Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 21



Cuối năm, kì nghỉ của người mẫu tiên sinh đã sớm kết thúc.

Nghe đâu có nhà thiết kế nổi danh nào đó muốn đưa ra bộ sưu tập trang phục thanh tú gì đó, nên muốn mời người mẫu tiên sinh đến.

Tôi cho rằng trong công việc thì luôn phải có trách nhiệm một cách nghiêm túc, cho nên cũng không lợi dụng chức danh kim chủ của mình mà yêu cầu người mẫu tiên sinh hủy bỏ.

“Có muốn đi cùng với anh không?”

Một ngày trước khi đi, người mẫu tiên sinh trở nên đặc biệt dính người.

Tôi xem phim, anh muốn ôm tôi xem, tôi ăn cơm, anh cũng phải nhìn tôi chằm chằm, y chang mè xửng dính chắc trên người tôi vậy.

Đến buổi tối, là lúc tôi thích thú xem tin tức cuối ngày, đột nhiên người mẫu tiên sinh nói với tôi: “Đi chung với anh đi.”

Không phải kiểu câu hỏi dịu dàng, mà là giọng điệu của câu thông báo.

Tôi lơ mơ cảm thấy giọng điệu này hơi kì quái, nghĩ lại thì đúng là người mẫu tiên sinh chưa bao giờ tách tôi ra lâu như vậy cả, có lẽ trong lòng cảm thấy bất an.

Cảm thấy gần đây cũng không có việc gì nhiều, trong thời gian tới cũng không đi công tác, không bằng đi chung với người mẫu tiên sinh một chuyến cũng được.

Tôi nghĩ như vậy, nên liền đồng ý, ngày hôm sau chúng tôi lên máy bay.

Trải qua chặng đường dài lê thê, tôi đặt chân lên mảnh đất Paris,  nhưng cả người tôi lại chẳng có tinh thần mấy cả.

Chúng tôi đi vào khách sạn, người mẫu tiên sinh phụ trách lấy hành lý cùng bàn bạc công việc riêng, tôi phụ trách việc bảo vệ hình tượng tổng tài hoàn mĩ mê ngủ như cũ.

Cuối cùng, tôi yên tâm nằm dài lên giường ngủ, người mẫu tiên sinh còn phải ra ngoài gặp thầy của mình thảo luận một vài vấn đề lung tung gì đó.

Đến lúc tôi tỉnh ngủ hẳn, thì thời gian ở đây rõ ràng đã rất trễ rồi.

“Muốn ăn một chút gì không?” Người mẫu tiên sinh đang đọc sách, thấy tôi tỉnh lại liền xoay lại nhìn tôi hỏi.

Gò má người mẫu tiên sinh dưới ánh đèn nom cực kì đẹp mắt, đặc biệt là lúc anh kêu người mang đồ ăn lên, siêu đẹp trai.

“Ngày mai anh muốn đi chụp quảng cáo trước, em muốn đi cùng không?” Người mẫu tiên sinh hẳn là ăn rồi, nên chỉ chống cằm nhìn tôi ăn.

Tôi vừa ăn vừa hàm hồ hỏi: ” Là đứng một chỗ chụp ảnh đó hả?”

Thực tế thì tôi không muốn đi tí nào, cũng không có ý gì cả, chỉ là nếu so ra, thì tôi thấy thà làm sâu ngủ trong khách sạn thì hơn.

“Không muốn nhìn bộ dáng anh làm việc sao?” Người mẫu tiên sinh nhếch miệng.

Tôi nhớ tới lúc trước có xem qua hình quảng cáo của người mẫu tiên sinh, nhìn hình người mẫu tiên sinh lúc đó với bình thường quả thật khác nhau nhiều lắm, bắt đầu do dự.

“Bên kia cũng có chuẩn bị vài món ăn gì đó.” Người mẫu tiên sinh cười nói.

Một mặt tôi không hề bị lay động, suy tư một chút, tỉnh táo đáp ứng.

“Anh đi công tác bao lâu vậy?” Ngày đó đồng ý quá vội vàng, dẫn đến tôi cũng không hỏi rõ ràng vài chuyện.

Người mẫu tiên sinh mở ti vi lên: ” Có lẽ khoảng một tuần. Lâu quá không?” Người mẫu tiên sinh lại gần.

Tôi đã hoàn toàn quen thói táy máy tay chân của anh rồi.

“Không.” Tôi nói: “Cũng bình thường.”

Người mẫu tiên sinh liền hôn tôi: “Vậy thì tốt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.