Tình Nhân Ơi Yêu Nhau Nhé!

Chương 33: 33: Về Nhà




Trong màn đêm tối tăm, cô gái nhỏ ngồi co người lại, hai bàn tay ôm chặt đầu gối của mình, hàng mi dài run rẩy vì sợ và lạnh.
Cô thật sự muốn hét toáng lên, nhưng, trong cái màn đêm u tối đầy lạnh lẽo và đáng sợ này đã khiến cổ họng cô bị đóng băng lại, dù rất muốn, nhưng, cô không tài nào mở được miệng của mình, cô không thể nào la hét lên để tìm người giúp đỡ.
Giai Tuệ càng nghĩ càng cảm thấy sợ hãi, nếu cả buổi tối hôm nay cô bị nhốt ở đây, một mình cô đối diện với bóng tối này thì chắc cô sẽ chết mất.

Cô có thể chịu được khi bị người khác sỉ nhục, hành hạ, nhưng, xin đừng cho cô cô đơn một mình ở trong bóng tối, đối với cô thật sự đây là một điều vô cùng kinh khủng.
Hai hàng nước mắt của cô lặng lẽ rơi xuống chảy dài trên má, bây giờ, cô chỉ van xin một điều rằng.
Làm ơn, hãy đưa cô ra khỏi nơi này đi!
* * *
Lúc này ở đoàn phim, ai nấy cũng đều sợ đến xanh mặt bởi sát khí mà Âu Lãnh Thiên mang lại.
Bỗng một người vệ sĩ của anh gấp gáp chạy đến báo tin.

"Ông chủ, chúng tôi mình thấy một chiếc điện thoại ở bãi đất trống phía sau đoàn phim."
Vệ sĩ đưa chiếc điện thoại trên tay cho Âu Lãnh Thiên xem.
Vừa nhìn qua, Âu Lãnh Thiên đã biết đó là điện thoại của Giai Tuệ, anh liền cầm lấy.
"Dẫn tôi đến nơi cậu tìm được chiếc điện thoại này."
Vệ sĩ dẫn Âu Lãnh Thiên đến nơi tìm thấy chiếc điện của Giai Tuệ, loay hoay tìm kiếm một hồi Âu Lãnh Thiên phát hiện được một căn nhà bỏ hoang.
Anh lập tức bước đến, một chân đạp thẳng vào cánh cửa đang khóa.

Cánh cửa mở ra, nhìn thấy cô ở bên trong, cả người Âu Lãnh Thiên nhẹ nhõm, vì đã trút bỏ được nỗi lo lắng từ nãy đến giờ.
Lúc này, ánh trăng trên cao chiếu xuống, soi rọi lên khuôn mặt xinh đẹp vì sợ hãi mà trở nên trắng bệch không có chút sức sống.
Âu Lãnh Thiên không tin nổi vào mắt mình khi nhìn thấy Giai Tuệ, lúc này đây, trông cô thật sự rất giống một người, không sai, cô rất giống người phụ nữ năm xưa đã từng cứu anh, Tô Nguyệt.
Âu Lãnh Thiên như bị đứng hình mất vài giây, nhưng, anh vẫn còn đủ tỉnh táo để trấn tỉnh mình lại.

Anh vội vàng chạy tới bên cạnh Giai Tuệ, ôm chặt cô gái nhỏ đang run rẩy vào lòng.
Cảm nhận được mùi hương quen thuộc, cùng vòng tay ấm áp của Âu Lãnh Thiên đang ôm lấy mình, gương mặt xinh đẹp lúc này mang vẻ sợ hãi liền gục vào lòng anh khóc nức nở.
"Có anh ở đây rồi, đừng sợ!"
Âu Lãnh Thiên vuốt mái tóc đen dài của cô, dùng tay giữ đầu cô cố định ở trên ngực anh.
"Em..


không muốn..

ở đây..

anh đưa em về đi!" Giai Tuệ tựa vào lòng anh thút thít.
"Ngoan, đừng khóc nữa, anh sẽ đưa em về nhà."
Chỉ một từ "nhà" của anh thôi, sao lại khiến cô cảm thấy ấm áp đến thế.
"Nhà" từ này đối với cô nghe thật quá xa xỉ, cô chưa bao giờ dám mơ ước rằng, mình sẽ có được một mái ấm gia đình đúng nghĩa, có những người cô yêu thương hằng ngày chờ đợi cô trở về, là một nơi dù cô có phạm bao nhiêu lỗi lầm vẫn sẵn sàng đón nhận cô quay về.
Vậy mà, hôm nay từ nhà lại đến với cô một cách quá bất ngờ.
Giai Tuệ gật đầu đồng ý với những lời anh vừa nói, cô muốn về nhà, ngôi nhà chỉ dành riêng cho hai người, ở đâu có anh thì ở đó mới thật sự là nhà của cô.
Âu Lãnh Thiên cởi chiếc áo vest ở ngoài ra, choàng lên người cô để cô không bị lạnh, nhẹ nhàng bế cô lên nhanh chóng bước ra ngoài.
Khi nhìn thấy bóng dáng của đôi tình nhân ấy cùng nhau bước ra, cả đoàn phim ai nấy đều ngạc nhiên đến mức không tin nổi vào mắt mình, có người còn dụi mắt vài cái để thử xem họ có phải đang gặp ảo giác hay không.
Người đàn ông cao quý được giới truyền thông mệnh danh là tổng tài lạnh lùng, hễ đi đến đâu là sát khí vây quanh đến đó, làm người khác phải sợ hãi mà cúi đầu xuống một cách cung kính.

Ấy vậy mà, hôm nay anh lại chịu hạ mình xuống để bế một cô gái, chuyện này thật là một cú sốc tâm lý cho những ai chứng kiến được.
Âu Lãnh Thiên nhíu mày lại, gương mặt tỏ ra vẻ khó chịu khi thấy đám người ở đoàn phim bàn tán về anh và Giai Tuệ, Âu Lãnh Thiên quay lại nhìn Triết Dương đang đi phía sau, ra hiệu để Triết Dương kêu họ im miệng của mình lại.
Triết Dương là một người người rất tinh ý, anh đã đi theo làm trợ lý cho Âu Lãnh Thiên cũng đã gần mười năm nay, vì thế anh có thể nhận ra ý của sếp mình.
Triệt Dương gật nhẹ đầu, nhận lệnh từ Âu Lãnh Thiên.
Triết Dương bước đến chỗ đám người ở đoàn phim, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào những người trong đoàn phim, ngón tay trỏ đẩy gọng kính lên.
"Chuyện không nên thấy cũng đã thấy rồi, các người biết phải làm thế nào rồi chứ? Mọi người ở đây đều là người thông minh, tôi nói ít mong mọi người hiểu nhiều.

Ai cũng biết là Âu tổng rất ghét mấy người nhiều chuyện, nếu chuyện hôm nay mà để lộ ra ngoài thì tôi không chắc các người có thể ở trong giới giải trí này được nữa hay không, nên, tốt nhất là quản lý cái miệng mình cho tốt vào, đừng để cái miệng hại cái thân."
Nói xong, Triết Dương lạnh lùng nhưng cũng không kém phần uy quyền mà rời đi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.