Tình Nhân Cuối Tuần Trở Thành Lão Bản Của Tôi

Chương 105: Chương 105




"Đừng dừng lại a, sau đó thì thế nào?"
"Em còn muốn biết sau đó à, sao trông em chẳng có chút khổ sở nào hết vậy?"
"Thôi mà, em còn đang hăng say nghe kể chuyện mà, đừng có đổi đề tài."
Tố Duy lắc đầu bất đắc dĩ, có lẽ cô ấy thấy tôi hết cách cứu chữa rồi.
"Cứ thế mà ông Lam được lên ông cố nội, em nói xem ông ấy vui không? Cơ thể thì không ổn nhưng mà tinh thần tốt hơn nhiều, cũng may, nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo, không chỉ có bảo luật sư đi làm công chứng, còn trực tiếp ở trước dòng họ mà công bố.
Phoebe thành công nắm lấy 60% cổ phần của Kiệt Thế và Trác Tuyệt.

Em làm ngành tài chính, thì hiểu được ý nghĩa của nó rồi đó.

Ngoại trừ cái này ra, Phoebe còn được nhận được một cái nhà tổ, cộng thêm một cái câu lạc bộ ngựa tư nhân.


Rốt cuộc thì Phoebe đã xảy ra chuyện gì thế này, đây không giống như người mà chị từng quen biết, chị cũng không biết nên đối mặt với cô ấy thế nào, haizz."
Sợ là Phoebe đời trước tích đức quá nhiều, đời này dùng mãi còn chưa hết, sao mà lại có chuyện sảng đến vậy? Mặc dù trong lòng phàn nàn nhẹ nhàng vậy đó, nhưng mà không biết tại sao, tôi lại nhiều chuyện đi lo lắng cho con cô ấy, rất rõ ràng Khuynh Phàm được sinh ra, chỉ là một quân cờ trong nước đi của cô ấy để giành lợi ích, đánh thắng trận này.
Tôi thở dài một hơi, tại sao Joan lại cam tâm tình nguyện đi theo cô ấy thế? Triệu Thái An cũng chỉ nói sơ qua, còn Tố Duy thì cũng chỉ mới nói được hết một nửa, Lam Phi Ỷ của tôi, cuối cùng cũng dùng thủ đoạn tàn nhẫn để tranh giành lợi ích.

Lúc này, cô ấy làm tôi thất vọng quá rồi.
Về đến nhà, tôi mệt mỏi ngã nhào lên giường, thế mà tôi lại mơ thấy Khuynh Phàm, cô bé nghiêng đầu nhìn tôi, đôi mắt trong veo làm tôi nhịn không được muốn đến ôm cô bé một cái, muốn mang cô bé đi khỏi cái thế giới lạnh lẽo này.

Con bé vô tội, tại sao Phoebe lại nhẫn tâm sinh con bé ra, ở trong lòng tôi, Phoebe không phải loại người này.
Tôi bị tiếng đập cửa liên hồi đánh thức, vất vả bò dậy, bực bội vò đầu, là ai chứ, người ta đang mơ đẹp mà.

Híp con mắt đi ra mở cửa nhà, người trước mắt làm tôi ngơ ngác, gió nơi nào lại thổi nhân vật này đến đây thế, bất ổn quá.
Vợ cả nhà họ Lam đang đứng trước mặt tôi, vẻ mặt bình tĩnh của bà ta thật chẳng đúng với cái tiếng đập cửa liên hồi kia.

Tôi theo bản năng mời bà ta vào nhà.
"Mời ngồi."
Tôi lịch sự đi vào bếp mở tủ lạnh lấy hộp sữa mời bà ta.
"Bà...!bà tìm tôi?"
"Cô là Vương Phi Phàm phải không?"
Mẹ kiếp, cái giọng điệu này, vẫn làm cho người ta thấy phản cảm.


Tôi buồn bực gật đầu, vị phu nhân này nhìn quanh nhà tôi, tôi ngồi xuống bắt chéo chân.

Tôi nhìn bà ta đầy coi thường.
"Nói ngắn gọn đi, chuyện gì."
"Tôi đến là cầu xin cô."
Mẹ ơi, đến cầu tôi mà còn làm giá quá đi, thái độ chẳng thích hợp, tôi giúp bà cái rắm.

Tôi ngồi dựa vào sô pha, suy nghĩ trong chốc lát.
"Cầu tôi cái gì? Tôi đâu phải nhân vật gì lớn lao, làm gì có tư cách kinh động đến ngài a?"
Tôi học Soso, giọng nói mang đầy gai nhọn, vợ cả nhìn tôi sau đó hạ giá thở dài nói, "Tôi là Lý Thư Hoa, là...!mẹ của Phi Tuấn."
"A, nói trọng điểm đi."
"Xin cô, cô có thể tìm Lam Phi Ỷ, nói cô ta đừng đem người nhà họ Lam đuổi cùng giết tận."
"À, đây là chuyện nghiêm trọng mà bà nói sao, cô ấy còn không đến mức cầm dao giết người đâu."
"Vương Phi Phàm, cô biết ý tôi không phải thế mà."

"Vậy bà có ý gì?"
"Tôi biết, tôi đã từng đối xử tệ với mẹ cô ta, nhưng mà tôi không nghĩ cô ta sẽ...."
"Bây giờ nói vậy, vậy lúc trước sao còn làm? Tôi không biết bà đến tìm tôi với mục đích gì.

Nhưng mà tôi không có cách nào giúp bà."
"Sao lại không? Tôi đã tìm người điều tra, người Lam Phi Ỷ để ý nhất là cô, cô chính là người trong lòng nó, nó làm sao lại không nghe cô."
Xấu hổ ghê, sự tồn tại của tôi đâu có vĩ đại đến thế, tôi chỉ là một quân cờ trên bàn cờ đầy quân cờ của cô ấy, chỉ là chưa dùng tới mà thôi, sao lại nhìn trúng tôi làm gì???
"Thôi mà, dì à, dì làm gì mà tìm người điều tra tôi, muốn biết gì trực tiếp đến tìm tôi là được, dì làm thế làm tôi khó xử quá."
Đột nhiên tôi phát hiện, mặt bất biến, không mang theo kiểu mắng chửi đi châm chọc người khác, thực sự sảng khoái hơn nhiều, ít ra thì tôi còn có thể lột đi cái lớp ngạo mạn của bà ta xuống.
"Tôi chỉ muốn con tôi có thể nhận được cái nó nên có, cái tôi muốn cũng không nhiều, cái tôi có được cũng đã bị cô ta cướp đi mất, nhưng mà tại sao cô ta lại không chịu buông tha cho tôi?".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.