Ngô, cũng không giống như là thú vị, mà tựa hồ…… Là cảm xúc hâm mộ và ghen tị?
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, nhỏ giọng nói: “Sát Nặc…… Phụ hoàng mẫu hậu ngươi tại sao lại nhìn chằm chằm ta như vậy”.
Sát Nặc nhìn phụ hoàng và mẫu hậu nhà mình vẻ mặt không biểu tình, nói: “Bọn họ rất thích ngươi”.
Ngự Thượng Tuyền quệt miệng, y sao lại không cảm thấy như thế, hơn nữa, biểu tình của mẹ Sát Nặc làm cho y cảm thấy hơi rùng mình.
Nữ nhân cao quý trước mắt ung dung đứng lên, cười nói: “Nặc Nặc, mau dẫn Tiểu Ngự ngồi xuống”.
Nặc Nặc, Tiểu Ngự?
Ngự Thượng Tuyền giật mình, quy củ của thế giới này là dòng họ thì đặt ở phía sau, khó trách lại gọi mình là Tiểu Ngự.
Y cười nheo mắt lại, Tiểu Ngự nghe cũng hay lắm.
Sát Nặc nắm lấy tay Ngự Thượng Tuyền đi đến vị trí bên phải ở phía dưới nam tử, trước khi ngồi xuống, Sát Nặc nâng tay lên, hơi khom người xuống hành lễ với nam tử: “Phụ hoàng mạnh khỏe, Sát Nặc đã trở lại”.
Lúc này, Sát Nặc và Ngự Thượng Tuyền mới ngồi xuống.
Nam nhân ngồi trên ngai vàng vung tay lên, ngay lập tức, đồ ăn liền lục đục được đưa lên, Ngự Thượng Tuyền cảm thấy vô cùng vui vẻ, trải qua một hồi chiến đấu vừa rồi, tuy rằng chiến thắng cũng rất nhẹ nhàng, nhưng thể lực của y vẫn bị tiêu hao, ngô, y đói bụng a.
Nuốt nuốt nước miếng, Ngự Thượng Tuyền mở to hai mắt nhìn mỹ vị trước mắt, ở trong lòng lại tiếc nuối như trước, món ăn đẹp như vậy, y nỡ lòng nào mà ăn.
Sau khi hoàng đế ra hiệu ăn cơm, Ngự Thượng Tuyền cũng chỉ cầm đũa ăn cơm trắng, nhìn đồ ăn trước mắt mà nuốt nước miếng.
Trong ánh mắt của Sát Nặc mang theo chút tiếu ý, hắn không biết tại sao thiếu niên lại có loại suy nghĩ nghiêm trọng như vậy, bất quá hoàn hảo, chính mình uy cho y cũng thực vui vẻ.
Vì thế, tình cảnh như ở trong khách sạn lại diễn ra, thời điểm ăn cơm người hầu đã bị nam nhân cho lui, hiện tại ở đây chỉ còn lại bốn người bọn họ, cho nên, cha mẹ Sát Nặc liền trợn mắt há hốc mồm nhìn con trai của mình uy thiếu niên khả ái kia vô cùng vui vẻ, nhìn hắn sau khi uy thiếu niên liền dùng chiếc đũa kia mà uy chính mình ăn một ngụm.
Mẫu hậu Sát Nặc khép miệng lại, huých huých cánh tay của trượng phu, nói: “Cầm thú, ngươi nói, ta như thế nào lại cảm thấy Nặc Nặc là đang dưỡng Tiểu Ngự?”
Cầm thú yên lặng ở trong lòng gật đầu, nói: “Khụ, ta cũng nghĩ như vậy”.
Đặt đũa xuống, nam nhân nhìn nhi tử độc nhất nhà mình gắp một khối rồi một khối đồ ăn tinh mỹ uy cho thiếu niên, sau đó lại gắp một khối uy đưa đến miệng mình, một bộ dáng thực vui vẻ hưởng thụ, vì thế, hắn cũng học theo, gắp một khối thịt thoạt nhìn trông lớn nhất, chậm rãi đưa đến bên miệng vương hậu, nói: “Ngoan, há mồm”.
Vương hậu cố gắng đem miệng mình mở lớn ra, lại phát hiện dựa theo độ lớn của khối thịt trước mắt này, cho dù nàng có cố gắng như thế nào, cũng không có khả năng một ngụm ăn được, vì thế cũng chỉ có thể bất đắc dĩ cầm chén lên tiếp lấy nó.
Sau đó lại run rẩy nhìn nhi tử nhà mình mỗi một lần gắp thức ăn đều lựa những khối vô cùng vừa miệng cho Tiểu Ngự, chưa kể hắn còn nắm chắc tốt thời gian Tiểu Ngự ăn xong một khối, liền gắp một khối khác uy tới.
Vương hậu: “……” Vì sao nàng đột nhiên cảm thấy trượng phu thân ái cao lớn anh minh thần võ nhà mình đột nhiên trở nên không đáng một đồng?
Sau đó nhấc chân, ở dưới bàn hung hăng giẫm lên chân nam nhân đang vui sướng ăn cơm một cái, rồi dùng sức nhu nhu, cho đến khi, chợt nghe hắn kêu ‘NGAO’ một tiếng, mới vừa lòng thu chân lại.
Ngự Thượng Tuyền nâng khuôn mặt đang vùi trong mỹ vị lên, mờ mịt nhìn nam nhân uy nghiêm trước mắt do chịu đau mà khuôn mặt hơi vặn vẹo.
Lại nhìn về phía vương hậu đang tao nhã ăn cơm ở bên cạnh, khiến y lại càng thêm mờ mịt.
Đây là làm sao vậy?
Sát Nặc không quá để ý, tình cảnh này từ nhỏ đến lớn hắn đã thấy qua không biết bao nhiêu lần rồi, vì thế vẫn bình tĩnh tiếp tục uy Ngự Thượng Tuyền ăn cơm.
Trong khoảng thời gian này tuy rằng thiếu niên đã mập hơn không ít, nhưng vẫn còn một chút xương sườn có thể thấy được, mặc dù xúc cảm vẫn vô cùng tốt, nhưng, mập thêm một chút nữa, vẫn tốt hơn.
Ngự Thượng Tuyền há mồm ăn thức ăn Sát Nặc đưa qua, chậm rãi nhai nuốt, ánh mắt nhìn chằm chằm sắc mặt dần dần dịu đi của hoàng đế, ngô, hắn hình như được gọi là cầm thú?
Cầm, thú.
Hai chữ này tách ra thì hoàn hảo, nhưng nếu hợp lại, thì nghe kỳ kỳ a?
Ngự Thượng Tuyền lắc đầu, tiếp tục đem mặt chôn vào trong bàn ăn, dùng bữa dùng bữa.
Sau khi cơm nước xong, hoàng đế cầm thú bảo Sát Nặc mang Ngự Thượng Tuyền đi tham quan hoàng cung, hắn thì đi xử lý chính vụ, còn vương hậu thì về phòng của mình, nói sẽ làm cho Ngự Thượng Tuyền một bộ quần áo mới.
Một bữa cơm này, Ngự Thượng Tuyền và Sát Nặc ăn vô cùng thỏa mãn, hoàng hậu cũng hoàn hảo, nhưng đế vương, thì không được tốt lắm?
Ngự Thượng Tuyền sờ sờ cái bụng tròn vo của mình, ợ một cái, nói: “Sát Nặc, ngươi nói Nhuyễn ở chỗ sư phụ có thể được ăn no không?”
Thần thú béo đô đô chỉ biết ăn kia?
Sát Nặc nhíu mày lại, nói: “Tất nhiên là có thể”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, nhớ tới thời điểm mình muốn đem Nhuyễn gửi ở chỗ sư phụ, bộ dáng suy sụp kia của tiểu Bạch Hổ thật là buồn cười.
Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là một cục béo đô đô ở trên mặt đất lăn lộn, sau đó dùng hai chân trước che mặt lại, rồi phát ra từng đợt thanh âm ‘Ngao…ooo ô ô’ nức nở mà thôi.
Thấy Ngự Thượng Tuyền không có vì vậy mà dao động, Nhuyễn liền đứng dậy, quấu chặt chân Ngự Thượng Tuyền, mở lớn miệng, ‘Ngao ngao’ đòi ăn.
Ngự Thượng Tuyền nháy mắt mấy cái, nói: “Nhuyễn, nhanh như vậy ngươi đã tiêu hóa xong rồi sao?”
Nhuyễn ngẩng đầu lên, kiêu ngạo ‘Ngao’ một tiếng.
Ngự Thượng Tuyền thấy vậy liền lấy ra một khối ma hạch đưa cho Nhuyễn, nói: “Lần này tiêu hóa chậm một chút nha”.
Tiểu Lục từng nói, tiêu hóa chậm một chút có thể hấp thu được nhiều năng lượng ẩn chứa bên trong hơn, đối với Nhuyễn cũng có ích lợi lớn hơn.
Nhuyễn ngoan ngoãn gật gật đầu, nhìn Sát Nặc mang theo Ngự Thượng Tuyền ra cửa, trong nháy mắt khi Ngự Thượng Tuyền quay đầu lại, liền giơ một chân lên, cố sức huơ huơ tạm biệt Ngự Thượng Tuyền.
Ngự Thượng Tuyền cười cong mắt, Nhuyễn thật là khả ái a.Sát Nặc nắm lấy tay Ngự Thượng Tuyền, đi về hướng đường nhỏ.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn đi theo, đi một chút để tiêu cơm cũng tốt, một lát sau, phía trước liền xuất hiện một tòa cung điện rất có phong cách của người trí thức, mặt trên có ba chữ to, nhưng Ngự Thượng Tuyền phát hiện một chữ y cũng không biết.
“Sát Nặc, đây là chữ gì?” Ngự Thượng Tuyền mở to đôi mắt nhìn ba chữ kia.
Sát Nặc mặt cũng không nâng lên, nói: “Hồ sơ mật”.
Hồ sơ mật?
Ba chữ này y cũng biết a.
“Ba chữ này là văn tự thượng cổ, nếu không phải hoàng thất có chuyên gia nghiên cứu, chỉ sợ cũng chỉ có thể trở thành di tích lịch sử”. Sát Nặc ở một bên thản nhiên nói.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, cũng khó trách y lại không biết.
Sát Nặc mang theo Ngự Thượng Tuyền đẩy đại môn đi vào, bên trong rất là sạch sẽ, không có cảnh tượng tro bụi bay đầy trời như trong tưởng tượng của Ngự Thượng Tuyền.
Sát Mặc mang theo Ngự Thượng Tuyền đi thẳng tới một cái giá sách thật to, Sát Nặc nói: “Nơi này có một số sách chú ngữ mộc hệ tương đối cao thâm, nhưng đều vô cùng hiếm thấy, tất cả chúng đều được hoàng thất tích góp rất nhiều năm mới có được, ngươi lấy một số sách tương đối dễ hiểu xem trước đi”.
Ngự Thượng Tuyền nhìn giá sách cơ hồ cao gấp hai lần Sát Nặc trước mắt hết biết nói gì, nhiều sách như vậy, y phải xem tới khi nào a?
Đầu vai hơi hơi rung động một chút, Ngự Thượng Tuyền xoay qua, là Tiểu Lục.
“Ngươi như thế nào lại đi ra?” Ngự Thượng Tuyền ở trong đầu hỏi, đây là trước đó không lâu y mới phát hiện được, chính mình có thể cùng Tiểu Lục câu thông qua suy nghĩ.
Tiểu Lục hưng phấn líu ríu, nói: “Tiểu chủ nhân ta đến giúp ngươi chọn sách!”
Ngự Thượng Tuyền chớp chớp mắt, nói: “Ngươi biết sách nào thích hợp với ta sao?”
Tiểu Lục hất mặt lên, hơi kiêu ngạo nói: “Đó là tất nhiên, bất quá tiểu chủ nhân, sách ở nơi này đối với ngươi kỳ thật cũng không quá phức tạp, chỉ cần ngươi biết chú ngữ là có thể sử dụng được”. Tiểu tinh linh sờ sờ cằm nói: “Tinh thần lực của chủ nhân và ta tương liên với nhau, nên tất nhiên là vô tận a”
Ngự Thượng Tuyền sửng sốt, đúng là vậy.
Sở hữu ma pháp chú ngữ, chỉ cần có thể ghi nhớ, và có đủ tinh thần lực và năng lực lý giải, thì tất nhiên có thể sử dụng được.
Chính mình hiện tại chủ yếu thiếu khuyết chính là năng lực lĩnh ngộ đối với sự thần kỳ của ma pháp, còn những cái khác, hẳn là không có vấn đề gì đi.
Gật gật đầu, nói: “Vậy Tiểu Lục ngươi giúp ta tìm sách đi, ta sẽ dùng dây leo lấy xuống”.
Tiểu tinh linh gật gật đầu, vây quanh giá sách từ dưới lên trên, sau đó thỉnh thoảng ở một quyển sách thì tạm dừng một chút, chỉ chỉ, Ngự Thượng Tuyền liền đem quyển sách kia lấy xuống, một lát sau, dưới chân y đã có khoảng chừng mười quyển sách.
Tiểu tinh linh từ phía trên bay xuống, nói: “Tiểu chủ nhân từ từ đọc, tuy rằng nơi này ma pháp không có gì khác nhau, nhưng ngươi dù sao cũng là mới nhập môn, vẫn cần từ từ tiếp thu, không thể quá mức cầu thành”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, điều này y tự nhiên cũng biết.
Sát Nặc ngồi xổm xuống, liếc qua những quyển sách Ngự Thượng Tuyền lấy xuống, đều không tính là đơn giản.
Cau mày, Sát Nặc hỏi: “Những quyển sách này cũng không tính là đơn giản, như thế nào không chọn các quyển đơn giản hơn một chút?”
Ngự Thượng Tuyền nhìn nhìn, nói: “Kỳ thật cũng không khó lắm, chỉ cần hảo hảo xem một chút là được thôi”.
Dừng một chút, nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của Sát Nặc, liền cười nói: “Sát Nặc ngươi đừng quên, ta bây giờ còn có sư phụ nha!”
Ngụ ý là nói, nếu không hiểu, thì có thể hỏi sư phụ a?
Sát Nặc dừng một chút, thực lực của Đại hiền giả cấp tám, giải đáp mấy quyển ma pháp này, thì chỉ là chuyện nhỏ.
Buông sách trên tay ra, ôm một chồng sách kia lên, hắn nói: “Đêm nay trước tiên ở lại phòng của ta, ngươi xem một chút sách ở đây, ngày mai đến học viện làm thủ tục ngoại trú”.
Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, đi theo Sát Nặc về tẩm cung của hắn.
Như đột nhiên nghĩ tới cái gì, Sát Nặc lập tức xoay người, nói: “Không hiểu thì không cần xem, chú ý không được ép bản thân quá mức”.
Có rất nhiều ma pháp sư đều bởi vì một hoặc vài ma pháp không hiểu, mà từ nay về sau đều lâm vào cảnh giới tiến thối lưỡng nan, bình thường tình trạng này rất là nguy hiểm, nếu không thể đúng lúc bứt ra, khả năng sẽ rất khó tiếp tục thăng cấp.
Ngự Thượng Tuyền ngoan ngoãn gật đầu, chuyện này thời điểm ở trong thư viện y đã đọc qua, y cũng không nghĩ sẽ đi vào góc chết không ra được kia, như vậy không phải là rất thống khổ sao.
Hơn nữa, không hiểu có thể đi tìm sư phụ, nếu như vậy mà còn không làm được, thì không phải vẫn còn Tiểu Lục sao?