Bỗng nhiên, một tiếng vỗ tay vang lên phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng này.
Mà chủ nhân của tiếng vỗ tay đó không ai khác chính là Âu Lãnh Thiên.
Hai bàn tay anh vỗ nhẹ vào nhau tạo ra một âm thanh trầm bổng rất êm tai.
Khoé môi nhếch lên tạo thành một đường cong đẹp mắt, mang nét đẹp lạnh lùng xen lẫn chút ma mị khiến anh trở nên thật bí hiểm.
Ai nấy đều thấy rõ Âu Lãnh Thiên rất hài lòng với cô diễn viên mới này.
Người mà lọt vào mắt xanh của Âu Lãnh Thiên không nhiều, chỉ đếm trên đầu ngón tay nhưng một khi đã được Âu Lãnh Thiên nhắm trúng thì sự nghiệp chỉ có đi lên như diều gặp gió.
Thấy được sự hài lòng đó của Âu Lãnh Thiên ai nấy đều bất ngờ vì một người có tính cách trầm ổn, hầu như không hề biểu lộ cảm xúc thật ra bên ngoài như anh, vậy mà bây giờ chỉ vì lời nói của một cô diễn viên vô danh mà đã khiến anh phải hết lòng khen ngợi.
Khối băng di động này đã biết tan chảy rồi đấy sao?
Mọi người cùng hùa theo Âu Lãnh Thiên mà vỗ tay, tiếng vỗ tay rất lớn vang vọng khắp nơi đây, tựa như một bản giao hưởng được kết hợp hài hòa một cách tuyệt mỹ.
Trái ngược với cảm xúc của mọi người, từ nãy đến giờ Kiều Hạnh Dung đều im lặng, gương mặt trở nên biến sắc nhìn kĩ sẽ thấy nỗi hoang mang sợ hãi đang hiện lên trên gương mặt, khi mỗi lần bắt gặp được ánh mắt Giai Tuệ nhìn cô ta.
Kết thúc họp báo, mọi người sẽ di chuyển vào khu vực riêng để tham dự một bữa tiệc nhỏ.
Bữa tiệc được tổ chức theo hình thức buffet tự chọn món.
Vừa bước vào, ai nấy không khỏi choáng ngợp bởi đồ ăn, thức uống nơi đây nhiều vô số kể nào là sushi, tokbokki, bít tết, pizza, gà rán, bánh tráng trộn, trà sữa full topping..
Lúc này, Âu Lãnh Thiên đang đứng nói chuyện với một ông chủ hãng truyền thông lớn thì gương mặt bỗng trở nên âm trầm, lạnh lẽo bởi sự xuất hiện của Kiều Tùng Sơn.
Anh quay sang nhìn Kiều Hạnh Dung đang đứng khoác tay anh, giọng nói có chút giận dữ.
"Em mời ông ta đến sao?"
Thấy cơn thịnh nộ của Âu Lãnh Thiên sắp bộc phát đến nơi, Kiều Hạnh Dung liền giải thích.
"Lãnh Thiên, em biết anh rất ghét ba của em vì năm xưa ông ấy bắt cóc anh thậm chí còn..
giết cả mẹ của em nữa nhưng dù sao ông ấy cũng là ba của em, máu mủ tình thân làm sao em nói bỏ là bỏ được đây anh.
Lãnh Thiên à, chuyện cũng đã qua nhiều năm rồi, anh hãy buông bỏ hận thù trong lòng, đi mà anh!"
Nói đến đây, khoé mắt của Kiều Hạnh Dung đỏ cả lên, nước mắt trào ra, dáng vẻ vô cùng đáng thương, cầu xin anh tha thứ cho ba mình.
Thật sự, nếu không vì Kiều Hạnh Dung van xin cho ông ta thì anh đã giết chết ông ta từ rất lâu rồi chứ không phải để ông ta sống nhởn nhơ như thế này đâu.
Vì Hạnh Dung anh có thể giữ lại cái mạng quèn của ông ta nhưng còn nói tha thứ rất tiếc anh không thể làm được.
"Anh có việc bận nên phải về trước đây."
Âu Lãnh Thiên gỡ lấy tay của Kiều Hạnh Dung ra khỏi cánh tay anh rồi rời đi.
Kiều Hạnh Dung liền vội chạy theo níu anh lại.
"Anh giận em sao?"
"Không, anh hơi mệt nên về sớm thôi."
Âu Lãnh Thiên vỗ nhẹ vào bàn tay đang nắm lấy anh để trấn an cô, rồi chầm chậm rút tay ra, bước đi về.
Kiều Hạnh Dung tiếc nuối nhìn theo bóng lưng đang từ từ khuất dần của anh.
Khi bóng lưng ấy hoàn toàn biến mất thì gương mặt hiền lành, thánh thiện được ngụy trang cẩn thận từ nãy đến giờ liền được tháo xuống.
Kiều Hạnh Dung tức giận đến trước mặt Kiều Tùng Sơn nói.
"Ba! Tại sao ba nói là nó mất tích rồi mà sao bây giờ nó lại ở đây là sao?"
Cái bộ não già nua của Kiều Tùng Sơn dường như không thể nhớ được đứa con gái trước mặt mình đang nói về ai nên hỏi lại.
"Con nói nó, mà nó là ai?"
"Thì là con nhỏ Giai Tuệ chứ còn ai vào đây."
"Sao có thể chứ? Nó đã bỏ đi rồi mà, sao còn về đây nữa?"
Kiều Tùng Sơn bất ngờ xen lẫn hoảng hốt khi nghe tin.
"Ba! Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
Kiều Hạnh Dung lo lắng cầu cứu Kiều Tùng Sơn.
Ông ta liền đưa mắt liếc nhìn Giai Tuệ.
"Con yên tâm đi! Không phải bây giờ con có Âu Lãnh Thiên trong tay sao? Một đứa không có tiền bạc, không có địa vị như nó làm sao có thể đấu lại chúng ta."
"Ba nói đúng, chỉ cần Âu Lãnh Thiên còn tin con thì nó đừng hòng là đối thủ của con."
Kiều Hạnh Dung nở một nụ cười hả hê, khuôn mặt cô ta lúc này hiện lên nét ngạo nghễ đầy hóng hách, phóng một tia ghét bỏ lên người Giai Tuệ đang đứng cách cô ta một khoảng không xa.
Nhìn thấy được ánh mắt những người nào đó đang nhìn mình.
Giai Tuệ nhếch môi cười khẽ nhưng ánh mắt lại không mang ý cười, nhìn thẳng vào phía Kiều Hạnh Dung với ánh mắt lạnh lẽo không hề sợ hãi trước cô ta.
Giai Tuệ đi lướt ngang qua không thèm để ý đến họ vì cô biết bây giờ cô chỉ là một người mới vào nghề, chẳng hề có địa vị hay tiếng tâm gì cả.
Nếu bây giờ gây sự với họ thì chẳng khác nào tự chuốc họa vào thân.
Nhưng cô hứa với lòng rằng rồi sẽ có một ngày, cô sẽ dập tắt đi nụ cười chế nhạo mà họ đã từng dành cho cô, khiến Kiều Hạnh Dung biết được thế nào là đau khổ.
"Rồi ngày đó nhất định sẽ đến thôi, Kiều Hạnh Dung cô hãy chờ đó."
Giai Tuệ ra khỏi khách sạn, thật sự nơi này quá ồn ào, ngột ngạt khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
Cô muốn đi về nhà, bởi chỉ có nơi này mới cho cô cảm giác an toàn và yên bình, ở đó có một người đang chờ cô trở về..