Hôm nay, nếu ông không thông minh nhớ ra Giai Tuệ là tình nhân của anh thì lần này ông sẽ chết là cái chắc luôn.
Vào nửa đêm của 2 tháng trước, ông đã bị Âu Lãnh Thiên gọi đến yêu cầu ông phải sửa lại kịch bản phim và cho Giai Tuệ làm nữ chính.
Lúc đầu, ông không đồng ý, ông cũng là người có lòng tự trọng chứ, đâu phải ai biểu gì là làm cái đó đâu.
Nhưng chỉ 3 giây, sau khi Âu Lãnh Thiên mở lời rót thêm tiền đầu tư vào phim của ông, đồng thời không chỉ bộ phim này mà còn những bộ phim sau này của ông đều sẽ được Âu Lãnh Thiên đầu tư vào và cũng sẽ được công ty của anh tích cực truyền thông, quảng bá.
Trước món hời lớn như vậy ông phải đồng ý thôi.
Vì thế nguyên buổi tối hôm đó ông đã thức trắng đêm để sửa lại kịch bản.
Ông biết từ xưa đến giờ Âu Lãnh Thiên là một người rất lạnh lùng, không hề quan tâm đến ai, nhưng vào cái hôm Giai Tuệ mất tích, Âu Lãnh Thiên với vẻ mặt lo lắng đến tìm cô thì ông đã biết trong lòng Âu Lãnh Thiên, Giai Tuệ có một vị trí vô cùng đặc biệt..
* * *
Âu Lãnh Thiên đứng dậy, chậm rãi tháo chiếc cà vạt xuống, chiếc áo vest ngoài cũng được anh cởi ra đưa cho Triết Dương cầm.
Trên người anh lúc này mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cùng quần tây đen.
truyện ngôn tình
Anh thả chiếc áo sơ mi của mình ra ngoài, trông anh bây giờ chẳng khác gì một chàng thiếu niên bước ra từ những quyển tiểu thuyết.
Đạo diễn Trần sững sờ, há hốc miệng không dám nói nửa lời.
Thì ra là..
có sự chuẩn bị trước vậy luôn đó hả?
Âu Lãnh Thiên bước đến chỗ Giai Tuệ đang đứng, hai người bốn mắt nhìn nhau.
"Anh đang làm cái gì ở đây vậy hả?" Giai Tuệ nói nhỏ.
"Đạo diễn Trần bảo anh đến chỉ dạy kinh nghiệm cho em."
"Hả?"
"Được rồi..
chuẩn bị..
Diễn." Đạo diễn Trần hô to.
"Khoan đã..
chuyện này là sao?"
Giai Tuệ không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác hỏi, nhưng cô còn chưa kịp nói hết câu đã bị Âu Lãnh Thiên nắm tay kéo đi.
Hai người nắm tay nhau bước đi trên cánh đồng hoa tràn ngập sắc đỏ, làn gió nhẹ thổi qua, mái tóc cô tung bay trong gió, khung cảnh này thật sự quá đẹp.
Anh nhìn vào đôi mắt người con gái đang đứng trước mặt anh với ánh mắt trìu mến, ấm áp chứa đầy sự yêu thương dần dần hạ xuống đôi môi của cô, ngón tay khẽ chạm lên đôi môi mềm mại xinh đẹp ấy, anh từ từ cúi xuống..
môi anh tìm đến môi cô, môi lưỡi hòa quyện vào nhau, không quá nồng nhiệt cũng không quá nhẹ nhàng, nhưng đủ khiến người con gái ấy phải vấn vương.
Máy quay ở phía xa, bắt lấy những hình ảnh đầy lãng mạn này.
Đạo diễn Trần ngồi đó xem mà liên tục tặc lưỡi trong tiếc nuối.
Từ dáng vóc đến gương mặt của Âu Lãnh Thiên đúng là quá hoàn mỹ, quay góc độ nào cũng không có khuyết điểm, đúng với câu đẹp không góc chết, tiếc là, không thể quay cận cảnh được mà chỉ có thể quay ở sau lưng hay từ xa mà thôi.
Hà Quốc Anh nhìn cảnh tượng trước mặt mà không khỏi bị sốc, đến giờ anh vẫn không tin nổi những gì đang diễn ra.
Đây là lần đầu tiên trong sự nghiệp diễn xuất của anh, cảnh hôn đơn giản như vậy mà cũng cần người đóng thế nữa.
"Cắt! Tốt lắm."
Đạo diễn Trần hô to, kéo theo sự mừng rỡ của mọi người trong đoàn vì đã hoàn thành xong bộ phim, có người còn phấn khích đến nổi quăng luôn cả quyển kịch bản trên tay mình.
Giai Tuệ chào tạm biệt mọi người rồi đi ra về, vừa đi được vài bước cô đã gặp Âu Lãnh Thiên đang ngồi trong xe, thì ra từ nãy đến giờ anh vẫn chưa về mà còn ở lại để chờ cô.
Giai Tuệ mở cửa, bước vào xe, ngồi ngay ngắn xuống ghế.
"Sao bữa nay tự nhiên anh lại đến đoàn phim vậy?"
Giai Tuệ vừa dứt lời thì đã bị Âu Lãnh Thiên kéo cô lại hôn lên môi cô, nụ hôn của anh mang theo tính xâm lược, chiếm hữu mạnh mẽ, hơi thở ấm nóng cùng mùi hương nam tính của anh khiến đầu óc cô trở nên mụ mị mà đắm chìm vào nụ hôn ấy.
Phải một lúc lâu sau, Giai Tuệ mới có thể đẩy được anh ra.
"Sao anh không trả lời câu hỏi của em? Anh đến đoàn phim để làm gì vậy chứ."
"Chẳng lẽ, em muốn anh không đến để em có thể hôn tên đàn ông khác sao?" Trong giọng nói của anh có thể nhìn thấy rõ sự giận dỗi dành cho cô gái ở trước mặt.
"À..
thì ra là anh đang ghen à?" Giai Tuệ thích thú chọc ghẹo anh.
Âu Lãnh Thiên không nói gì mà cúi xuống gặm lấy đôi môi của cô.
"..
Nè..
lúc nãy anh hôn còn chưa đủ sao?" Giai Tuệ vừa nói vừa đẩy anh ra.
"Hôn em bao nhiêu cũng không đủ cả."
Âu Lãnh Thiên ôm lấy gáy của cô, khiến cô không thể trốn tránh được mà phải nhận trọn nụ hôn của anh, môi của Giai Tuệ vừa mềm mềm lại vừa ngọt ngào giống như một loại thuốc phiện khiến anh phải nghiện, không thể nào thoát ra được..