Tình Nhân Trí Mạng

Chương 11: Kết thúc



Mây quang gió mát, một ngày thật sự quá thái bình, ngay cả tâm tư cũng đều là bình tĩnh, Kiều Mã Lỵ ngoài ý muốn khi thấy mình có cuộc sống giống nữ nhân khác, một cuộc sống hôn nhân bình thường.

Đúng vậy, nàng kết hôn, hơn nữa là bị bức hôn, người bức hôn không phải ai khác chính là lão đại Hắc Cách Kiệt của Diêm thủ đảng mà ai nghe cũng biến sắc.

Thật oan uổng, nàng căn bản không có gạt ý tứ của ai, vì tránh được ma chưởng của Lôi Bá Nạp, nàng ăn vào một loại tân dược vừa nghiên cứu phát triển ra để tạo trạng thái tử vong cho chính mình.

Ai ngờ vừa tỉnh dậy, liền nhìn thấy một đám người vây quanh nàng khóc, lại biết Hắc Cách Kiệt vì biết nàng chết mà cực kỳ bi ai, bi ai tới cực điểm, thế lực của Lôi Bá Nạp tướng quân bị phá hủy dưới mệnh lệnh phẫn nộ của toàn lực Diêm thủ đảng, chỉ vì giúp nàng báo thù. Sau khi biết chuyện nàng giả chết, hắn uy hiếp bắt nàng phải dùng cả đời để trả giá, cứ như vậy nàng gả cho hắn, nếu không đáp ứng, chỉ sợ hiện tại nàng không còn thời gian mà nhàn nhã ngẩn người.

Kỳ thật lần này nàng ngất đi thật ra cũng có chút cống hiến, ít nhất cũng tác hợp được đôi Thiệu Phàm và Tuyết Diễm, nếu Tuyết Diễm không vì cứu nàng mà bị thương nặng, Thiệu Phàm cũng không phát hiện ra tầm quang trọng của Tuyết Diễm đối với hắn, lại nói tiếp hai người này một phần nhờ nàng mà trở thành tình nhân, lần khác họ tự nguyện cung cấp trứng và tich dịch để nàng nghiên cứu coi như báo đáp.

Một cách tay quen thuộc vòng ôm nàng từ phía sau, không cần hỏi cũng biết là cái kẻ đòi nợ kia ─── chồng của nàng.

Hắc Cách Kiệt khí phách nâng mặt của nàng lên xem kỹ. "Suy nghĩ cái gì?"

"Không có gì, ngẩn người mà thôi."

"Cảnh cáo em, đừng chủ ý nghĩ tới việc trốn thoát khỏi anh, nếu không anh sẽ không tha cho em."

Ôi, vẫn không thay đổi, người này luôn uy hiếp nàng không được rời khỏi tầm mắt của hắn, không cho phép tùy ý ra ngoài, không cho phép này không cho phép kia, mười phần tham cả mười muốn giữ lấy, cũng may nàng đã thành thói quen, khuynh hướng tựa vào vai hắn hưởng thụ quyền lợi của người vợ.

Tại đây dưới thời khắc lãng mạn đứng dưới ánh trăng tím, Hắc Cách Kiệt thế nào lại nói ra một câu.

"Em làm cách nào biết được thân phận thật của anh?"

Mã Lỵ một trận kinh hãi, nam nhân này quả là nhân vật lợi hại không thể tùy tiện qua loa một câu là xong.

"Người khác nói cho em biết." Nàng nói ra không chút để ý.

"Ai?"

"Nhược Băng, còn ai vào đây."

"Lúc em trốn đi trước, nàng cũng không biết."

Người này thật sự rất khó giấu nha, nàng ra vẻ cân nhắc, sửa chữa nói: "Em nhớ lầm, là Thiệu Phàm."

"Nếu Bạch Thiệu Phàm biết, mà Trầm Nhược Băng không biết, đạo lý kia nói ra có vẻ không phù hợp." Ánh mắt lợi hại lóe lên tia hồ nghi nhìn nàng chăm chú.

Cặp mắt như mắt báo dường như nhìn thấu nàng, người này quan niệm phân tích ăn khớp siêu việt, tuyệt không thể qua loa, nàng chỉ sợ tiếp tục sẽ không đủ sức nói dối. Nàng cố ý nhún vai trấn tĩnh trả lời: "Ai biết, nếu vấn đề này không thể hỏi Thiệu Phàm thì thôi, em muốn đi làm thí nghiệm."

"Chậm đã." Hắn kéo nàng quay về."Vẻ mặt của em không được tự nhiên, rốt cuộc là đã gạt anh điều gì? Anh cũng không quên nhắc chuyện tốt trước kia em làm." Cái gọi là chuyện tốt đương nhiên là chỉ chuyện Mã Lỵ trộm tinh dịch của hắn làm chuyện nghiên cứu hoang đường.

"Đừng hỏi nhiều như vậy tâm thôi, em... Em nào dám lại đùa giỡn anh." Nàng chột dạ nói, lặng lẽ bắt đầu cùng hắn bảo trì khoảng cách, không nói dối ưu điểm lớn nhất của nàng, cũng là nhược điểm.

Hắc Cách Kiệt nheo ánh mắt lợi hại, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, giận uất không thể tả. "Chẳng lẽ em lại... Xem ra không giáo huấn tốt em, em đúng là không biết hối cải!"

"Oa ─── đừng tới đây!" Nàng vội chạy trốn, dùng toàn bộ khí lực ý như chuyện gà chạy lạc mà chạy trối chết, nếu bị hắn bắt, không dám tưởng tượng hậu quả. Nàng vì sao lại không thoát khỏi năm ngón tay của Diêm thủ đảng chứ, không quá năm bước liền bị hắn bắt lại.

Chính là, hắn vừa đụng vào nàng đột ngột châm lửa, Hắc Cách Kiệt bất ngờ buông nàng ra, còn đang kinh ngạc hết sức, liền nhìn thấy vẻ mặt đắc ý không hề sợ hãi của nàng, có thể thấy được cái này lại là kiệt tác của nàng.

Nàng quỷ quyệt linh tinh cười cười."Cái này gọi là 『 nhiệt tình như lửa 』, phát minh mới của em, đáng đời!"

"Mau tắt đi!" Hắn cắn răng.

"Không được, em còn muốn thí nghiệm xem nó có thể đốt bao lâu." Cố ý khiến hắn im lặng.

Ánh mắt của hắn chuyển biến kỳ lạ, dám hướng hắn khiêu chiến, sẽ trả giá đại giới.

"Cẩn thận 『 không chừng bị tự thiêu 』." Không biết từ đâu một thùng nước hướng tới nàng đẩy xuống, gà chạy lạc thành gà ướt sũng.

"Này! Anh thật quá dáng!" Nàng kháng nghị.

"Anh giúp em giập lửa, nên cảm tạ anh mới phải." Nói xong gọn gàng cởi xiêm y ướt đẫm của nàng.

"Này! Anh làm cái gì!"

"Vừa nói đấy thôi, giúp em 『 dập tắt lửa 』 nha, giúp em không bị『 dục hỏa đốt người 』 bị thương thân thể."

"Không cần anh quan tâm ── a ── ưm ───"

Nàng rốt cuộc không có cơ hội mở miệng, là người rơi vào tay thủ lĩnh Diêm thủ đảng Hắc Cách Kiệt, vượt qua nửa Địa Cầu tìm được nàng, sợ là kiếp này nàng đừng vọng tưởng thoát khỏi hắn.

Có danh hiệu phu nhân thủ lĩnh Diêm thủ đảng, những người khác đừng vọng tưởng lại có chủ ý làm hại nàng, bởi vì không người nào dám đối nghịch với tổ chức trải rộng toàn thế giới Diêm thủ đảng.

Tâm linh nàng rốt cục tự do, lại không thể chạy trốn, bởi vì chồng của nàng đã lấy sinh mệnh ra thề, đời này kiếp này mãi mãi bảo vệ nàng...

~ Toàn thư hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.