Trình Thành Ngữ bị tiếng hô của hắn làm cho giật mình,nhưng hắn vẫn lớn gan đến gần lây dính Bình Thụ Bạch,Trình Thành Ngữ không tiếc quỳ gối ở trên giường, dùng thiện ý cầu Bình Thụ Bạch, “Học trưởng, chỉ cần anh chịu cho em hôn anh một chút,em sẽ không làm phiền anh? Thật sự chỉ cần một chút một chút là được.”
Trình Thành Ngữ lẳng lặng chờ đợi đáp án Bình Thụ Bạch, nhưng Bình Thụ Bạch đang say rượu, giờ phút này hắn chỉ muốn ngủ cho nên, căn bản không có nghe thấy cậu ta nói gì.
“Học trưởng -” Hắn vừa muốn mở miệng cầu Bình Thụ Bạch.
Bình Thụ Bạch thật sự là sợ chết bên tai vẫn có người ong ong kêu không ngừng, vì để cho thanh âm kia an tĩnh lại, hắn lẩm bẩm một câu, “Tùy cậu.”
Tùy cậu!
Ý là chấp nhận rồi sao ?!
Đúng! Nhất định là như vậy .
………..
“Hù Dọa!”
Bình Thụ Bạch phút chốc từ trong mộng bừng tỉnh, vẻ mặt tái nhợt trên mặt hắn dường như còn tồn tại chút khiếp sợ.
Hắn tại sao lại nằm mơ như vậy nha.
Vì sao mơ hắn và Trình Thành Ngữ làm chuyện ân ái?!
Bình Thụ Bạch lo sợ nghĩ đến chính mình thật sự đã bị Trình Thành Ngữ làm thân vu,cho nên hắn bối rối nhìn xung quanh, không có a!
Trình Thành Ngữ không ở bên người hắn, mà quần áo trên người hắn cũng ăn mặc chỉnh tề , tuyệt không có dấu hiệu mờ ám nào, cho nên --
Cho nên một màn vừa rồi là do hắn nằm mơ hay sao!
Hắn thật sự không có bị Trình Thành Ngữ thế nào có phải hay không?
Sắc mặt Bình Thụ Bạch trắng bệch tự hỏi tự đáp, hẳn là là như thế này? Bởi vì, bởi vì...... Nếu Trình Thành Ngữ thực sự có ý đồ vô lễ với hắn, kia, kia...... Hắn tại sao không tiến thêm một bước xâm phạm hắn......
Bình Thụ Bạch không khỏi tự hỏi, hắn hồi tưởng lại tình cảnh trong mộng, lại một lần nữa xác nhận trong đầu nhớ lại đoạn ngắn đoạn ngắn kia! Trình Thành Ngữ thật sự làm chuyện xấu với hắn, chẳng qua là không có đi vào --
Chưa tiến vào!
Hắn thật sự chưa tiến vào!
Cho nên, kia thật đúng là mộng hay không?
Chính là, hắn là nam tại sao lại có mộng xuân?! Hơn nữa đối tượng là Trình Thành Ngữ nha?!
Bình Thụ Bạch không thể thừa nhận đả kích như vậy, bởi vì, hắn luôn luôn chán ghét Trình Thành Ngữ, chán ghét ánh mắt Trình Thành Ngữ khi nhìn hắn, càng chán ghét hắn mỗi lần đều nói mập mờ nhưng đó không phải nguyên nhân chính.
Hắn không thể xóa bỏ thành kiến ban đầu chán ghét Trình Thành Ngữ, nhưng mà Trình Thành Ngữ quá đáng như thế nào, hắn cũng chỉ dùng lời cợt nhã hắn, mà hắn lại làm chuyện kia trong mộng với Trình Thành Ngữ?
A ~~ không thể nào? Hắn tại sao có ý đồ với Trình Thành Ngữ!
Bình Thụ Bạch nghĩ đến đây, liền che mặt không thể chấp nhận chuyện như vậy.
Hắn thật sự ghê tởm, biến thái như vậy sao,có ý đồ không trong sáng với một nam sinh, hơn nữa, nam sinh kia là em trai hắn!
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nha? Vì sao hắn biến thành cái dạng này?
Chẳng lẽ -- hắn đã thích Trình Thành Ngữ ?!
Không không không! Bình Thụ Bạch nhanh lắc đầu, muốn vứt bỏ suy nghĩ ấy. Hắn là đàn ông, tại sao có thể thích một nam sinh?
Nhất định là, nhất định là...... Nhất định là Trình Thành Ngữ gây họa.
Đúng, chính là Trình Thành Ngữ!
Đều do Trình Thành Ngữ suốt ngày lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt hắn, hơn nữa nói chuyện lại mập mờ như vậy, còn nói cái gì thích hắn, nói hắn xinh đẹp, có đôi khi dùng ánh mắt tà khí theo dõi hắn......
Đúng! Nhất định là như vậy , cho nên hắn mới có thể mơ thấy Trình Thành Ngữ. Hơn nữa ngày hôm qua Trình Thành Ngữ lại đưa đống sách báo gì đó cho hắn xem.
Nhất định là do đống hình đó gây họa, hắn nhất định là bởi vì nhìn thấy, cho nên mới có thể mộng xuân nam X nam.
Đúng! Chuyện nhất định là như vậy.
Hắn tuyệt đối không có khuynh hướng như vậy, tuyệt đối không có khả năng có hứng thú với Trình Thành Ngữ.Nếu không có nhiều nguyên nhân như vậy, hắn cũng sẽ không mơ mộng xuân kỳ quái.