Lê Thiên Qua? Ba chữ này nổi tiếng ở thành phố K. Dĩ nhiên Lâm Mộ Tịch biết, anh không biết là, làm sao Hướng Vãn ở cùng một chỗ với anh ta? Anh nhìn Hướng Vãn, muốn tìm một đáp án. Vậy mà Hướng Vãn hoàn toàn không thấy sự hiện hữu của anh, thân mật rúc vào trong ngực một người đàn ông khác. Nhưng anh có thể nói cái gì? Hướng Vãn đã sớm không phải là của anh nữa, anh phải lấy lập trường gì đi ngăn cản đây?
"Nếu gặp được, như vậy thì cùng nhau ăn cơm thôi." Lê Thiên Qua chợt mở miệng nói.
"Đầu em có chút choáng váng, em không muốn đi."
Lê Thiên Qua nhíu mày một cái, nhéo lỗ mũi Hướng Vãn nói: "Hướng Vãn, đừng bướng bỉnh."
Đây tuyệt đối là anh ta cố ý, anh ta đang ép mình, Hướng Vãn cố gắng ẩn nhẫn, sau đó cười nhạt một tiếng: "Đi ăn cơm."
Nơi đến chính là một quán ăn riêng, ăn chính là món ăn Quảng Đông mà Hướng Vãn thích nhất. Gần đây Hướng Vãn vốn không có khẩu vị gì, vào lúc này càng thêm ức nghẹn khó chịu trong lòng, giống như nhai sáp.
"Hướng Vãn em ăn nhiều một chút, xem em gầy quá, người ta nhìn thấy, còn tưởng rằng anh ngược đãi em đấy." Lê Thiên Qua vừa nói, vừa gắp thức ăn cho Hướng Vãn.
"Đủ rồi, anh cũng ăn nhiều một chút." Hướng Vãn cười với anh. Đương nhiên cô hiểu dụng ý của Lê Thiên Qua, nếu diễn trò, như vậy thì phải giống như thật một chút. Lâm Mộ Tịch ngồi đối diện với bọn họ, giơ đũa lên, lại chậm chạp không hạ đũa, một đôi mắt phượng nhìn chằm chằm bọn họ cũng chưa từng xoay chuyển. Hướng Vãn ngẩng đầu, vừa vặn đối mặt với ánh mắt của Lâm Mộ Tịch, hai người nhìn nhau chỉ một giây, Hướng Vãn liền ép mình quay đầu đi, ánh mắt thâm thúy như vậy, nếu cô nhìn nữa, khẳng định sẽ rơi vào. Ở dưới mặt bàn Lê Thiên Qua nắm chặt tay của cô, như muốn bóp vỡ tay cô ra. Nhưng trên mặt vẫn cười khanh khách: "Hình như anh Lâm là ca sĩ nhỉ, tại sao tới thành phố K định cư thế?"
"Nơi này có người đáng giá để tôi tưởng niệm, thay vì xa xôi nhớ nhung, không bằng ở lại, có thể nhìn thấy cô ấy một chút cũng tốt." Lúc anh ta nói lời này, ánh mắt vẫn nhìn về phía Hướng Vãn, đương nhiên Lê Thiên Qua hiểu ý của anh ta, tay nắm lấy tay Hướng Vãn, càng thêm dùng sức. Hướng Vãn đau đến nhíu chặt chân mày, cũng không dám rên một tiếng. Bởi vì hiểu quá rõ, chỉ một chi tiết của cô, anh cũng có thể chú ý tới, liền vội vàng hỏi: "Hướng Vãn, em làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào sao?"
"Em không có không thoải mái, đúng không Hướng Vãn."
Hướng Vãn gật đầu một cái, gắp một miếng Phật Nhảy Tường, từ từ nhai nuốt. Rốt cuộc Lâm Mộ Tịch thiếu kiên nhẫn, anh ta cảm thấy, Hướng Vãn cũng không vui vẻ: "Ngài Lê, xin hỏi ngài và Hướng Vãn có quan hệ như thế nào?"
Lê Thiên Qua để đũa xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Hướng Vãn, sau đó nói: "Hướng Vãn là chị của anh, tại sao anh cứ luôn thích gọi thẳng tên huý của cô ấy vậy?"
Anh nói cười như làn gió, nhưng từng chữ mang lực sát thương, đanh thép chạm đến ranh giới cuối cùng của Lâm Mộ Tịch. Lâm Mộ Tịch siết chặt nắm tay, nhẹ giọng nói: "Ngài Lê và chị tôi có quan hệ như thế nào?"
Lê Thiên Qua cười cười, xoay qua ôm Hướng Vãn vào trong ngực: "Anh cho là thế nào?"
"Ngài Lê, Hướng… Chị tôi chị ấy rất tốt, rất hiền lành, chị ấy có lúc không nói lời nào, thích ngẩn người, lúc chị ấy ngẩn người, thật ra thì không nghĩ gì hết, chị ấy rất thích như vậy. Có lúc, chị ấy thích đùa dai, không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như chị ấy tức lên, ngài chỉ cần dỗ sơ qua thì sẽ tốt. Tôi hi vọng ngài có thể quý trọng chị ấy."
"Món này ăn ngon thật." Hướng Vãn vùi đầu, chiến đấu hăng say trong đồ ăn.
"Ăn từ từ."
"Đúng vậy, ăn từ từ." Lê Thiên Qua múc một chén canh cho Hướng Vãn, "Uống chút canh đi."
Hướng Vãn hé miệng, dùng sức cắn thìa. Lê Thiên Qua cười nói với Hướng Vãn: "Em xem em trai em quan tâm em nhiều chưa kìa. Hướng Vãn em nói xem, chúng ta kết hôn có cần mời anh Lâm đây làm phù rể hay không nhỉ? Anh Lâm đồng ý không?"
"Các người, muốn kết hôn?"
"Giọng nói của anh Lâm, hình như rất kinh ngạc, chúc phúc cho chúng tôi đi, còn có đứa con chưa ra đời của chúng tôi nữa."
"Em, mang thai?" Anh ta gần như không thể nói nên lời, ngơ ngác nhìn cô, tầm mắt của anh ta trượt xuống bụng của cô. Hướng Vãn gắt gao cắn môi, không dám ngẩng đầu, cũng không thốt nên lời. Lê Thiên Qua ôm chặt cô, anh biết Lâm Mộ Tịch là xương sườn mềm của cô. Lê Thiên Qua xoay đầu của cô qua: "Làm sao vậy? Xấu hổ sao? Nói ra, anh muốn em chính miệng nói."
Hướng Vãn chợt đứng lên: "Em không thoải mái, em muốn về, các người từ từ ăn!"
Trừ chạy trốn, cô còn có thể làm sao, coi như là làm đà điểu một lần. Lê Thiên Qua cũng không ngăn cản, anh biết Hướng Vãn không trốn thoát lòng bàn tay của mình, cho nên không đuổi theo. Lâm Mộ Tịch đã không có sức lực đuổi theo, cô đã có chốn để về, mình còn có lý do gì đuổi theo? Dù sao chăng nữa, rời đi trước, cũng là mình.
"Ngài Lê, hi vọng ngài đối xử với chị ấy thật tốt."
Lê Thiên Qua quay đầu lại nhìn anh ta một cái, cũng không trả lời. Lâm Mộ Tịch tôi nên cười anh ngây thơ, hay cười anh ngu xuẩn? Hướng Vãn đi ra từ bên trong, thì có hộ vệ đuổi theo, mở cửa xe cho cô. Một mình cô ngồi ở trong xe, yên tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, cho đến khi Lê Thiên Qua mở cửa xe đi vào, cô mới có phản ứng. Lê Thiên Qua cười nói: "Xem ra Lâm Mộ Tịch rất hiểu rõ em, em thật đúng là thích ngẩn người."
Cô không trả lời, ngược lại nói: "Chúng ta trở về thôi."
"Không vội, đi dạo tiệm áo cưới trước."
Hướng Vãn kinh ngạc nhìn anh ta, Lê Thiên Qua ôm cô vào lòng: "Có muốn một hôn lễ long trọng chưa từng có hay không?"
"Anh có ý gì?"
"Kết hôn với tôi."
"Lê Thiên Qua!"
Lê Thiên Qua chợt cười: "Phản ứng này của em, giống như đúc phản ứng vừa rồi của Lâm Mộ Tịch! Thật ra thì vừa rồi em đau khổ muốn chết đúng không. Có phải em rất muốn khóc hay không?"
"Lười để ý đến anh!" Hướng Vãn giãy khỏi ngực của anh, xoay qua tiếp tục nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ. Lê Thiên Qua xoay cơ thể của cô qua, ép cô nhìn thẳng vào mắt mình: "Không phải là em lười để ý đến tôi, em sợ tôi nhắc tới Lâm Mộ Tịch. Hướng Vãn, thật ra em rất rõ ràng, em và anh ta, không hề có một chút xíu khả năng, cho nên thừa dịp hiện tại chặt đứt ý nghĩ của anh ta. Em hãy thành thật sống ở bên cạnh tôi! Không cần có suy nghĩ gì khác!"
Anh nói rất đúng, cô mệt mỏi, không muốn tranh luận với anh cái gì nữa.
"Tuần sau, chúng ta dọn nhà, nơi này em không thích, thì chúng ta vĩnh viễn không trở về nữa. Hôn lễ, sau khi chúng ta dọn nhà thì cử hành. Bây giờ cái em phải làm, chính là an tâm dưỡng thai. Những thứ khác, tôi sẽ sắp xếp."
Hướng Vãn lạnh nhạt nhìn anh ta, một lúc lâu mới nói: "Lê Thiên Qua, anh điên rồi!"
Anh ta không phủ nhận, chỉ mỉm cười hôn môi của cô, làm sao chỉ có một mình anh ta điên cuồng, toàn thế giới đều đang điên cuồng. Đương nhiên bọn họ không đi tiệm áo cưới. Hướng Vãn thật sự mệt mỏi, Lê Thiên Qua nhìn thần sắc cô không tốt, liền hẹn bác sĩ để làm kiểm tra. Về phần hôn lễ, dĩ nhiên là không cần Hướng Vãn quan tâm, cho dù cô ấy như thế nào cũng không sao cả. Cũng chỉ kiểm tra theo thông lệ, bác sĩ gần như là ba ngày sẽ tới một lần, mỗi lần dáng vẻ đều rất cẩn thận, đây cũng là điều khiến Hướng Vãn tò mò. Chỉ có điều cô cũng không hỏi, đứa bé này, từ trước đến giờ cô đều không muốn. Hình như mấy ngày nay Lê Thiên Qua rất nhàn rỗi, cơ bản đều ở nhà cùng với cô, có lúc anh ta nói liên miên một vài lời, cô giống như không nghe thấy, tính tình Lê Thiên Qua cũng càng ngày càng tốt, không có chút tức giận nào, rất nhiều lần không ngại phiền toái nói chuyện với cô.
Có lúc Hướng Vãn giận trừng mắt nhìn anh ta, Lê Thiên Qua liền cười, dừng lại không nói nữa, để lại một mình cô ngẩn người.
Cả biệt thự đều lót thảm thật dầy, khoa trương đến nổi ngay cả trong vườn hoa cũng lót, cả tòa nhà, gần như không có bất kỳ góc cạnh nào, các biện pháp đề phòng Lê Thiên Qua làm rất tốt, cô gần như không có khả năng sanh non.
Lê Thiên Qua đối với cô càng tốt, càng nhân nhượng, thì trong lòng cô càng hốt hoảng, cô cảm thấy sắp có chuyện gì đó xảy ra, loại an nhàn này, không chân thật lắm.
Áo cưới đối với phụ nữ mà nói, hẳn cũng được coi là một loại đồ vật thiêng liêng.
Lê Thiên Qua từng nói, sẽ cho cô một hôn lễ long trọng, đương nhiên áo cưới cũng là độc nhất vô nhị.
Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày, cô mặc lên áo cưới, sẽ có liên quan tới ác ma Lê Thiên Qua này. Bởi vì Lê Thiên Qua bẩn thỉu, dẫn đến cái áo cưới trắng noãn này, cũng làm cho người ta nôn mửa.
"Rất đẹp." Anh ôm lấy cô từ phía sau lưng, nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương kia.
Hướng Vãn chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái, sau đó giãy ra khỏi ngực của anh, xoay người thay áo cưới ra.
"Không hài lòng sao? Vậy chúng ta đổi nhà thiết kế, chế tạo gấp một cái khác, còn ba ngày nữa, hẳn còn kịp."
"Không cần, không cần phiền phức như vậy."
"Buổi tối muốn ăn cái gì?"
"Tôi không đói bụng."
"Không ăn cơm không được, tôi bảo đầu bếp sắp xếp, em phải bồi bổ thân thể cho thật tốt."
Hướng Vãn cắn môi, kéo tay áo của anh ta, thật lâu sau mới nói: "Lê Thiên Qua, tôi có thể gặp bà nội của tôi hay không?"
Lê Thiên Qua sửng sốt một chút, bỗng cười nói: "Được, chờ sau này có cơ hội, tôi dẫn em đi gặp bà ấy."
"Tại sao là sau này? Tại sao nói có cơ hội mới đi?"
Lê Thiên Qua ôm lấy cô, dịu dàng nói: "Em nghĩ quá nhiều. Không phải bây giờ chúng ta phải chuẩn bị hôn lễ sao, chờ qua hết thời gian bận rộn này, tôi sẽ dẫn em đi. Hướng Vãn đừng bướng bỉnh."
Hướng Vãn không lên tiếng, ngẩng đầu mỉm cười với anh.
Cô biết, mỗi khi anh nói, Hướng Vãn đừng bướng bỉnh, như vậy chính là chịu đựng cực hạn của anh, để cô thấy được phải thu lại.
Cô cười như vậy, dĩ nhiên làm cho anh nhìn ngây ngẩn, không kiềm được muốn hôn môi cô.
Mái tóc dài của cô xõa ra, tản ra ở trên ra giường màu trắng, tạo thành một vẻ đẹp đối lập rõ rệt, anh tỉ mỉ hôn môi của cô, đầu lưỡi thăm dò. Tay của cô vuốt ve lưng, dùng sức hôn trả lại. Anh kinh ngạc, mặc cho cô mê hoặc, triền miên dây dưa.
Anh từng lần kêu tên của cô, hết sức dịu dàng: "Hướng Vãn, tin tưởng tôi một lần, tôi sẽ cho em hạnh phúc. Tôi sẽ không tổn thương em nữa, cũng sẽ không để cho bất cứ kẻ nào tổn thương em."
Nụ cười của cô đẹp đẽ giống như một đóa hoa Mạn Châu Sa, nở rộ ở trên đường hoàng tuyền, giờ phút này đối với anh, nụ cười của cô là một loại mị hoặc, có lẽ cũng bởi vì một nụ cười kia, anh mới quyết định trầm luân.
Đêm khuya, anh đã ngủ say, Hướng Vãn lại tỉnh, khoác quần áo xuống giường, lục lọi tìm điện thoại trong túi của anh. Sau đó trốn vào trong toilet.
Điện thoại vang lên tiếng bí bo, chờ đợi người nhận nghe. Thật lâu sau bên kia truyền tới một giọng nói chần chờ: "Ông Lê tìm tôi có việc?"
"Là tôi."
Tô Tín kinh ngạc nói: "Hướng Vãn? Tại sao là cô?"
"Tô Tín giúp tôi. Tôi muốn biết tình hình hiện tại của bà nội tôi, tôi chỉ có mười phút, anh lập tức trả lời điện thoại cho tôi, tôi biết anh nhất định có biện pháp, làm ơn."
Mười phút sau, điện thoại di động vang lên tít tít, là một tin nhắn, người gửi là Tô Tín, trên tin nhắn chỉ có hai chữ.
Hướng Vãn nhắm hai mắt lại, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống. Không phải đã sớm đoán được rồi sao.
Tuẫn táng!
Cái loại cảm giác muốn khóc nhưng phải cố gắng kìm nén, khóc nhưng không dám khóc thành tiếng, mày chưa từng thử qua sao? Cho dù cắn nát quai hàm, cũng không nhịn được những gọt nước mắt kia. Cô nhìn chằm chằm hai chữ trên màn hình điện thoại di động kia, hận không thể nhìn xuyên qua màn hình, kìm nén bi thương, tại sao hết lần này tới lần khác lại là hai chữ này? Tại sao không thể nói là bình an? Sức khỏe bà nội vẫn luôn rất khỏe mạnh, tại sao lại gặp phải chuyện không may? Cô không dám ở trong toilet ngây ngô quá lâu, vội vàng rửa mặt, con mắt đỏ ngàu, cố nén nước mắt, đi ra ngoài. Thận trọng trả điện thoại của Lê Thiên Qua về, sau đó lên giường nằm xuống. Lê Thiên Qua ngủ rất sâu, lật người ôm cô vào trong ngực, lật lại ngủ tiếp. Ngày hôm sau thức dậy, mắt của Hướng Vãn sưng lên giống như hột đào. Lê Thiên Qua khó tránh khỏi đau lòng, dùng khăn lông xoa mắt cho cô: "Sao mắt đang tốt lại sưng thành thế này?"
Hướng Vãn lạnh nhạt nói: "Ngủ không ngon."
Anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt cô: "Là tôi làm ồn em?"
Cô lắc đầu một cái: "Chỉ là không quen bị người khác ôm."
Lê Thiên Qua xoay qua ngồi xuống bên cạnh cô, ôm lấy cô, lười biếng: "Vậy sau này em cần phải quen đi, tôi thích ôm em ngủ."
Hướng Vãn cười cười với anh ta, nhẹ giọng nói: "Tôi sẽ cố gắng."
Lê Thiên Qua cũng cười với cô, thân mật ôm hôn. Gần đây cô thay đổi giống như biến thành một người khác, trở nên… trở nên thật biết điều. Anh không thích thay đổi của cô, nhưng cô vui vẻ. Khám thai như cũ, sau đó Chu Châu và Thái Thanh tới thay quần áo trang điểm cho cô, hôm nay là ngày bọn họ rời khỏi thành phố K, phòng ốc ven biển đã sửa xong rồi, chỉ chờ bọn họ vào ở. Hôn lễ cũng sắp cử hành bên bờ biển, anh đã sắp xếp xong xuôi tất cả mọi việc rồi. Hướng Vãn mặc cho bọn họ định đoạt, dĩ nhiên là theo tiêu chuẩn ăn mặc Lê Thiên Qua thích. Nửa tiếng sau, Lê Thiên Qua đúng giờ xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó hai người lên xe. Bọn họ không mang theo thứ gì, bên kia đã sớm chuẩn bị xong. Cuối cùng Hướng Vãn liếc mắt nhìn ngôi biệt thự này, sau đó xoay người, như không có chuyện gì xảy ra nhìn ngoài cửa sổ.
"Nếu em ở bờ biển ngán, chúng ta lại trở về." Anh ôm cô, cô liền thuận thế tựa vào trong ngực của anh, có chút nũng nịu: "Tôi không bao giờ muốn trở về nữa."
Lê Thiên Qua cười khanh khách, ngắt cái mũi của cô: "Được, chúng ta không về nữa, em muốn đi đâu, tôi sẽ đi với em tới đó."
Hướng Vãn quay về phía anh ta cười cười, cũng không nói gì. Tôi muốn đi, nơi không có anh, có thể không? Lê Thiên Qua suy nghĩ một chút lại nói: "Hướng Vãn, em nói đặt cho con tên gì thì tốt nhỉ."
Hướng Vãn tựa vào bờ vai của anh, rúc vào trong ngực của anh, chậm rãi nói: "Lê Thiên Qua, tôi muốn hỏi anh mấy vấn đề."
Anh ta sửng sốt một chút, chợt khôi phục bình thường: "Được, em hỏi đi."
"Chuyện Bạch Sở, có phải anh làm hay không?"
Lê Thiên Qua chau mày cười nói: "Em cho rằng tôi nhàm chán như vậy sao?"
Hướng Vãn gật đầu một cái, Lê Thiên Qua nhìn cô, lắc đầu cười cười: "Thông minh, là tôi làm."
"Cảm ơn."
Anh nắm cằm của cô: "Hướng Vãn, ngoại trừ tôi ra ai cũng không thể uy hiếp em. Cho nên Bạch Sở, trừng phạt đúng tội."
Hướng Vãn lại nói: "Còn một vấn đề, có phải bà nội tôi đã qua đời rồi hay không?"
Lê Thiên Qua cả kinh, nhíu chặt chân mày: "Ai nói cho em biết?"
Hướng Vãn cười xuy một tiếng: "Đó chính là sự thật. Chuyện khi nào? Lê Thiên Qua, tôi hi vọng anh thẳng thắn với tôi một lần. Nói cho tôi biết, chuyện khi nào?"
"Một ngày trước khi tôi sai An Mạn tới tìm em."
Thật sự khéo như vậy? Ngày đó mình kiểm tra ra có thai, thì bà nội đã qua đời? Bà nội, bà cũng không muốn đứa bé trong bụng này của con nhỉ!
"Hướng Vãn, không phải tôi cố ý gạt em, tôi chỉ lo lắng cho em. Người chết không thể sống lại, bà nội tuổi cũng đã lớn, hãy nghĩ thoáng một chút, chúng ta còn có con, còn có hi vọng." Anh ôm chặt cô, như là tiếp thêm sức lực cho cô. Hướng Vãn cười với anh, nụ cười này có chút tái nhợt, hồi lâu sau cô nhẹ giọng nói: "Lê Thiên Qua, tôi có thể xuống xe xem một chút không? Nhìn thành phố K lần cuối cùng, sau đó vĩnh viễn sẽ không trở lại."
Lê Thiên Qua gật đầu một cái, tài xế ngừng xe ở ven đường, đường cao tốc quanh co lẩn quẩn, giống như một sợi tơ.
"Tôi muốn ở một mình một lát, anh ở trên xe chờ tôi được không?"
Lê Thiên Qua do dự một chút, vẫn gật đầu một cái, cởi áo khoác của mình xuống phủ thêm cho cô: "Coi chừng nhiễm lạnh."
"Cảm ơn."
Phịch một tiếng đóng cửa xe, Hướng Vãn một mình đi về phía trước vài bước, đi tới chỗ khúc quanh ngừng lại, đứng lẳng lặng, giang hai cánh tay, hít sâu không khí trong lành. Cô mỉm cười với Lê Thiên Qua, nụ cười không giống bất kỳ lần nào trong quá khứ, nụ cười của cô giờ phút này, không có một chút tình cảm, không có gì lạ, giống như không phải là đang cười, nhưng làm cho người ta có một loại cảm giác đẹp không nói nên lời, vẻ mặt của cô giờ phút này, ngược lại càng giống là đang nói lời từ biệt. Hướng Vãn hé miệng, quay về phía xe hô to: "Lê Thiên Qua, tôi hận anh!"
Lê Thiên Qua mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, anh ta cuống quít xuống xe, "Hướng Vãn! Đừng đứng ở giữa đường!"
Ngay tại lúc anh ta xuống xe chạy tới không được mấy bước, tiếng vọng của câu nói kia của anh ta vẫn còn quanh quẩn ở trên không trung, một chiếc xe tải đi tới, lúc quẹo cua, hoàn toàn không có nhìn thấy có người, khi anh ta nhìn thấy có người, đã sớm không còn kịp nữa rồi. Ầm một tiếng, một bóng dáng mảnh mai, liền bay ra ngoài. Trên không trung vẽ ra một đường vòng cung, sau đó bịch một tiếng, giống như lá cây bị thổi bay, người nhìn thấy giống như bay bổng, trên thực tế máu đã chảy thành sông. Lê Thiên Qua sững sờ đứng nguyên tại chỗ, hai chân giống như chân của người khác, rõ ràng anh muốn đến bên cạnh cô, ôm cô, ở cùng với cô, thế nhưng hai chân một chút cũng không nhấc lên nổi. Cô mấp máy môi, máu tươi liền ồ ạt chảy ra, nhuộm đỏ chiếc váy trắng noãn trên người cô. Cô cố gắng tìm kiếm bóng dáng của anh ta, sau đó cười với anh ta. Nụ cười như vậy, cả đời anh ta không thể quên được, loại giải thoát sau khi trải qua tuyệt vọng, loại cười nhạo khinh miệt đó, thậm chí trong nụ cười của cô, còn mang theo một chút xíu thương hại, cô đang thương hại anh ta. Tài xế của Lê Thiên Qua bị một màn trước mắt này sợ ngây người, ai có thể nghĩ tới, người mới vừa rồi còn cùng ông chủ anh anh em em, chỉ trong nháy mắt, bị xe tông. Anh ta vội vàng xuống xe, chạy đến bên cạnh ông chủ mình, nhẹ nhàng gọi một tiếng, Lê Thiên Qua không có một chút phản ứng, chỉ ngây người nhìn dòng máu của Hướng Vãn từng chút từng chút chảy xuống, rất nhanh nhuộm đỏ một vũng lớn trên đất. Tài xế luống cuống, đây là lần đầu tiên anh ta thấy dáng vẻ này của ông chủ, một đôi mắt trống rỗng giống như không có linh hồn.
"Ông chủ, cô Hướng còn có thể cứu, gọi điện thoại cấp cứu đi!"
Lời này làm thức tỉnh Lê Thiên Qua, anh gần như là bò đến bên cạnh Hướng Vãn, ôm lấy thân thể ấm áp của cô, bất lực kêu: "Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng với!"
Anh hoảng loạn, trong đầu một mảnh trống không, chỉ có một chút đỏ tươi, sau đó từng chút từng chút khuếch tán ra, tiếp đó biến thành dáng vẻ cô nằm ở trong vũng máu. Anh ôm chặt cô, một lần lại một lần gọi tên cô, nhưng mí mắt của cô chưa từng nhúc nhích một lần. Lê Thiên Qua bế Hướng Vãn lên xe, sau đó đi vòng qua buồng lái, tự mình lái xe. Xe của anh lái thật nhanh, vèo một cái biến mất trong tầm mắt của người đứng đó. Anh bế cô chạy băng băng, tay của Hướng Vãn rũ xuống, máu theo đầu ngón tay của cô, từng giọt từng giọt chảy xuống. Thật vất vả đặt cô ở trên giường, thế nhưng anh lại không dám buông tay cô ra, anh sợ chỉ buông ra một cái, thì vĩnh viễn sẽ không thể bắt lại được. Đèn phòng phẫu thuật sáng lên, đỏ hơn ánh mặt trời một chút, sáng hơn máu một chút. Hướng Vãn, đây là em dùng cái chết để trả thù tôi sao? Đây là em đang nói cho tôi biết, cho dù chết, em cũng muốn rời khỏi tôi sao? Đây là em đang dùng cái chết để làm cho tôi hối hận có đúng hay không? Hướng Vãn, tại sao em ngốc như vậy? Em cứ muốn thoát khỏi tôi như vậy? Dịu dàng trước kia của em, thì ra cũng là vì giờ khắc này, Hướng Vãn, em thật là độc ác.
Em thật sự không cần cái gì, cho rằng đi như vậy thì xong hết mọi chuyện sao? Hướng Vãn, nếu em hận tôi, tại sao không sống, chỉ cần em còn sống, thì em có hy vọng giết chết tôi rồi, tại sao em không chọn báo thù, mà lựa chọn phục thù chứ? Hướng Vãn, em thật khờ!
Lúc An Mạn nghe nói, cũng sững sờ một lát, đương nhiên cô cũng không có nghĩ tới, Hướng Vãn sẽ dùng loại phương thức này kết thúc tất cả. Cô càng không có nghĩ tới chính là, ông chủ của mình vậy mà giống như kẻ điên, hoàn toàn mất đi lý trí. Khi cô chạy tới bệnh viện, Lê Thiên Qua đang ngồi ở trên ghế, tóc ngăn lại tầm mắt của anh ta, An Mạn đi tới, vỗ vỗ bờ vai của anh ta, thế nhưng Lê Thiên Qua không phản ứng chút nào.
An Mạn thở dài, tùy tiện nói: "Ông chủ đừng quá lo lắng, tôi đã liên lạc mấy chuyên gia, đều là đẳng cấp thế giới, rất nhanh sẽ đến, cô Hướng không có việc gì."
Lê Thiên Qua nhìn phòng phẩu thuật một cái, đột nhiên cười lạnh: "Hướng Vãn, tốt nhất em nên cầu nguyện em không chết, nếu không tôi tuyệt đối sẽ làm cho em trả giá thật lớn!"
"Tài xế gây tai nạn kia xử trí như thế nào?"
"Đâm chết! Đâm mười lần, đâm chết hắn!"
An Mạn sửng sốt một chút, bỗng khôi phục bình thường: "Được, tôi lập tức xử lý."
Một tiếng sau, mấy chuyên gia nước ngoài, ngồi máy bay trực thăng đến, ngựa không ngừng vó đi cấp cứu Hướng Vãn.
Lê Thiên Qua cũng đổi đồ vô khuẩn, đi theo vào, anh muốn nhìn tận mắt.
"Nếu cô ấy chết, tất cả các người đều phải chôn theo!"
Đương nhiên mấy bác sĩ ngoại quốc không nghe hiểu anh nói gì, nhưng những trợ thủ kia của họ, đương nhiên nghe hiểu ý của anh, đều không khỏi đổ mồ hôi lạnh, người này quá đáng sợ.
"Huyết áp 80, 60, vẫn còn đang giảm xuống!"
"Chuẩn bị huyết tương, bệnh nhân xuất huyết quá nhiều!"
"Bác sĩ, tim của bệnh nhân ngừng đập!"
"Chuẩn bị kích điện!"
"Bác sĩ, vẫn chưa được!"
"Tăng thêm!"
Cả phòng cấp cứu rối loạn, chỉ có Lê Thiên Qua trước sau vẫn đứng lẳng lặng ở bên người Hướng Vãn, cầm lấy tay cô.
Một bác sĩ Nhật Bản dùng tiếng Trung không lưu loát tuyên bố kết quả cấp cứu của bọn họ, chỉ một câu nói, nhưng giống như khắc sâu ở trong đầu của anh ta, xua đi không được.
"Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức, bệnh nhân không có chút ý thức muốn sống nào."
Không có ý thức muốn sống? Hướng Vãn, em cứ bỏ qua như vậy sao? Em cứ muốn chết như vậy? Em cho rằng em chết, thì tất cả chuyện này đều sẽ kết thúc sao? Em có thể hận tôi, nhưng đứa bé, cũng không phải là của em sao? Tại sao em nhẫn tâm, đó là người thân duy nhất trên cõi đời này của em, tại sao em nhẫn tâm thế!
Lê Thiên Qua cúi người xuống, gằn từng chữ ở bên tai Hướng Vãn: "Hướng Vãn, tôi sẽ làm cho Lâm Mộ Tịch chôn theo em. Tôi sẽ làm cho anh ta chết rất thảm!"
"Bác sĩ! Bệnh nhân khôi phục nhịp tim! Huyết áp tăng lên rồi! Quả thực là kỳ tích!"
Cuối cùng Lê Thiên Qua cầm tay cô một chút, sau đó đi ra khỏi phòng cấp cứu.
"An Mạn, cho người đi tìm Lâm Mộ Tịch đến."
An Mạn thoáng kinh ngạc, ngay sau đó hiểu ra: "Tôi biết nên làm như thế nào rồi."
Lê Thiên Qua gật đầu một cái, cởi đồ vô khuẩn ra, màu máu đỏ thẫm thấm vào áo của anh ta, hơn nữa có khuynh hướng khuếch tán ra. Lê Thiên Qua vén quần áo lên, không thể khỏi cười nói: "An Mạn sắp xếp một chút, khâu vết thương cho tôi."
An Mạn nhìn ông chủ mình, tại sao lại nói nhẹ nhàng như vậy, cũng chỉ là một vết đao nhỏ, vậy mà hơn một tháng cũng chưa tốt lên, mấy lần sắp tốt lên nhiều thì vết thương lại vỡ ra, đều là vì người phụ nữ kia.
Trên đời này người hiểu rõ Lê Thiên Qua nhất, có lẽ là An Mạn, cô hiểu rõ Lê Thiên Qua làm tất cả đều là vì sao, cô thấy anh biến thành dáng vẻ như hôm nay, cô chỉ có thể trợ giúp anh.