Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 12



Tin tức về người mẫu tiên sinh cuối cùng cũng bị đè xuống, dư luận mạng cũng chuyển biến tốt hơn, người mẫu tiên sinh dịu dàng lại trở về, tôi cảm thấy cuộc sống gần đây thật tốt, thật thoải mái.

Ngoại trừ cô nàng thư ký ngoài cửa phòng kia.

Từ ngày cô ta biết người mẫu tiên sinh được bao nuôi, đôi mắt lúc nào cũng sưng húp, mỗi ngày đều hỏi tôi kim chủ kia có đối xử tốt với anh hay không, có việc gì không bình thường hay không.

Tôi dứt khoát không lên tiếng.

Cô nàng liền lầm bầm lầu bầu trả lời: Tổng tài ngài cái gì cũng không nói, xem ra người mẫu tiên sinh rất bình thường. Sau đó lại bắt đầu khóc.

Luôn cảm thấy cho dù tôi có nói cẩn thận như thế nào, cô nàng cũng sẽ nghĩ rằng tôi đang gạt cô.

Nhưng mà tôi vẫn để ý tới lời nói lúc trước của cô nàng.

“Ngoài tiền, tại sao bị bao nuôi?” Tôi rất cố gắng duy trì hình ảnh tổng tài lãnh khốc, số từ nói ra cũng rút ngắn ít nhất.

Cô nàng thư ký cảm thấy kỳ quái nhìn tôi: “Ngoài tiền ra, tại sao cũng bị bao dưỡng?”

“Nếu như, kim chủ, muốn người ta vui vẻ…” Tôi ngừng lại, trong lòng có chút mờ mịt, không biết mình muốn nói cái gì.

Cô nàng thư ký vỗ bàn: “Tổng tài! Có phải kim chủ bao nuôi Lý Thiệu Niên kia, cũng chính là bạn của ngài, thích Lý Thiệu Niên? Cho nên muốn dỗ anh ấy vui vẻ?”

Kim chủ thật sự chính là tôi…

Tôi trầm mặc một chút, gật gật đầu.

“Hắn ta có phải hỏi ngài làm sao để dỗ Lý Thiệu Niên vui vẻ để có thể giữ anh ấy ở lại?” Cô nàng thư ký dương dương tự đắc cười: “Ha ha ha ha ha ha, tôi biết mà, đây chính là tình yêu trong tiểu thuyết chứ đâu.”

Tôi: …

Rõ ràng là người mẫu tiên sinh đâu có bỏ đi.

Tôi trầm mặc, thừa nhận nửa câu trước, tôi chỉ muốn dỗ người mẫu tiên sinh vui vẻ mà thôi, duy trì tính cách dịu dàng như bây giờ.

Mặt cô nàng thư ký âm trầm hỏi: “Có phải anh ta chưa có phương pháp nào hết đúng không?”

Tôi thật sự rất muốn rút lại đề tài đang nói, tôi cảm thấy cô nàng hơn hai mươi trước mắt suốt ngày xem truyện tiểu thuyết trên mạng này không có gì đáng tin cả.

“Tôi có ý kiến!” Đôi mắt cô nàng thư ký phát sáng: ” Bao trọn cả rạp chiếu phim, rồi xem một bộ phim tình cảm nào đó, sau đó…”

Quả nhiên không đáng tin, tôi chuẩn bị đi về làm việc.

“Sau đó! Kim chủ phải đưa Lý Thiệu Niên đi ăn! Ăn! Vỉa! Hè!” Cô nàng thư ký nói năng rất hùng hồn.

Ánh mắt tôi sáng lên, trong lòng lại nhanh chóng đọc quy tắc của tổng tài lãnh khốc, làm khuôn mặt nghiêm túc như lúc đầu.

“Tại sao?” Tôi hỏi.

Cô nàng thư ký chắc như đinh nói: “Trong tiểu thuyết đều viết như thế mà, còn có chi tiết giúp cột dây giày, mang khăn quàng cổ các loại, như vậy cho thấy nam chính là một người cẩn thận nha. Đến nỗi không ngại ăn quán ven đường, điều này rõ ràng thấy được nam chính vì nữ chính mà không ngại hủy hoại hình tượng của bản thân mà, thường thường ai cũng sẽ cảm động hết.”

Mặt mày tôi nghiêm túc đi vào văn phòng, nhưng trong lòng lại đang chiến đầu ì xèo.

Tôi tưởng tượng đến cảnh ăn quán ven đường.

Thật muốn ăn chao.

Thật nhớ lúc được ăn món huyết nấu cay(Huyết vịt nhé mọi người)

Thế nhưng tôi là một tổng tài, phải mặc tây trang ngồi trong văn phòng làm việc, chứ không phải ngồi ven đường ăn hàng đến khí thế ngất trời.

Tôi trầm tư rất lâu, không ngừng nhớ lại những gì ba đã từng dạy, cuối cùng cũng nhớ tới một câu rất thích hợp với tình huống hiện tại.

—— Nếu như có một việc mà con không làm không được, thì có khó khăn đến mấy, nhất định cũng phải làm.

Bây giờ tôi không thể không dỗ người mẫu tiên sinh vui vẻ được, nếu như anh tức giận rồi, thể nào cũng lôi tôi lên giường bíp bíp, thời gian làm việc sẽ không nhiều, tiền cũng sẽ giảm bớt.

Được rồi, vậy tôi sẽ miễn cưỡng vì người mẫu tiên sinh mà ngồi ăn quán ven đường vậy.

Quả nhiên tôi chính là một kim chủ vừa có tiền lại rất độ lượng mà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.