Hoắc Tư Danh cứ thế ngồi đó đọc rất nhiều, không phải đọc mà là học thuộc luôn nguyên một quyển sách, để đề phòng khi Cố Hoài Thiên hay bất kỳ ai trong Cố Gia có hỏi chính anh biết đường mà trả lời.
- ---
Sáng hôm sau.
Hứa Doãn Hạ tỉnh dậy đã không thấy Hà Doãn Hoa, thay vào đó là thấy gương mặt quen thuộc.
Hứa Doãn Hạ không nhanh không chậm nhích lại gần Hoắc Tư Danh, hôn nhẹ lên má anh một cái, môi cô câu lên cười tủm tỉm.
Hoắc Tư Danh biết nhưng vẫn nhắm chặt mắt lại vờ như không biết, Hứa Doãn Hạ bĩu môi véo mắt Hoắc Tư Danh, Hoắc Tư Danh vẫn nhắm chặt mắt.
Hứa Doãn Hạ khó chịu, nhìn thấy Hoắc Tư Danh không để ý đến cô, hai mắt cô đỏ hoe ủy khuất khi đang định thút tha thút thít ủy khuất, thì một cánh tay to lớn nhẹ nhàng kéo cô vào lòng.
Hoắc Tư Danh hai mắt mở to nhìn Hứa Doãn Hạ đang sắp rưng rưng mà hôn xuống.
" Làm sao? " tay anh nhẹ nhàng xoa nhẹ lên lưng cô.
Hứa Doãn Hạ dạo này không những nóng tính còn hay khóc nhè, Hoắc Tư Danh thật sự khá lo lắng cho cô, nếu như anh không ở đây thì sao.
Hôn nhẹ lên đỉnh đầu của cô, lại dùng cằm cọ cọ lên.