Tình Nhân Làm Ấm Giường Của Tổng Giám Đốc

Chương 43: Mang thai?



Editor: Hangbaobinh

Chỗ nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất, câu nói như vậy một chút cũng không có sai. Mẹ Ninh tìm Ninh Tri Nhiên ba ngày nay rồi, bà tìm gần như là khắp K thị này rồi, những người thường xuyên chơi bời cùng với con trai, một người bà cũng không có bỏ qua cho một ai, đi đến từng nhà một để tìm, nhưng mà không có tìm được. Bà không có nghĩ tới, con trai của bà lại có thể đi về nhà của nó, hôm nay bà đi xem thử một chút, vậy mà có thể tìm được con trai. Hơn nữa, con trai lại ở chung với một người phụ nữ, tình cảnh kia, ước chừng làm cho bà sửng sốt mấy phút, quá là ướt át rồi, tưởng chừng như là Ngưu Lang Chức Nữ, đúng là rất đẹp đôi. Ninh Tri Nhiên là do mình sinh, dĩ nhiên là bà cảm thấy, con trai của mình là người trên trời dưới đất chỉ có một. Trên thực tế dáng dấp của Ninh Tri Nhiên cũng rất đẹp trai, lại là một người có văn hóa, và rất lịch sự. Mà cô gái con trai đang ôm trong ngực kia, cũng là một người rất xinh đẹp, cái mông tròn trịa, vừa nhìn là biết có thể sinh con, không cẩn thận lại là ba năm hai đứa đấy. Nhìn bộ dáng của con trai, chắc cũng rất thương yêu cô gái kia, nếu trước kia thì đằng gái còn phải nói điều kiện, bây giờ bà làm chủ, cũng không có quan tâm đến việc môn đăng hộ đối gì đó, định ngày ra, sau đó con trai nhanh chóng làm phẫu thuật. Bà càng nghĩ càng cảm thấy thông suốt cùng sảng khoái. Mẹ Ninh là một người phụ nữ rất cởi mở, bản thân bà là người có xuất thân từ một gia đình nghèo, ba của Ninh Tri Nhiên thích bà, chính là cảm thấy ở cùng với bà rất vui vẻ, mỗi ngày đều cười hi hi ha ha. Khi đó sự nghiệp của ba Ninh Tri Nhiên mới khởi sắc, ông cụ nhà họ Ninh cũng là một người rất cởi mở, một người đã trải qua bao nhiêu thăng trầm cuộc sống, quan niệm về muôn đăng hộ đối sớm đã không còn, nhìn điều kiện nhà gái cũng không tệ, nên hai nhà liền kết thông gia. Ba Ninh Tri Nhiên kể là từ khi cưới mẹ anh ta về thì việc làm ăn phát triển không ngừng, bà quả thật là một người mang đến tài vận của ông. Cho nên vào lúc này, tự nhiên là bà không có phản đối con trai tự do yêu đương, chỉ cần con trai thích, thân thế trong sạch thì bà cũng có thể tiếp nhận. Không sai biệt lắm, ba ngày nay Hướng Vãn chưa từng ăn một chút đồ ăn nào, vừa rồi lại uống hai hộp sữa bò cho nên lúc này ở trên xe, ngửi thấy mùi xăng, thời gian lâu một chút nên cảm thấy buồn nôn, nôn ọe mấy cái. Ninh Tri Nhiên vội vàng vỗ lưng cho cô: “Không sao chứ.”

Mẹ Ninh nghe thấy những lời đó, liền lập tức xoay người lại, kinh ngạc nói: “Cái gì mà không có việc gì! Nhất định là mang thai đó, mấy tháng rồi? Mấy đứa nhìn lại mình một chút đi, chuyện lớn như vậy, làm sao lại gạt người lớn vậy, nếu không phải hôm nay mẹ tới thì mấy đứa còn tính lừa gạt bao lâu nữa? Đợi đến bốn năm tháng thì sẽ không mặc được áo cưới nữa đâu!”

Hướng Vãn cùng Ninh Tri Nhiên trợn mắt há mồm, mắt Ninh Tri Nhiên như có như không nhìn lướt qua bụng cô, Hướng Vãn thế nhưng cũng sờ sờ bụng của mình. Ánh mắt của hai người một lần nữa gặp nhau, cuối cùng không nhịn được bật cười một tiếng. Ninh Tri Nhiên càng thêm dở khóc dở cười: “Mẹ, cô ấy say xe, như thế nào mà trong mắt mẹ lại trở thành mang thai vậy.”

Mẹ Ninh nào có để ý đến phản ứng của anh ta, đôi mắt hận không thể nhìn xuyên qua Hướng Vãn, nhìn thẳng nhìn chằm chằm vào bụng của cô. Hướng Vãn bị bà nhìn mà cảm thấy sợ hãi trong lòng, có chút không được tự nhiên, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài của sổ. Ninh Tri Nhiên thấy thế, liền tranh thủ xoay người về phía mẹ của mình: “Mẹ, người không cần suy nghĩ lung tung. Căn bản là không có chuyện gì cả!”

“Có hay không thì con biết rõ hơn mẹ chứ? Mẹ nghi ngời thời điểm con chính là như vậy! Mắt của mẹ anh nhìn không sai được đâu, nhất định là mang thai.” Mẹ Ninh nói rất son sắt, giống như trong tay bà không phải đang cầm ví da, mà là đang cầm hồ sơ bệnh án của bệnh viện. Ninh Tri Nhiên lắc đầu thở dài, quay đầu nói với Hướng Vãn: “Đừng nghe mẹ tôi nói bậy.”

Hướng Vãn nở nụ cười, trong dạ dày đột nhiên cồn cào, sắc mặt cũng vàng khè. Mẹ Ninh thấy bộ dáng như vậy thì càng thêm đau lòng: “Một lát nữa nói chị Giang hầm cách thủy canh gà đưa đến bệnh viện, cơ thể bây giờ cũng không phải là của một người, nên bồi bổ thật tốt, nhìn con gầy như vậy.”

“Vậy thì đưa nhiều đồ ăn một chút.”

Mẹ Ninh mỉm cười: “Còn biết đau lòng người ta nữa, mang thai là một chuyện rất cực khổ đó.”

Ninh Tri Nhiên một chút cũng không có để ý: “Chuyện này! Chúng con còn chưa có ăn cơm nữa, lúc ấy mẹ tới, chúng con chuẩn bị đi ăn cơm!”

Sau khi đến bệnh viện, Ninh Tri Nhiên liền bị đưa về phòng bệnh, quy củ thay quần áo bệnh nhân, nằm ở trên giường. không lâu lắm thì dì giúp việc của nhà họ Ninh đưa cơm tới, bốn mặn một canh, Ninh Tri Nhiên vừa nhìn không khỏi cau mày, đều là món ăn bồi bổ thân thể cho con gái, xem ra là mẹ Ninh hoàn toàn xem nhẹ mình rồi đối với những món ăn này, Hướng Vãn không có biết nhưng Ninh Tri Nhiên lại biết rất rõ, từ nhỏ anh ta được mẹ bồi bổ, anh bảo mẹ Ninh trọng nữ khinh nam! Ăn cơm xong, mấy bác sĩ vội vàng đến để kiểm tra tình trạng thân thể của Ninh Tri Nhiên, đi đầu tiên của nhóm bác sĩ là viện trưởng của bệnh viện, họ Lưu, cũng là bạn của cha Ninh Tri Nhiên, đối xử với Ninh Tri Nhiên cũng như đối xử với con trai của mình, dĩ nhiên là dạy dỗ cũng không chút lưu tình nào. Viện trưởng Lưu là người Thiên Tân, tuy đã tới thành phố K đã vài chục năm rồi, nhưng lúc nói chuyện vẫn mang theo chút khẩu âm của Thiên Tân. Ông kiểm tra cho Ninh Tri Nhiên sau cùng: “Chú nói này Nhiên Nhiên, cháu đang làm cái gì vậy? Ai cho cháu lén ra khỏi bệnh viện vậy? Được lắm, cơ thể của cháu rất tốt sao? Cháu không cần nói với chú bệnh của cháu là bệnh nhỏ! Nếu tên tiểu tử cháu không nghe lời nữa, chú sẽ để cho y tá tiêm vào mông cháu một cái đó!”

Khi còn bé Ninh Tri Nhiên sợ nhất là tiêm, nhất là tiêm vào mông, có một lần anh ta bị cảm, mẹ Ninh dẫn anh ta đi khám bệnh, đúng lúc là thời gian trực của một y tá thực tập, đâm kim tiêm như là đang phi tiêu vậy, bây giờ Ninh Tri Nhiên nghĩ lại, còn cảm thấy y tá đó có phải là vận động viên của đội tuyển quốc gia đã về hưu hay không, bởi vì khi cô ta ghim một kim thì chuẩn không thể chuẩn hơn được nữa. Từ đó về sau anh ta đã sợ bị tiêm, sống chết cũng không chịu tiêm nữa. Về sau nói như có lúc anh ta không nghe lời, người nhà lại lấy chuyện tiêm chích để uy hiếp anh ta. Nhưng chuyện như vậy đã là chuyện lúc còn bé có được hay không, hiện tại anh ta cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, những người này nhắc đến chuyện này làm gì? Lại còn ngay trước mặt Hướng Vãn nữa chứ! Ninh Tri Nhiên cảm thấy mặt mình nóng bừng, cau mày nói: “Chú Lưu, trí nhớ của chú thật là tốt.”

Viện trưởng Lưu cười hắc hắc: “Thế nào, cảm thấy mất mặt sao! Vậy thì được rồi, về sau mà lén ra ngoài nữa thì tiểu tử cháu chờ được đăng lên báo đi!”

Viện trưởng Lưu kiểm tra một lượt cũng thấy không có bị làm sao, trước khi đi còn dặn dò nói: “Ba hôm sau là làm phẫu thuật, lần này phẫu thuật không có gì lớn, yên tâm đi. Gan đã sớm chuẩn bị xong. Tên tiểu tử cháu rất tốt số đó, có bao nhiêu người đợi mà không có được, lại bị cháu lấy được! Ngoan ngoãn mà chờ giải phẫu đi! Chỉ cần đổi gan là tốt rồi!”

Ninh Tri Nhiên cười cười, đưa mắt nhìn ông chú này rời đi. Hướng Vãn ngồi ở bên cạnh giường bệnh, nhìn anh ta chằm chằm. Thật ra thì sắc mặt của anh ta rất kém, nhưng tại sao mình lại không phát hiện ra được là anh ta không có thoải mái vậy?

“Ninh Tri Nhiên, bệnh của anh là như thế nào vậy?” Đột nhiên cô hỏi.

“Nếu tôi nói là không biết thì cô có tin không?”

Hướng Vãn gật đầu: “Dù sao tôi cũng không có hiểu, anh nói cái gì thì là cái đó.”

Ninh Tri Nhiên cười cười, cô thật đúng là có thể chấp nhận được

“Cái đó, sẽ phẫu thuật thành công thôi. Bệnh của anh sẽ nhanh khỏi thôi.”

Đáy mắt của Ninh Tri Nhiên xuất hiện một nụ cười, có chút u oán nói: “Hướng Vãn, cô bắt đầu quan tâm tôi rồi, rốt cuộc thì cô cũng bắt đầu quan tâm tôi rồi!”

Mẹ Ninh tiễn viện trưởng ra ngoài xong, vào lúc này vừa mở cửa thì nghe thấy con trai gọi tên Hướng Vãn, đột nhiên bà nhớ tới, lần trước bà gọi điện thoại cho con trai, người ở chung với con trai chính là Hướng Vãn. Không ngờ thật đúng là hai người này có mờ ám! Mẹ Ninh rất kích động kéo tay Hướng Vãn: “Tiểu Vãn! Thân thế như thế nào? Có khó chịu chỗ nào hay không? Chúng ta đi kiểm tra một chút đi!”

Ninh Tri Nhiên thiếu chút nữa thì ngất đi, tiểu Vãn? Gọi đúng là thân thiết thật, giống như là quen biết với nhau vài chục năm rồi.

Hướng Vãn sửng sốt một chút, hình như là trừ bà nội ra thì đã thật lâu rồi không có ai thân thiết với cô như vậy rồi, mấy năm nay những người cô đã từng tiếp xúc qua đều là những người vì sắc đẹp, nên mới để ý tới cô. Nhưng nếu mẹ Ninh biết cô đã từng làm “Tiểu thư” thì còn có thể quan tâm tới cô như vậy nữa không? Đáp án khẳng định dĩ nhiên là tuyệt đối sẽ không.

Coi như cô là một người thanh cao, coi như cô là một không quan tâm đến miệng nói thế gian, không quan tâm đến những lời nói đáng sợ kia, nhưng khi ở bên cạnh con trai của bà có một người phụ nữ như vậy thì không phải bà nhất định sẽ tìm cách đuổi người phụ nữ đó đi hay sao. Điểm này Hướng Vãn đã quá rõ ràng, chuyện đã làm, coi như cô có quên thì người khác cũng đều sẽ nhớ, dơ bẩn chính là dơ bẩn, không thể nào có thể tẩy sạch được.

Mẹ Ninh thấy bộ dáng ngu ngơ của cô, cho là thân thể cô không có thoải mái, vội vàng chỉ trích con trai của mình: “Đều là tại con, sao lại không biết đau lòng cho con bé vậy? Nhìn xem con bé gầy như thế nào đây này, ai u, nhìn thấy mà cũng đau lòng. Nhanh đi làm kiểm tra sức khỏe đi, cần tĩnh dưỡng thật tốt mới được.”

Mẹ Ninh lôi kéo Hướng Vãn đi ra ngoài, đi tới của thấy con trai của mình còn nằm trên giường, không khỏi tức giận nói: “Làm sao con còn nằm ở đó? Cùng đi theo đi!”

Ninh Tri Nhiên sửng sốt: “Mẹ, hai người đến khoa phụ sản, con đi làm gì?”

“Đứa bé không phải của con hay sao! Làm sao con lại không biết phụ trách như vậy hả! Mẹ dạy con như thế nào? Đi nhanh qua đây!”

Ninh Tri Nhiên nói không lại, không thể làm gì khác hơn là đi theo, anh ta mặc quần áo bệnh nhân, đi tới khoa phụ sản, thật là đúng có điểm buồn cười. có đến vài y tá tơi đây nói: “Có phải anh đi lạc đường hay không, đây là khoa phụ sản, anh nói cho tôi biết phòng bệnh của anh là ở đâu, tôi sẽ dẫn anh đi.”

Mắt của Ninh Tri Nhiên trắng dã, liên tiếp giải thích, mình là đi cùng người khác tới đây.

Mẹ Ninh nhìn con trai mình đầy quẫn bách thì liên tiếp bật cười. Hướng Vãn cũng cảm thấy buồn cười, nhưng ngại mặt mũi của Ninh Tri Nhiên, nên vẫn nhịn được.

Người đến khoa phụ sản để khám thai cũng không tính là nhiều, cho nên đợi không bao lâu liền tới lượt của Hướng Vãn.

Ninh Tri Nhiên lại ngồi ở một bên chờ, không bao lâu thì Hướng Vãn từ trong phòng khám đi ra, mở hồ sơ bệnh án đưa cho bác sĩ.

“Bác sĩ, đứa bé này nôn ọe rất là nhiều, bác sĩ nói cho con trai tôi một chút, bình thường phải chú ý những cái gì.”

Bác sĩ đang múa bút thành văn, nghe được lời nói của mẹ Ninh thì sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên nói: “Ai nói với bác là nôn ọe rồi hả?”

“Cái gì? Chẳng lẽ không có đúng? Rõ ràng là hôm nay nôn mửa rất nhiều mà!”

“Bao tử của cô ấy không có tốt, cho nên mới nôn ọe.”

“Cái gì!” Mẹ Ninh đầy kích động đúng dậy, “Ý của bác sĩ là không có mang thai sao?! Làm sao có thể! Có phải nên làm kiểm tra lại một lần nữa không?”

Bác sĩ bị những lời nói của bà làm cho không giải thích được: “Nôn ọe qua một thời gian nữa là tốt rồi, hiện tại mới mang thai có hai tuần lễ, chỉ cần chú ý nhiều là được!”

“Không thể nào!” Hướng Vãn vẫn luôn im lặng, đột nhiên hô to lên một tiếng.

Bên này mẹ Ninh mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra chính mình suy đoán không có sai, quả nhiên là mang thai, lúc này tâm tư của bà còn chưa có ổn định thì Hướng Vãn lại hô ta lên một tiếng không thể nào, làm cho bà không khỏi sững sờ: “Tiểu Vãn, đứa bé này, đừng nói những lời ngu ngốc như vậy.”

Hướng Vãn lôi kéo bác sĩ gấp gáp nói: “Có phải là đã khám nhầm rồi hay không? Làm sao tôi có thể mang thai được, tuyệt đối không có khả năng! Tôi vẫn uống thuốc tránh thai mà, làm sao có thể mang thai đây?!”

Bác sĩ không chút hoang nói: “Cô gái này, bây giờ y học rất phát triển, cô thật sự mang thai, nếu không thì hai tuần nữa cô đến kiểm tra lại một lần nữa.”

Hướng Vãn như bị sét đánh, lẩm bẩm nói: “Không thể nào, làm sao có thể chứ? Làm sao tôi có thể mang thai chứ?”

Hết chương 43.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.