Tình Nhân Kỵ Sĩ Bá Đạo

Chương 5: Xin hỏi, ngươi biết đường sao?



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không kịp ngăn cản Ngự Thượng Tuyền, hắn lại không thích nói chuyện, cũng chỉ có thể nhìn y đem ma hạch bỏ vào miệng, nhìn y dùng sức cắn xuống mà hắn cũng cảm thấy đau đớn.

Thấy y hai mắt ngập nước, lấy tay che miệng, không ngừng dậm chân, trong lòng có chút buồn cười lại có chút cảm xúc không hiểu……

Hắn muốn làm cho cảm giác đau đớn của thiếu niên chuyển dời lên người mình, bất quá nhìn động tác yếu ớt của thiếu niên cùng với quần áo rách nát đến nỗi không còn tay áo (Đó là áo ngắn tay), quần chỉ còn lại phân nữa (Đó là quần lửng), còn giầy thì lộ cả ngón chân ra ngoài (Đó là giày xăng ̣đan).

Nhưng nhìn sơ qua chất liệu vải vô cùng tốt, hơn nữa theo cử chỉ của thiếu niên, chắc là một tiểu công tử quý tộc.

Nghĩ đến điều này, điểm nghi hoặc trong lòng cũng biến mất, đi gần hơn mười thước, bằng vào thị lực của Kỵ sĩ có thể thấy rõ làn da lộ ra bên ngoài của thiếu niên sạch sẽ, trắng nõn non mềm, ngẫu nhiên động một chút sẽ lộ ra vòng eo mảnh khảnh tựa như chỉ cần hai bàn tay cũng có thể ôm gọn, cảm giác được hai tay không tự chủ mà siết lại, Sát Nặc bỗng nhiên phát hiện, hiện tại hắn phi thường muốn đem thiếu niên đặt trong lòng, hung hăng ôm y.

Đến càng gần, hắn phát hiện thiếu niên đang đưa lưng về phía mình đang khi dễ một tiểu sủng vật màu trắng, nhìn như đang dùng sức rất lớn để nhéo tai tiểu sủng vật, nhưng nếu không xem đến biểu tình thoải mái như muốn ngủ của nó, thì khả năng thuyết phục có thể lớn hơn một chút.

Ngự Thượng Tuyền từ lúc Sát Nặc tới gần đã được Nhuyễn nhắc nhở, bất quá Nhuyễn cũng không có cảm thấy ác ý trên người hắn, cho nên y cũng không có để ý đến hắn.

Dừng lại việc gãi tai Nhuyễn, không có nhìn đến Nhuyễn bởi vì thoải mái mà sau khi ngón tay rời đi có biểu tình ai oán, vươn ngón trỏ gõ gõ vào cằm, y có phải hay không…… Đã quên cái gì……

A, vừa rồi y đang muốn làm gì?

Chính mình cùng với Nhuyễn bị lạc đường, đang muốn đi ra ngoài…… Đi ra ngoài……

Vội vàng đứng lên, chạy chậm về hướng người đang tới, đầu tiên là nhìn hắn tướng mạo anh tuấn thì sửng sốt một chút, không khỏi ai oán chính mình cùng đối phương so sánh có thể nói là bạch trảm kê, mới mở miệng hỏi: “Ngươi biết đường sao?”

Ngươi biết đường sao?

Nhiều năm sau, khi ôm tiểu nhân nhi xinh xắn trong lòng ở bên ngoài phơi nắng, câu nói đầu tiên của người này khi gặp hắn luôn làm cho tâm tình của hắn vô cùng tốt, ai có thể nghĩ đến, Đổ thạch ma pháp sư nổi tiếng toàn bộ đại lục Atlantis, kỳ thật là một người mù đường……

Sát Nặc không chút do dự gật đầu, xem như khẳng định câu hỏi của Ngự Thượng Tuyền.

Chiếm được câu trả lời khẳng định, Ngự Thượng Tuyền đối với Sát Nặc lộ ra khuôn mặt tươi cười, sau đó vươn tay lôi kéo hắn, chạy trở về nơi y vừa ngồi.

Lại chỉ chỉ vào đống đá xinh đẹp trước mặt, Ngự Thượng Tuyền hỏi Sát Nặc: “Ngươi có biết đây là cái gì không?”.

Rất đẹp, còn có chút trong suốt, tuy không phải rất nhiều, nhưng cũng không ít, vừa rồi y và Nhuyễn phát hiện, nơi này có chút đá có thể phát sáng ở trong bóng tối, ân, rất xinh đẹp, nếu có thể nhiều hơn một chút lại lớn hơn một tý, buổi tối có thể xem như đèn để dùng.

…… Tha thứ cho đứa nhỏ này không hiểu biết, nếu y biết một khối ma hạch ở đây có thể sử dụng để duy trì nguồn năng lượng cho một tòa thành hạng trung trong vài năm, y tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.

Sát Nặc nghĩ nghĩ, nói: “Ma hạch, Chiến sĩ sử dụng để thăng cấp”. Sau đó đi ra phía trước, đem một ít ma hạch hắn cảm thấy hoàn mỹ, giá trị tương đương cao phân ra một bên, chỉ chỉ: “Tốt, bán đi”. Lại chỉ chỉ ma hạch ở một bên khác có chút tỳ vết nói: “Không tốt, cũng bán đi”.

Nhưng cũng không khỏi cảm thán, mặc dù ma hạch trước mắt này so với bên kia mà nói không tốt bằng, nhưng cũng đều là ma hạch do ma thú lục cấp đã trường thành sản xuất ra, xem chừng cũng bán được giá tốt, hơn nữa đây là tài liệu thăng cấp tốt nhất cho Chiến sĩ, Chiến sĩ nhà có tiền bình thường đều muốn sử dụng, nhưng dù cho có bị chút tỳ vết, cũng có thể đưa đến sở đấu giá, bán lấy tiền, hay có thể đổi lấy một ít quyển trục Ma pháp hệ quang minh cùng với quyển trục thuấn phát hồi thành.

“Ngươi là nói, mấy thứ này Chiến sĩ thường dùng để thăng cấp sao? Chỉ có một loại phương pháp này?” Ngự Thượng Tuyền kinh ngạc, theo tin tức lão hổ nói với y, y biết có Chiến sĩ và Ma pháp sư tồn tại, Chiến sĩ cùng Ma pháp sư luôn muốn không ngừng thăng cấp, cũng biết ma thạch trước mắt y, cũng không được coi là nhiều, ít nhất là đối với số lượng Chiến sĩ trên đại lục này mà nói, thì không nhiều. Nhưng phẩm chất tốt, thì có thể xem là thập phần khan hiếm.

Quả nhiên nam nhân trước mắt lắc đầu, nói thêm: “Chiến đấu”. Xác thực, chiến đấu cũng là một phương thức thăng cấp không những có thể nâng cao lực lượng cùng kỹ xảo, hơn nữa ở việc rèn luyện cường độ thân thể mà nói, còn là phương pháp tốt nhất.

Tuy rằng phương thức thăng cấp bằng ma hạch, cũng có thể rèn luyện cường độ thân thể, nhưng không phải chính mình rèn luyện cho nên không thích ứng được khi thực chiến, do đó mất đi cơ hội thắng lợi tốt nhất.

“Nga……” Ngự Thượng Tuyền gật gật đầu, chiến đấu a, quả nhiên là không thể thiếu.

Bất quá nếu đã là Chiến sĩ…… Không chiến đấu, còn có thể được xem là Chiến sĩ sao……

“Còn nữa không?” Ngự Thượng Tuyền hỏi, y cũng không tin chỉ có hai loại phương pháp này, không kể, ma thú số lượng tuy nhiều, nhưng có thể sản xuất ma hạch chỉ là một số ít, hơn nữa ma thú vốn là dựa vào chiến đấu để sinh tồn, chỉ điểm này thôi, các Chiến sĩ đã không thể bằng.

Nam nhân trước mắt gật gật đầu, mặt không chút biểu tình nói: “Còn có…… Phỉ thúy”.

Phỉ thúy……? Là thứ y đang nghĩ tới sao?

Hết chương 5

Chú thích:

Phỉ thúy

img_1116

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.