm có nghĩa là đã nhúng tay làm điều sai trái, dại dột, ở đây ý anh công là muốn đảm bảo cho Điểm Điểm không bị người khác làm điều sai trái =))) còn làm gì thì … hí hí