Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 10



Tôi cảm thấy lúc này tôi nên nhắn tin hay gọi một cuộc điện thoại cho người mẫu tiên sinh mới được, nếu không tôi sẽ giống như loại người dùng xong rồi vứt bỏ người khác mất.

Tôi cầm điện thoại di động lên, tìm số di động của người mẫu tiên sinh, bất chợt tôi liền dừng lại.

“Trong nhà Lý Thiệu Niên nhất định đã xảy ra chuyện, anh ấy mới bất đắc dĩ đồng ý quy tắc ngầm.

Trong đầu hiện lên câu nói của cô nàng thư kí, cho dù cân nhắc thế nào cũng không đủ hợp tình hợp lí, bởi vì người mẫu tiên sinh khi sống với tôi chưa thật sự yêu cầu gì cả, chưa từng muốn tôi dùng quan hệ giúp anh ta việc gì.Thỉnh thoảng tôi mua xe mua nhà cho anh, thoạt nhìn cũng không phải quá cao hứng, bộ dạng rất hờ hững.

Nghĩ đi nghĩ lại, tôi lại cảm thấy, đúng người mẫu tiên sinh thật có điểm oan uổng.

Tôi do dự một lát, cuối cùng vẫn không gọi điên thoại cho anh.

Tôi gọi điện thoại cho quản lí của anh, cậu ta biết quan hệ của chúng tôi.

“Anh nói với anh ấy, hôm nay không cần đến.”

Bởi vì không nhớ nổi tên, tôi chỉ nói thêm mấy câu đơn giản rồi cúp điện thoại.

Đến khi người mẫu tiên sinh nghe được, anh nhất định sẽ biết ý tôi là gì.

Tôi cảm thấy hơi mất mát,muốn gọi thư ký bên ngoài pha cho tôi ly cà phê, nhưng lại không ai trả lời, cũng không biết có phải cô ta khóc đến choáng đầu trong nhà vệ sinh không nữa.

Cầm một xấp văn kiện thật dày, lần đầu tiên tôi không có hứng thú với làm việc như vậy.

Tôi đứng lên, đi vài vòng, lại ngồi xuống, lên mạng lướt web.

Suy nghĩ một hồi lâu rồi nhớ đến hai chữ Lý Thiệu, thử lên mạng tìm một chút, không ngờ lại có cả đống tin tức gì mà người mẫu nam nổi tiếng bị bao nuôi vân vân nhảy ra chằng chịt, ảnh chụp rất phô trương, rất mờ không thể nhìn rõ là ai, mơ hồ có thể nhìn thấy có hai người đang ôm nhau, trong đó một người có vóc dáng khá giống với người mẫu tiên sinh, nếu nói thật thì nhìn vào tấm hình này nói là ai cũng được cả. Nhưng trong tin tức lại cố ý viết một câu Lý mỗ mỗ, người mẫu nam Milan, ý tứ đối phương hiển nhiên rất rõ ràng.

Tôi liền gọi cho con trai của chú tôi, là người có quyền hành không nhỏ ở giới báo chí.

Tôi viết tên anh lại trên tờ giấy, nhìn chằm chằm vào giấy rồi gọi điện thoại: “Là Trương Tường sao? Là tôi là anh họ đây, tìm cậu có việc.”

“… Đúng, gỡ xuống hết tin tức về Lý Thiệu Niên, cảnh cáo những người có ý định lung tung đi, được, hôm nào sẽ mời cậu ăn cơm.”

Tôi cúp điện thoại, lại không biết làm gì nữa.

Cuối cùng tôi đi về nhà,nhưng là một nhà khác, trống vắng lạnh như băng, tôi thay bộ đồ thể dục, đi siêu thị mua một đống đồ ăn vặt, lại ngồi không xem ti vi.

Mí mắt càng ngày càng nặng, tôi dụi dụi mắt, cảm thấy xương cột sống đau.

Thật giống như tôi không thể rời bỏ người mẫu tiên sinh vậy.

Tôi cảm thấy buồn bực mất mác.

Nhưng tôi cũng chuẩn bị cho anh rời đi rồi, tôi nói với người quản lý của anh, ngày hôm nay không cần tới, tất nhiên ngày mai ngày kia cũng không cần phải tới nữa.

Hối hận.

Tôi bị thiệt thòi, tôi bỏ tiền ra, bây giờ còn thả người ta đi.

Tôi nhất định là bị hồ đồ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.