Tình Nhân Ngàn Năm

Chương 8: Yêu cầu, giải quyết, bí ẩn



Không phải bảo A Nhị chơi không đẹp, mà là để đảm bảo không bị mang ra làm đồ chơi như A Nhất dù cho đám khí đen kia hiện tại cũng chỉ có thể luẩn quẩn quanh cổ, tay cùng chân của Họa Thư

Nhưng hiện tại, đối với cô, bọn họ đều đặt lên cảnh giới phòng chóng nguy hiểm mức độ cao nhất.

Lần này, quân đối địch cũng đông đủ đứng trước mặt đoàn người của A Nhị và bắt đầu cười cợt về việc Họa Thư lại người tiên phong đầu tiên. Đang lúc hai bên đều đã chuẩn bị sẵn sàng vũ khí để lao lên chiến đấu bất kì lúc nào, Họa Thư vẫn ánh mắt người chết phía sau cặp kính nhìn đám người phía trước, sau đó chậm rãi nghiêng đầu, luồn khí đen mượt mà như đuôi rắn bắt đầu trườn lên mặt của cô, sao đó chậm rãi lấy ra cặp mắt kính, trực tiếp làm lộ ra đôi mắt chết của chủ nhân không hề ngần ngại.

Tên đứng đầu đoàn người đối diện mày khẽ chau trong khi vòng ma pháp màu đỏ dưới chân của Họa Thư đang từ từ biến lớn ngay bên trên mặt đất, lại nhìn đến cặp mắt đặc trưng của người chết kia thì liền mắng chửi_“Lũ đê tiện các ngươi dám sử dụng đến thứ vô dụng….”

Lời nói còn chưa tròn câu, cả người hắn đã bị đứt làm đôi trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người. Bản thân hắn cảm thấy lạ, tầm nhìn đột nhiên bị di chuyển, lại nhìn thấy ánh mắt trợn trừng của đám người phía sau người phụ nữ hắn vừa cười nhạo kia, mắt không kiềm được đảo qua lại phát hiện bản thân đang lơ lửng, tâm trí chưa kịp định hình thì liền bị va đập xuống nền đất, hắn bàng hoàng nhìn quanh, cố cử động thứ gì đó nhưng lại cảm thấy trống không, hắn nữa người dưới, hiện tại không có cảm giác_”AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Đám người của hắn thấy đầu lĩnh bị hạ một cách nhanh chóng, liền có chút sởn óc trong lòng, nhưng lúc nhìn lên thì lại không thấy người phụ nữ kia đâu liền không tự giác như bản năng nhìn quanh tìm kiếm nguy hiểm nhưng vẫn không thấy Họa Thư đâu.

Bọn chúng trong lòng rung lên tiếng chuông của tử thần, đang chuẩn bị đâu lưng vào nhau để tiếp nhận công kính thì một lần nữa lại trợn mắt, hả họng ngạc nhiên bởi biểu tình sợ hãi như thấy thứ gì đó rất kinh dị đang xảy ra liền cảm thấy vừa mâu thuẫn vừa hoang mang.

‘Bịch’_tất cả giật mình, thứ âm thanh như có người đã ngã xuống khiến cho tâm thần của bọn chúng như đang bị đũa bỡn một cách tàn bạo, kế đó chính là âm thanh liên tiếp của sự đỗ ngã của một cái xác nào đó lại vang lên, trong không khi không mấy trong lành ở nơi đây bất chợt lại vang lên thứ mùi tanh tưởi kinh tởm của máu người, mà đám người  bọn họ, hiện tại chỉ có thể ngơ ngác nhìn quanh.

‘Rầm’_sau nữa tiếng đồng hồ cả hai bên đều cùng nhau đứng ngẩng người, hít thở bầu không khí ngày càng dầy đặc mà máu tươi thì hiện tại, cánh cửa nhà kho vẫn luôn đóng kính ở giữa hai nhóm bị đạp bung ra, một xác người được phân ra ba khúc cứ như vậy hiên ngang lao ra ngoài, hả họng đầy máu, mắt trợn ngược nhìn về đám người kia.

A Nhị vẫn luôn biểu tình không dao động, hiện tại không kiềm được chính là nuốt xuống một ngụm khô khan, đưa tay ra hai bên ý bảo người của mình lùi lại. Bản năng qua nhiều năm của hắn cho hắn biết, sẽ tới, một thứ gì đó kinh khủng sẽ xuất hiện.

Tiếng bước chân thật nhỏ thật nhẹ vang lên, Họa Thư trước tiên là nhô đầu cùng vẻ mặt không biểu tình ra ngoài, cảm thấy hình như mình đang đứng về phía của địch thủ nhiều hơn cho nên liền rời đi, chân trần bước trên nền đường, vòng ma pháp màu đỏ cũng chẳng thấy đâu nhưng mà thu hút tầm nhìn của mọi người nhất vẫn là cô còn kéo theo một người khác

“Cậu chủ!”_đám người bọn họ trừng mắt, không nghĩ tới nữa tiếng qua, người này lúc trở lại lại lôi cậu chủ của bọn họ bết đất

“Họa Thư…cô bị thương”

Họa Thư nghiêng đầu nhìn biểu tình e ngại, có có chút khép nép khó nỏi của A Nhị, sau đó quay đầu, hạ mắt nhìn xuống người bị mình lôi kéo, thả xuống, xoay người, đưa lưng về phía bọn họ_”Ta cũng không phải trâu bò”

“….”

Sau đó, vốn không có sau đó, chỉ trong tích tắc, lúc mà tầm nhìn của con người vẫn chưa kịp thích ứng thì bọn địch nhân đều đồng loạt trợn mắt, miệng hộc ra búng máu, trân mắt nhìn xuống trái tim của mình hiện tại có một lỗ hổng lớn nhưng lại không nhìn thấy được hung khí. Nhưng rất nhanh sau đó, ở phần trống bị đâm xuyên, thứ đó dần dần xuất hiện, một màu đen còn có màu đỏ tươi chạy dọc theo khiến nó hiện nguyên hình. Trước khi trở nên vô thức, mắt không tự chủ nhìn đến đoạn cuối của thứ quái quỷ kia, nó như hai vòng xích, đeo bám ở cổ chân của nữ nhân kia, uốn lượn, còn cô ta, vẫn vẻ mặt không chút cảm xúc.

‘Qủy…”

Đoàn người của A Nhị một lần nữa ngẩng người, có người không kiềm được, tiến lên, kéo nhẹ góc áo của hắn, mắt lén lút nhìn đến họa thư cùng luôn khí đen với hình hài của rất nhiều mũi giáo vẫn tiếp tục hướng đám người dường như không còn sự sống kia công kích_’Lão nhị, rốt cục, chúng ta đến đây để làm gì??”

A Nhị cứng nhắc, khóe môi giật giật. Mà vừa rồi vốn cũng chẳng đáng kể, nhưng việc này cũng chỉ gây ra bởi một người. E rằng nữa tiếng này, với hai từ ‘Thanh trừng’ thì hiện tại toàn khu này cũng chỉ còn nhóm người bọn họ. Lão nhị hạ mắt nhìn đến người được đám người gọi là cậu chủ kia đang nằm trên đất, ánh mắt vẫn tràn đầy hoảng hốt_”Mang người về thôi, xong việc rồi”

“….”

Trong lúc mọi người bởi câu nói của A Nhị mà đứng hình thì Họa Thư lại lẳng lặng xoay người, đi ra phía sau bọn họ, mà lúc cô di chuyển thì hơn một trăm cặp mắt đều dõi theo cô. Cô đi ra phía sau bọn họ, hướng đến đôi giày, cùng cặp kính được đặt bên trên nắp thùng rác gần đó, cầm lên cặp kính, cẩn thận lao chùi rồi lại đeo lên, sau đó khoanh chân ngồi bệt xuống nền đất, chân cũng mang giày.

Hình ảnh này thật sự là rất dịu dàng, ấm áp biết bao nhiêu nếu như sau lưng bọn họ hiện tại không phải là xác người cùng bầu không khí quỷ dị thì hay biết bao nhiêu.

Trên xe, bầu không khí quỷ dị, lạnh lẽo lúc đầu cũng vơi bớt, nhưng gần như có cảm giác không khí luôn được duy trì ở 4 độ, cơn lạnh là từ trong xương, trong tủy đi ra

A Nhị nhìn đến vết thương ở vai phải của Họa Thư, hắn có thể chắc chắn đó là vết thương, bởi ngoài nơi đó bị nhuốm máu thì bên ngoài của cô, gần như ngay cả nếp nhăn cũng không có, hắn suy nghĩ đến người duy nhất còn sống bị lôi trở ra, dường như hiểu ra được vài điều_[Chẳng lẽ muốn tra tấn hắn đến chết sao??]_Hiếu kì đang lên, A Nhị mở miệng hỏi_”Họa Thư, cô tại sao lại để hắn sống?”

“Có năng lực Luân Hoa cần”

“…”

Rồi bỗng nhiên Họa Thư cũng không một lời, ngã đầu ra, rồi lại nghiêng mặt, kéo xuống cặp kính, mắt chết nhìn A Nhị_”Ngươi…tên gì?”

“A, tôi….tôi tên Lâm, người ta thường gọi lão nhị hoặc Lâm lão nhị, người lớn tuổi nhất trong năm người”

“Ngươi…ngoài nhìn thấu, thì còn làm được gì?”

“Bắt hồn, cho nên đàn em bên dưới của tôi cũng không nhiều như những người kia, tôi có thể sử dụng mọi vật làm vũ khí chỉ cần chúng có linh hồn, nhưng mà, cũng chỉ trong phạm vi, giới hạn nhất định”

“Ra là vậy, không đến nổi vô dụng”

“…”_A Nhị muốn hỏi, nhưng Họa Thư lại quay đầu đi, tựa đầu vào một bên, nhắm lại mắt. Hắn nhớ đến lần trước cũng ngha A Nhất nói qua, người này lúc tìm ra cũng chính là đang ngủ cho nên chỉ có thể ngậm miệng, im lặng để thời gian, cùng cảnh vật hai bên đường trôi qua

[Vài ngày nữa đến lược lão tam, không biết sẽ chuyển thành dạng gì đây]_A Nhị đang miên mang suy nghĩ thì bỗng dưng cảm thấy không ổn, chân hắn bỗng dưng như bị cột dính lại với nhau, hai tay cũng vậy, cổ cũng có thứ gì đó đang quấn quanh, dường như muốn xiết chặt

“Hự…”_A Nhị trợn mắt, quả thực nó đang xiết lại, nhưng hắn lại không thể thấy được thứ gì đang quấn lấy mình, đưa tay nghĩ muốn chạm nhưng lại không thể, cứ như vậy mà xuyên qua. Hắn chau mày, quyết định nhắm mắt, cảm nhận thật kĩ thứ kia, tay vẫn ôm cổ, sau đó từ từ co lại tựa như đang nắm bắt thứ gì đó.

Sau đó bất ngờ mở mắt, tay cũng kéo mạnh ra thứ vô hình kia. Hắn vẫn không thể thấy nó, nhưng lại có thể cảm nhận rõ ràng, như nhớ ra gì đó, nhìn qua Họa Thư thì liền hiểu được, cái thứ màu đen luôn quấn lấy cô lúc này đã biến mất, mà lúc hắn nhìn trở lại, thứ vô hình hắn đang cầm cũng bắt đầu trở lại màu sắc nó vốn có, bắt đầu ngoe nguẩy. Ngay tại thời điểm A Nhị đang đắc ý vì bắt được nó thì nó lại hóa thành luồn khói, lỡn vỡn tan ra, rồi hợp lại trên cổ, tay, chân của Họa Thư.

Mà cô, vẫn một mực nhắm mắt, không hề có chút dấu hiện là quan tâm hay ít nhất tỉnh lại một chút.

Trở về nơi của mình, liền nhanh chóng bày bố phòng ngủ cho Họa Thư, còn cẩn thận đặt hộp cứu thương ở bên cạnh để tránh việc cô chạy vòng tròn còn bọn họ phải tìm hết thành phố, đảm bảo người đó yên lặng trong phòng thì A Nhị mới đóng cửa, trở lại làm việc 

“Chuyện gì? Lão Tam sao…..ừm, chú tốt nhất nên chuẩn bị tinh thần đi, anh nghi chúng ta không có kết cục tốt đẹp đâu…anh bị gì sao???”_Lão nhị đảo mắt, ngón trỏ khẽ nhịp_[Không lẽ nói hôm nay anh mày vừa suýt bị giết bởi đám khí đen kia thì ngay cả một người cũng không giết được sao??]

“…..Tóm lại anh chỉ có thể nói, chú tốt nhất là tự bảo trọng, ngày mai anh sẽ đưa thẳng Họa Thư qua chỗ chú, không cần phải đến chỗ anh đón”

~~~~~

Sao khi kể chuyện mất mặt của mình ra cho ba người còn lại biết, những tưởng họ sẽ cười như khi nghe A Nhất kể hắn thảm hại đến cỡ nào thì lần này, mọi người chỉ biết im lặng cúi đầu_”quái vật, chúng ta đang nuôi quái vật a”

Chỉ có Luân Hoa vẫn bình thản, như bao lần che miệng khúc khích cười

A Nhị lúc này mới chú ý tới hắn, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn đến Luân Hoa_“Thiếu gia, có một chuyện muốn cho ngài biết”

“Làm gì?”

“Theo điều tra, khu đó cũng hơn hai trăm người”

“…”

“Nhưng lúc dọn dẹp, ngoại trừ đám người bọn tôi thấy Họa Thư động thủ thì phần còn lại đều không thấy, nhưng vết máu thì bất cứ đâu cũng có thể tìm ra, đồ đạt đổ vỡ cũng rõ ràng....thậm chí...mảnh thịt nhỏ cũng không thấy”

“…”_Luân Hoa trầm mặt, hắn hiện tại nữa chữ cũng không đọc vào tài liệu cùng hình ảnh A Nhị vừa đưa qua, miệng có chút đắng_”Thiêu hủy nơi đó đi”

“….”_A Nhị ngạc nhiên nhìn đến tấm lưng gầy yếu của Luân Hoa_”Vâng”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.