*Kinh trập là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Ngày bắt đầu tiết Kinh trập thường diễn ra vào khoảng ngày 5 hay 6 tháng 3 dương lịch, khi Mặt Trời ở xích kinh 345° (kinh độ Mặt Trời bằng 345°).
.......
Có lẽ do trước khi ngủ cô đã nghĩ về những chuyến du lịch cùng những bài đăng trên weibo mà cô đã không dùng nhiều năm, một giấc này, Bạc Minh Yên đã mơ thấy rất nhiều chuyện cũ mà cô đã bỏ quên ở một góc nào đó trong tâm trí mình.
Cô ngủ không quá sâu, mạch truyện trong giấc mơ cũng rất khó hiểu, tựa như vừa thật vừa giả.
Kể từ khi Bạc Vĩ Trạch qua đời, Lâm Tuệ Tâm tái hôn, cuộc sống của Bạc Minh Yên đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Cô cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa không thể bùng cháy, một cảm giác buồn bực không nơi nào để trút giận. Cô cũng không phải kiểu người thích truyền năng lượng tiêu cực cho người khác, đồng cũng sợ đăng nhầm lên vòng bạn bè mà quên chọn chỉ mình tôi. Vì thế, dưới gợi ý của một người bạn chơi game, cô đã đăng ký một tài khoản weibo.
Dù vui hay không vui, có thể nói với người khác hay không thể nói với người khác, Bạc Minh Yên đều sẽ đăng lên weibo đó. Tuy nhiên, sau khi mất liên lạc với những người bạn chơi game, thì một thời gian sau cô cũng dừng dùng weibo, mãi cho đến khi cô quyết định sang Mỹ để giải sầu ở công viên quốc gia Everglades, thì cô chụp rất nhiều ảnh nên mới nhớ lại tài khoản weibo này rồi sử dụng lại một lần nữa.
Bức ảnh có vẻ cũng chụp rất đẹp. Không chỉ có người mà còn có người bấm thích, còn có bình luận là hỏi cô cái này ở đâu.
Hôm đó Bạc Minh Yên tâm trạng cũng không tồi, nên đã trả lời người đó.
Sau đó, Bạc Minh Yên lại đến công viên Yellowstone, dưới ảnh cô đăng lại có người bình luận hỏi, hỏi lần sau cô sẽ đi đâu.
Bất quá bình luận này, mất 2 năm sau, Bạc Minh Yên mới nhìn thấy. Sau khi tốt nghiệp, cô làm việc cả ngày lẫn đêm, căn bản không có thời gian để bộc lộ cảm xúc, nên cũng không sử dụng weibo nhiều.
Buổi tối ngày cô từ chức, cô chợt nhớ đến nên đã đăng nhập vào weibo, mới nhìn thấy cái bình luận từ hai năm trước này, không để ý đến thời gian, cô trực tiếp trả lời người đó: [Thác Niagara].
Sau đó dù phát hiện đã cách hai năm nhưng cũng lười xóa bình luận.
Tiếp theo là bài đăng thông báo về việc nói đi sẽ đi.
Vào ngày đến Thác Niagara, thời tiết đặc biệt tốt, có rất nhiều du khách. Sau khi lên thuyền, cảm giác nhộn nhịp từ mọi người tràn ra khắp nơi. Bạc Minh Yên lên boong tầng hai tìm một góc, mặc áo mưa xong rồi dựa vào lan can, lắng nghe tiếng thác nước ầm ầm cùng tiếng hò reo từ bốn phía, đón gió, nhìn xem sương nước bắn tung tóe bị gió cuộn lên ở giữa không trung, đọng lại là sương mù lượn lờ trước mặt.
Cũng không biết là có ai đó đã kêu lên một câu: "Xem, có cầu vồng!"
"Quào! là cầu vồng đôi."
Hướng dẫn viên du lịch bên cạnh giới thiệu nói: "Mọi người rất may mắn. Ở đây thường xuyên xuất hiện cầu vồng nhưng hiếm khi có hai cầu vồng xuất hiện cùng lúc như này".
Mọi người trên thuyền đều cầm máy ảnh, điện thoại di động chen chúc sang phía đối diện để hướng về phía cầu vồng chụp ảnh. Bạc Minh Yên không muốn tụ tập đông người nên chỉ đứng yên ở đó lấy điện thoại ra chụp ảnh, vì vậy trước mặt cô đều là người, lại nhìn thấy một cô gái hướng về phía cô đối diện với ống kính của cô mà đi tới, Bạc Minh Yên chậm rãi hạ tay xuống, theo hướng đó mà nhìn qua.
Chiếc áo mưa màu xanh to rộng bao phủ cơ thể người nọ, sương bay tứ tung tán loạn xung quanh, người nọ đối mặt với mưa gió, xuyên qua sương mù mờ mịt từng bước từng bước đi về gần về phía cô.
Ngay khi Bạc Minh Yên cảm thấy mình sắp nhìn rõ khuôn mặt người nọ thì tiếng thác nước gầm gừ lên chói tai, một màn nước trắng xóa dựng lên giữa trời và đất, bọt nước bắn tung tóe như mưa to tầm tã rồi trút xuống, Bạc Minh Yên cảm thấy mình đang nghiêng rơi vào một góc, lan can đã ở rất gần trong tầm tay, nhưng dù có cố gắng với tới thế nào, cô cũng không thể chạm được vào nó.
Bỗng nhiên từ đầu bên kia của lan can, một bàn tay trắng gầy lướt qua đưa tới, gắt gao nắm chặt lấy cô.
Bạc Minh Yên nhận ra bàn tay này là bàn tay trắng nõn, xương thịt cân đối, vừa mịn màng lại thanh tú, là đôi tay được che chở sống trong nhung lụa.
Mặt nước gợn sóng cùng với ánh sáng, nhè nhẹ từng đợt nắng bao phủ lấy thân thể đối phương, tựa hồ như người đó mang theo ánh sáng rơi vào biển băng vô biên vô ngần cùng cô.
"Mãn Mãn..."
Thanh âm quen thuộc như khóa đi tiếng nước đang dâng trào, rõ ràng mà truyền thẳng vào tai cô.
Bạc Minh Yên không khỏi tự nghĩ đến một cái tên mà cô không thể phát ra được: Mạnh Kiều Kiều...
Không biết vì sao, khi ba chữ "Mạnh Kiều Kiều" này toát ra, Bạc Minh Yên sinh ra một loại cảm giác rất kỳ quái. Giống như đột nhiên bước hụt cầu thang, lại giống như đang ở trong một nơi xa lạ, tư bề được bao quanh bởi những bức tường trắng.
Loại cảm giác này giống như đêm đầu tiên cô đến Anh, đờ đẫn, nặng nề lại hụt hẫng mà không biết mình phải làm gì.
Bạc Minh Yên nhìn thấy cánh tay còn lại của Mạnh Hủ Nhiên vươn ra, vòng qua eo cô, tiến lại gần rồi ôm cô thật chặt.
Đôi môi đỏ mọng của Mạnh Hủ Nhiên hơi hé ra, sau đó áp vào môi cô.
Lúc đầu chỉ cẩn thận dán vào, sau đó chậm rãi, liếm môi cô, nhẹ nhàng chạm vào, rồi đột nhiên lại chiếm lấy môi cô rồi mút thật mạnh vào.
Bạc Minh Yên càng mạnh hơn mà hôn lại cô ấy.
Từ ôn nhu hôn hôn đến gặm lấy cắn lấy.
Bạc Minh Yên ở trong lòng nghĩ cô làm như vậy có thể là do lòng tư trọng của cường nữ, hoặc cũng có thể chỉ là do phản xạ có điều kiện.
Trên cánh môi truyền đến cảm giác hơi hơi đau đớn như có như không, làm Bạc Minh Yên bắt đầu có chút không thể phân rõ đây là mộng hay là hiện thực.
...
Biển thì nên lạnh như băng.
Nhưng nó dường như đang tràn đầy nhiệt tình, nhiệt độ nước tăng cao như dung nham muốn sôi trào.
Mặt nước lấp lánh gợn sóng, tưởng như rất gần, gần đến mức có thể đưa tay ra là chạm vào được nhưng cũng có vẻ xa xăm, như thể đang ở sâu trong tâm lốc xoáy, bị một lực nào đó không thể giải thích được kéo xuống.
...
Bạc Minh Yên cảm thấy mình giống như là trôi dạt trên biển quá lâu thì bất ngờ nhặt được một khúc gỗ lũa.
Cô không nhịn được mà muốn bơi tới khúc gỗ kia, bắt lấy nó, ôm chặt nó.
Tùy ý khúc gỗ đưa cô đi đến nơi nào.
Tóm lại, sẽ không phải một mình cô cô đơn, như tấm lục bình trôi.
Ngay lúc ý tưởng này của cô xuất hiện, bầu trời u ám trên đầu cô như nứt ra một lỗ hổng.
Mặt trời chiếu một tia sáng vàng ấm áp, từ vết nứt nghiêng nghiêng chiếu xuống mặt nước, chiết ra những dải ánh sáng nhiều màu sắc, chiếu rọi một nửa khuôn mặt của người trước mắt.
Bạc Minh Yên nhìn thấy chính cô đưa tay ra, trong luồng ánh sáng này ôm Mạnh Hủ Nhiên vào lòng.
Mái tóc đen Mạnh Hủ Nhiên tựa như tơ lụa, mềm mại mà xõa xuống dừng lại trên xương quai xanh của cô.
Cảm giác tê tê dại dại vi diệu, giống như một dòng điện xuyên vào trong tim.
...
"Mãn Mãn~ Mãn Mãn~ Mãn Mãn~...... Chị có nhớ em không?"
"Chị Mãn Mãn...... chị ơi...... chị ~"
Lần lượt, từng tiếng từng tiếng nối tiếp nhau, như tiếng mưa bụi róc rách.
Âm thanh kéo dài mềm mại, kệch cỡm nhưng lại không làm người ta chán ghét.
Giây tiếp theo, tiếng kêu vừa thoát ra khỏi miệng cô ấy đột nhiên biến thành hơi thở đứt quãng khi sáng, cứ bên tai Bạc Minh Yên mà kéo dài.
Nó chầm chậm vang vọng, cứ một vòng lại một vòng quấn quanh bên tai cô.
Hơi thở ấm áp cứ thế bao bọc lấy lỗ tai.
Bạc Minh Yên trong mộng không thể bình tĩnh như ban ngày được.
Có lẽ vì bị ngâm trong nước biển nên giọng nói ngọt ngào cùng hơi thở đứt quãng đều ướt át của Mạnh Hủ Nhiên đã quấy rầy cô.
Đôi lông mày dịu dàng lạnh lùng của cô ấy lúc này lại được nhuộm một màu nhàn nhạt đỏ ửng, khiến cô ấy trông phá lệ xinh đẹp.
Lộ ra nét vừa xinh đẹp vừa mong manh.
Cô ấy tựa như một yêu nữ biển sâu từ trong sương mù bằng dung nhan mỹ lệ, âm thanh tự nhiên của mình mà có thể mê hoặc được những thủy thủ kia.
Bạc Minh Yên bỗng nhiên rất muốn, rất muốn ôm cô ấy vào lòng, cùng cô nặng nề mà rơi xuống, rơi thật sâu vào đáy biển.
Những mong muốn nóng bỏng như tia lửa tan vào trong biển, theo dòng nước ngầm chảy xuống.
Cô muốn nhìn đôi má trắng ngần của Mạnh Hủ Nhiên càng trở nên ửng hồng hơn, tựa như nước mật đào mà càng thêm xinh đẹp động lòng người.
Muốn nghe âm thanh không thôi của cô ấy gọi cô, gọi nhũ danh của cô kêu cô chị ơi.
Còn có muốn cô ấy nhẹ nhàng mà ngâm nga ra tiếng ca...
...
Khoảng sáu giờ sáng hơn, Bạc Minh Yên tỉnh lại. Cảnh tượng trong giấc mơ quá chấn động khiến cô bàng hoàng nhìn chằm chằm lên trần nhà phát ngốc, suốt một hồi lâu cũng không thể bình tĩnh lại.
Không biết từ lúc nào trời bắt đầu mưa, tiếng sấm rền vang đến rồi đi. Ánh sáng rực rỡ từ phía chân trời dường như muốn xé tan bầu trời, chiếu rọi lên trên vách tường, tạo nên những tiếng leng keng rung động. Những vệt nước cong cong tụ lại trong các khen trên mép cửa sổ, trong không khí mơ hồ lại tràn ngập hơi nước.
Giống như giấc mơ đó vậy.
Trên người cô lấm tấm thấm ra một lớp mồ hôi nhớp nháp, váy ngủ bị cuộn lên đến bên hông, gần như dính chặt vào người khiến cô khắp nơi đều cảm thấy không thoải mái.
Bạc Minh Yên bật đèn ở đầu giường, đứng dậy khỏi giường, sau đó lấy quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Khi ra khỏi cửa, cô vô thức liếc nhìn về hướng phòng ngủ chính một cái.
Người kia hẳn là còn chưa tỉnh.
...
Dòng nước ấm từ vòi sen chảy xuống, từng chút một làm dịu đi sự khô nóng trong lòng cô.
Bạc Minh Yên dùng tay từ cằm chậm rãi hướng lên trên xoa xoa gương mặt.
Phụ nữ cũng sắp ba mươi, đột nhiên có nhu cầu về gì đó là hiện tượng bình thường. Trước kia ở nước ngoài, cô còn nhìn thấy đồ chơi của bạn cùng nhà trong phòng cô ấy. Thật sự là một chuyện vô cùng bình thường.
Có lẽ cô bị trò thử thách hôm qua ảnh hưởng, cho nên cô mới mơ thấy Mạnh Hủ Nhiên, cho nên mới không hiểu được mà lại mơ một giấc mơ như vậy.
Cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Bạc Minh Yên tự trong lòng mình mà nói đi nói lại.