Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 4



Không chỉ gần đây người mẫu tiên sinh mệt mỏi,mà cả tôi cũng muốn mệt chết đi được, gần năm mới rồi nên lượng công việc lúc nào cũng nhiều vô số, cả công ty lại đang chờ được phát lương, nói thật tôi cũng muốn gấp rút hoàn thành xong công việc rồi tăng lương cho nhân viên sống khả giả một chút,nhưng hết lần này đến lần khác sức khoẻ tôi lại không cho phép.

Bây giờ tôi có cảm giác như đã ngủ rất lâu, rất trầm, cũng rất an ổn.

Lúc tỉnh lại trời cũng đã tối nhem, tôi vội vàng muốn đứng lên xử lý văn kiện.

Người mẫu tiên sinh giữ tôi lại: “Buổi chiều có người họ Hoàng nào đó đến đây lây văn kiện rồi, nói để cho em nghỉ ngơi.”

Là Hoàng Lỗi, bạn của tôi.

Ta thở dài một hơi, lại mê man nằm xuống.

Trong phòng rất ấm, nhưng tôi vẫn theo thói quen nằm vào lòng anh.

Chỉ có với anh ta thì quy tắc tổng tài của tôi đều vô dụng, nếu như ba tôi còn sống, nhất định sẽ tức đến dậm chân.

“Đã đói bụng chưa?” Người mẫu tiên sinh nhẹ giọng hỏi.

“Không đói bụng.” Gần đây tôi ăn uống không được tốt lắm, ăn gì dạ dày cũng không thoải mái,nên cũng không quá đói.

Người mẫu tiên sinh thường xuyên kiêm luôn trọng trách nấu ăn nên cũng rất rõ tình trạng ăn uống của tôi

“Tranh thủ thời gian đi bệnh viện khám thử xem.” Anh hôn nhẹ lên trán tôi.

Hôm nay anh ta đặc biệt dịu dàng.

Tôi mơ hồ trả lời, rồi lại thiếp đi.

Giấc ngủ này kéo dài đến tận nửa đêm, khi hoảng hốt tỉnh lại thì nghe được tiếng nói chuyện điện thoại bên cạnh.

Nửa người trên của người mẫu tiên sinh dựa vào thành giường,tay còn lại thì ôm lấy tôi,nhịn không được mà nói với đầu dây bên kia: “Tôi biết rồi.”

Người kia cũng không biết đã nói gì,mà làm người mẫu tiên sinh giường như rất tức giân, âm thanh nói chuyện cũng càng lạnh lùng.

“Chuyện của tôi không phiền đến anh quan tâm.” Nói xong liền cúp máy.

Tôi nhắm mắt lại giả vờ ngủ, trong lòng thấy có gì đó kì lạ.

Tính tình người mẫy tiên sinh trước giờ đều rất tốt, ít nhất tôi bao nuôi anh ta ba năm rồi cũng chưa từng thấy anh ta tức giận gì cả, ngay cả lớn tiếng cũng rất hiếm, huống chi là bộ dạng không nói đạo lí như vậy?

Trong lòng tôi rối bời, mong rằng không phải anh ta tiếp cận tôi vì công ty.

Chỉ là nếu thật sự anh ta là……Bỗng nhiên đầu của tôi lại đau đớn từng cơn.

“An An?” Người mẫu tiên sinh để tay lên trán tôi, tiếp xúc làn da lạnh khiến tôi run lên.

Ít ra thì tôi vẫn còn nhớ tên đầy đủ của mình là Trần Dục An, tôi không thích lắm anh ta gọi tôi là An An, như vậy không có phong thái của tổng tài gì cả, nhưng bây giờ đầu tôi đang nặng trĩu nên cũng lười so đo.

“An An, em sốt cao rồi, ngoan, đứng dậy chúng ta đi bệnh viện.” Người mẫu tiên sinh giống như một bảo mẫu vậy,ta còn nghĩ có khi anh ta còn được đánh giá cao nữa là đằng khác, chuyên nghiệp như vậy còn gì.

Nhưng người tôi vẫn mềm oạt trượt từ ngực anh ta xuống, lần nữa gặp lại chiếc giường êm ái.

Cho dù nói gì đi nữa, thì một tổng tài cũng không nên xuất hiện trong bệnh viện, còn đặc biệt xuất hiện cùng một người mẫu trong bệnh viện nữa.

Tôi cũng không rõ rốt cuộc là mình đang lo lắng cho mình hay cho anh ta nhiều hơn nữa.

Dù sao, tôi cũng không đi bệnh viện.

Tôi là kim chủ, tôi quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.