Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 11



Lúc tôi tỉnh lại thì vẫn nằm trong lồng ngực quen thuộc của người mẫu tiên sinh.

Hình như có điểm nào đó không bình thường.

Tôi nhìn người mẫu tiên sinh, anh đang nhắm mắt, khuôn mặt điềm tĩnh, lông mi thật dài, mũi cao, đôi môi rất mềm.

Đột nhiên tôi muốn lấy điện thoại chụp một tấm.

“Em đi đâu vậy?”

Vừa lúc tôi đang với qua chỗ đầu giường lấy điện thoại, người mẫu tiên sinh nắm chặt tay tôi, rất dịu dàng hỏi.

Rất dịu dàng, nhưng tôi lại cảm thấy cực kì nguy hiểm.

“…” Tôi không lên tiếng.

Người mẫu tiên sinh liền liếm lỗ tai tôi: “Nghe nói em không cần tôi nữa?”

Tôi đột nhiên nghĩ tới, lúc trước tôi để người mẫu rời khỏi rồi, còn tới căn hộ khác của tôi, tại sao bây giờ tỉnh lại vẫn nằm ở nhà cũ, bên cạnh còn có người mẫu tiên sinh?

“Anh.. đừng liếm lỗ tai tôi nữa.” Tôi nhỏ giọng nói, hình như có hơi nhu nhược.

“Em muốn bao dưỡng người khác sao?” Người mẫu tiên sinh vừa nói vừa cầm tay tôi luồn vào quần áo bên trong, tay anh hơi lạnh, tôi không tự chủ kêu lên một tiếng. Ánh mắt người mẫu tiên sinh càng lạnh xuống: ” Sau này em sẽ bao nuôi nam hay nữ? Vẫn là người mẫu? Hay là một đại minh tinh?”

Tôi không dám hé răng, người mẫu tiên sinh đáng sợ lại xuất hiện rồi.

Lần này tôi thật sự không thể lăn lộn trên giường được nữa đâu, mông của tôi còn đặc biệt đau.

Tôi đang cố nhớ nên làm thế nào để anh cao hứng.

Tôi thật là một kim chủ ăn nói khép nép nhất thế giới mà.

“Tôi không bao dưỡng người khác…” Tôi nói, cẩn thận nhìn sắc mặt anh, bộ dạng thận trọng như đang kí một hợp đồng quan trọng mấy trăm triệu vậy.”Tôi… Tôi còn muốn anh.” Tôi xoắn xuýt một chút, đưa tay ôm lấy anh, nghĩ thầm bây giờ anh đang bị người ta gièm pha bên ngoài, tôi lại rời bỏ anh, chắc hẳn anh cảm giác như mọi người đều bỏ rơi anh nên mới có thể tức giận như thế.

Con ngươi người mẫu tiên sinh đen nhánh, có điểm phát sáng, nhìn thẳng vào tôi.

Tôi đặc biệt mờ mịt, nhớ lại động tác của người mẫu tiên sinh, không thèm đến xỉa đến gần hôn một cái.

Tôi không có kỹ thuật hôn gì cả, chỉ biết đem môi mình dán lên rồi sau đó không biết làm gì nữa, dừng khoảng nửa ngày tôi mới lè lưỡi liếm một chút.

Người mẫu tiên sinh rất tự nhiên vươn tay ghì chặt đầu tôi, mang theo đầu lưỡi một cánh tự nhiên xông vào khoang miệng tôi.

Lúc này anh rất dữ dội, khí thế hung hồn như một con sư tử vậy.

Tôi rất muốn đẩy anh ra, nhưng không dám, chỉ có thể ngột ngạt nhắm mắt lại mặc kệ tùy ý.

Thật lâu sau mới hôn xong, nói đúng hơn thì cứ hôn xong một cái, anh liền lại gần, ngậm lấy môi tôi, động tác lần này dịu dàng hơn nhiều.

Tôi sợ anh lại có suy nghĩ gì đó, lập tức nghiêm túc nói: “Không thể làm.”

Người mẫu tiên sinh lạnh như băng nhìn tôi.

Tôi vừa sợ lại lúng túng nói: “Hôm qua làm vẫn còn đau…”

Người mẫu tiên sinh hôn nhẹ lên mắt của tôi, cầm tay tôi đưa tới đáy quần của anh: “Dùng tay.”

Giọng nói của anh hơi khan khàn, thật giống như đang nói chuyện với trẻ con, là giọng điệu dụ dỗ.

Cần phải từ chối trực tiếp mới được.

Nhưng mà tôi lại nhìn thần sắc của người mẫu tiên sinh dịu bớt, trong lòng cũng mềm nhũn, mờ mịt nắm lấy vuốt lên xuống hai lần.

Người mẫu tiên sinh gì đó… Rất đáng sợ, trong lòng tôi còn hơi phức tạp, không thể tin được mình dưới cơn động dục của người mẫu tiên sinh mà vẫn có thể yên ổi trôi qua thế này.

Mãi đến khi tay tôi tê rần cả lên, người mẫu tiên sinh mới xong việc, cuối cùng lại tránh được một kiếp.

Người mẫu tiên sinh đi tắm, lại muốn tôi tắm cùng, tôi sợ anh lại đến lần nữa, cũng may anh còn chưa tới trình độ khủng bố đó. ( ý là làm gì đó ((:)

An toàn tắm xong, tôi cũng mệt mỏi, nằm vùi đầu vào ngực người mẫu tiên sinh như thói quen không muốn động đậy gì hết.

“Tôi gỡ xuống hết mấy bài báo rồi.” Tôi nói: “Anh vẫn nên theo tôi đi.”

Người mẫu tiên sinh trầm giọng nói: “Ngươi bao dưỡng anh không thể cùng lúc phát sinh quan hệ với người khác được.”

Dục vọng chiếm hữu của người mẫu tiên sinh lại càng tăng thêm rồi.

Trong lòng tôi cho rằng hẳn là anh đang bất an, tôi cũng cảm thấy không nhất thiết phải tìm người khác nữa, người mẫu tiên sinh rất thích hợp với tôi, nên tôi gật gật đầu.

“Anh muốn đi lúc nào thì sẽ đi.” Người mẫu tiên sinh còn nói.

Sao lại muốn điều kiện thế này?

Tôi cảm thấy kỳ quái, theo phản xạ không dám hỏi,vẫn cảm thấy nếu như hỏi vấn đề này thì tận thế sẽ cách mình không xa lắm.

Tôi liền ngoan ngoãn gật đầu.

Người mẫu tiên sinh chôn đầu vào cổ tôi, tóc anh làm tôi hơi ngứa.

Ừm, người mẫu tiên sinh thật ra rất tốt, chỉ có lâu lâu hơi đa nhân cách một chút thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.