Mariel lặn xuống từ mép hồ bơi nhà Dane, sải tay mạnh liên tục trong làn nước trong xanh.
Có thai. Cô tăng tốc như thể làm thế là dứt bỏ được vấn đề rắc rối của mình.
Bác sĩ Judy đã bảo đảm kết quả đúng hoàn toàn và vạch ra những bước tiếp theo mà Mariel cần tuân thủ. Chon bệnh viện, các lớp học tiền sản, bổ sung vitamin. Bà đã chỉ cho cô vào vài trang web có hình bào thai ngay từ tuần đầu tiên. Ai mà hình dung ra được chứ?
Ngoại trừ một điều Mariel hầu như không nhớ nổi hình ảnh đó. Cơn chết lặng đã xâm chiếm thân thể cô hoàn toàn, cô đã đặt chế độ lái tự động và tự hỏi không hiểu cách nào có thể đi từ thị trấn đồi Stirling về đến thành phố mà không gây tai nạn. Giờ đây, được làn nước mát lành mơn trớn khắp da thịt, cơn choáng váng mờ dần, chỉ có hiện thực nghiệt ngã từ từ kéo đến.
Búng người, cô lộn ngược trở ra giữa hồ bơi, chú tâm nhìn bầu trời không một gợn mây chờn vờn trên cao, giữ tâm trí mình vào nhịp thở, vào những sải bơi.
Không chú ý đến phần giữa bụng mình đột nhiên có những nhịp đập của riêng nó. Cô không thể nghĩ về một đứa con... Ôi, Chúa ơi, cô sắp có con. Con của Dane.
“Dane,” cô lẩm bẩm. Người đàn ông không hề muốn lập gia đình, không hề muốn có con.
Người cô đã yêu.
Trở người, cô lặn sâu xuống, lắng nghe tiếng bóng nước sung sục băng qua tai, cố bật ra luồng xúc cảm của mình. Cô biết mọi việc sắp đổi khác trầm trọng đến mức nào.
Lúc này Dane đang ngốc nghếch đến sung sướng, có lẽ anh sẽ còn ở lại thêm vài ngày nữa. Cô sẽ chẳng thể nào kể cho anh nghe bí mật quan trọng khủng khiếp ấy qua điện thoại. Cô tự hỏi bao lâu nữa thì cô sẽ rơi vào trạng thái bị phớt lờ. Có thể cô sẽ hoãn binh được lâu hơn trong khi tìm được cách tốt nhất để thông báo cho anh.
Nhưng một bí mật như thế sẽ chẳng thể giữ được lâu trong vòng bí mật.
Cuối cùng, mệt lử, cô rảy nước khỏi mặt khi ra khỏi mặt nước và leo lên sàn. Cô lắc đầu, nước bắn tung tóe, rồi lấy khăn tắm lau khô tóc trước khi ngồi bên rìa hồ bơi.
Anh sẽ nghĩ cô cố tình bẫy anh, giống như người tình cũ của anh từng làm. Lúc đó anh định dùng biện pháp tránh thai nhưng cô bảo anh mình vẫn uống thuốc đều đặn. Có lẽ anh không nói rõ chuyện không muốn có con. Chưa từng.
Cô xác định rõ ràng cô không có ý ràng buộc anh vào bất cứ điều gì khiến cả hai thấy không thoải mái. Cũng như tất cả mọi người. Rồi sẽ chỉ có cơn giận, sự hối tiếc và cuối cùng là vẻ xa lạ. Không ai có quyền sinh đứa trẻ ra đời trong những điều kiện như thế. Khác với mọi người, Dane sẽ hiểu điều đó.
Cảm giác siêu thực bao trùm lấy cô khi cô với tay lấy một chiếc khăn tắm khác quấn quanh người mình rồi chậm chạp lê bước lên lầu ngâm mình thật lâu trong bồn nước tắm thoảng hương thường xanh. Cô vẫn chưa dò xét lại những cảm xúc của mình - phải nói là không thể. Cô cố tình không nhìn thân thể trần truồng của mình trong gương khi xả nước. Thiên chức làm mẹ trong cô chắc hẳn cố tình lẩn đâu mất, cũng có thể chỉ đơn giản đấy là sự chối bỏ hay ước muốn sinh tồn, bởi vì cô không thể chạm vào bụng của mình mà nghĩ đến điều kỳ diệu đang diễn ra trong đó.
Cô còn thêm hai ngày nữa để làm quen với thực tế này trước khi Dane về đến nhà.
***
Từ Alice Springs, Dane bấm điện thoại gọi về nhà và bật máy tính lên ngay khi vừa về đến phòng khách sạn. Một tuần qua, cuộc gọi lúc bảy giờ tối đã trở thành một thứ nghi thức. Anh và cô nói chuyện một lúc, nếu điều kiện cho phép sẽ bật máy tính lên, để hai người có thể nhìn thấy nhau trong khi tiếp tục buôn bán liên tu bất tận.
Cảm giác phấn chấn trong anh khi ngắm vẻ sinh động trên gương mặt cô lúc kể về những diễn biến khả quan trên con đường hiện thực hóa các mục tiêu của mình. Anh còn phấn chấn hơn khi biết mình giúp được ít nhiều cho cô.
Viễn cảnh buổi tối thôi thúc anh. Anh giải quyết việc thật nhanh gọn để có thể về nhà sớm hơn. Giờ này ngày mai, anh đã có thể bằng xương bằng thịt nói lời chào cô - điều ngạc nhiên mà anh muốn giữ kín đến phút chót.
Anh chưa từng được một người phụ nữ nào chờ đợi ở nhà. Một nụ cười he hé trên môi anh. Nhưng Mariel không phải là người thích chờ đợi.
Tối nay cô lâu trả lời máy hơn thường lệ. “A lô.”
Giọng của cô hổn hển, quen thuộc và ngay lập tức dội vào tai anh, nhưng anh còn nhận ra điều gì đó khác lạ. Anh không thể gọi tên nó ra nhưng nó rờn rợn ở xương sống anh, dù đang ở trong phòng khách sạn. “Chào em, Ong Chúa.”
“Dane... Ôi... đã bảy giờ rồi sao?”
“Giọng em nghe như hết hơi thế. Em vửa ở đâu đấy?”
“Em ở... trong bể bơi.”
Anh gạt bỏ lời nói ngập nhừng lẫn hơi thở dồn dập của cô - cô vừa nói cô đang bới đấy thôi.
“Em bật máy lên đi,” anh nói. “Anh muốn ngắm em.”
Lần này giọng cô lần chần thực. “Anh muốn em kéo cả vạt nước lên lầu sao?”
“Cũng đáng mà, anh hứa đấy.”
“Không phải tối nay,” cô nói. “Em cảm thấy không được khỏe lắm.”
Anh thở ra thật chậm rãi, cố nuốt nỗi thất vọng của mình.
“Ôi, có sao không em?”
“Hình như em bị nhiễm cúm hay sao ấy.”
“Vậy thì em nên nghỉ ngơi đi, trèo lên giường và đánh một giấc nào.”
“Em sắp đi ngủ giờ đây.”
Anh cau mày. Chưa đầy một phút trước cô còn nói cô mới bơi xong. Anh và cô chưa từng dối nhau điều gì. Ít nhất thì anh cũng chưa từng nói dối cô. Cả anh và cô đều cùng hứa hẹn sẽ luôn cởi mở và trung thực với nhau. Có điều gì thay đổi sao? “Em có chắc chỉ bị thế không?”
“Có, em chắc mà.”
“Thế thì đã đến lúc anh chúc em ngủ ngon và để cho em nghỉ ngơi rồi.”
“Được rồi. Chúc anh ngủ ngon.”
Qua cách cô ngưng cuộc gọi, anh có thể đoán chắc anh nghe âm thanh đâu đó ở cạnh chiếc giường, dù ở cách nửa chiều dài nước Úc này. Nếu cô đang ở trên giường thì sao? Có thứ gì đó bị nứt vỡ. Anh cảm nhận chính anh cũng bị nứt vỡ đâu đó.
Anh nằm thừ trên chiếc chăn vải cứng của khách sạn. Đúng, cô đang nằm trên giường, anh trấn an bản thân. Trên giường của anh. Không kể đêm cuối cùng chung giường hôm đó, ở nhà cô không ngủ cùng anh nữa, nhưng anh vẫn thấy cô ở đó, như thể anh đang nằm ngay bên cạnh cô.
Mái tóc sẫm màu của cô với hương hoa dìu dịu xòe ra trên gối anh, cọ vào mũi anh. Ánh trăng tràn vào qua ô cửa sổ cao cao, dát ánh bạc lóng lánh lên thân thể gợi cảm của cô.
Nhưng cũng trong khung cảnh ánh trăng lung linh đó, anh thấy một giọt nước mắt trong suốt như pha lê lăn trên má cô.
Nụ cười của anh mờ dần.
***
Dane cảm ơn anh lái xe, vươn vai bước trên con đường mòn trong ánh chiều tà. Nhìn bề ngoài, căn nhà của anh vẫn hệt như trước đến nay.
Ái chài, nhưng bên trong lại có một cô nàng, thanh mảnh và mạnh mẽ, xinh đẹp và đôi khi xa cách mà anh chẳng thể đợi thêm phút nào để được gặp mặt.
Để lại đống hành lý ngay sát cửa ra vào, anh bước quanh nhà, tìm những dấu vết chứng tỏ Mariel vẫn hiện diện nơi đây: túi xách của cô, một chiếc áo khoác của nhà thiết kế danh tiếng nào đó vắt vẻo trên thành ghế. Cô đã nấu món gì đó có các gia vị bột ớt, rau thìa là, rau mùi, hương thơm sực vào gợi nhắc anh nhớ đã hơn một tuần rồi anh không được ăn cơm nhà.
Những năm tháng trưởng thành, anh chưa từng về nhà với ai khác. Anh đã chật vật học được cách sống độc lập và tự lực hoàn toàn. Anh không cần bất cứ ai khác, anh tự thấy hài lòng một mình một bóng. Nhưng lần này... tất cả những gì anh có thể nghĩ được là cảm giác hài lòng. Có một người đang chờ anh, đó là điều hoàn toàn mới mẻ.
Anh ngừng lại bên ô cửa kính dẫn vào sân trong. Mariel đang mặc một bộ đồ bơi liền mảnh gợi cảm, nằm trên ghế tựa lát gỗ mỏng dưới tán ô, một tờ tạp chí đắp ngang trên mặt cô.
Tim anh thót lại. Không đau đớn, nhưng lặng lẽ và hoàn toàn chắc chắn. Như thể trái tim biết được điều gì đó mà anh chẳng hay. Anh lại ngừng lại trong thoáng chốc. Liệu tâm trạng lạ lùng của cô đêm qua đã thay đổi?
Quá sức bồn chồn, anh tiến vào khoảng sân đầy nắng. Những làn hơi nóng bốc lên từ sàn, bọc anh trong mùi clo của nước và mùi gỗ dãi dầu mưa nắng.
Anh yên lặng nhón bước trên sàn, đến ngồi lên chiếc ghế tựa dưới bóng râm cạnh cô rồi lật tờ tạp chí ra khỏi mặt cô. “Cúc cu, ngạc nhiên chưa?”
Đôi mắt ngái ngủ chớp chớp trước anh. Anh ngắm nhìn những lớp cảm xúc nhấm nháy từ đáy mắt trong như pha lê. Vui thích, rồi bối rối... lại có vẻ gì như thất vọng. Nhưng giọng của cô điềm tĩnh nói, “Hoặc là anh về sớm một ngày, hoặc là em đã ngủ ở đây lâu hơn dự định.”
Anh toét cười. “Anh đã sắp xếp việc để về sớm hơn.” Anh đặt tay lên bụng cô.
Đôi mắt cô lập tức đảo theo cái chạm tay của anh, nếu anh không hiểu rõ về Mariel, chắc anh phải thú nhận đã nhìn thấy tia hoảng sợ từ thẳm sâu mắt cô.
“Đêm qua anh lo cho em quá.” Đúng là đáng lo, anh nghĩ thế, khi cô thình lình giật nảy người. Cơ bụng cô co lại dưới lòng bàn tay anh trước khi cô ngấc người đặt chân lên sàn, đứng dậy đối diện anh. Anh cũng đứng dậy, cách cô có một bước chân.
“Không đáng lo đâu,” cô nói nhẹ nhàng, rồi quay đi, mỉm cười và xua xua mấy ngón tay được cắt giũa kỹ càng về phía anh với vẻ suồng sã. Qúa suồng sã. “Em khỏe mà. Chỉ là em không muốn trò chuyện thôi.”
Người phụ nữ đứng trước mặt anh bây giờ không phải là cô nàng Mariel anh vẫn biết. Điều gì đã khiến có thay đổi? Có thứ gì như hoảng loạn xuyên qua toàn bộ thân thể anh. “Em có muốn giải thích tại sao không?”
Nheo nheo mắt, anh nhìn cho rõ dáng vẻ cô trong ánh mặt trời chói lóa. Nụ cười hơi xa cách đến hoàn hảo tạo nên thương hiệu của cô, nụ cười cô vẫn hằng cười trước cả thế giới. Không phải nụ cười anh muốn thấy. Khi ở đây một mình với cô. Khi anh là người tình của cô.
Anh muốn được ngắm nụ cười làm má cô hơi ưng ửng và đôi mắt cô lóng lánh như dát sao, ánh sáng dịu dàng từ đó phát ra tỏa ngập căn phòng. Nụ cười ngăn cản bước chân của toàn bộ thế giới còn lại và đưa anh vào vị trí trung tâm trong vũ trụ của riêng cô.
“Không có gì đặc biệt lắm đâu,” cô nói. “Cũng không phải bây giờ.”
Giọng cô trở nên khô khốc ở những từ cuối cùng trong khi cô vẫn mỉm cười, dẫu không phải nụ cười anh muốn thấy. Anh coi đó như một lời mời gọi và tiến lại gần hơn, sẵn sàng tha thứ và quên đi nếu được trở lại với hương vị đôi môi cô.
Anh cố không muốn lý giải độ run rẩy mà anh cảm nhận trên đôi môi cô khi anh hôn lên đó. Anh dỗ dành cô nhẹ nhàng, xoa xoa cổ cô, nâng cằm cô dịu dàng khi anh cảm thấy xương sống cô như giãn ra, cô thể cô mềm lại. Đôi tay cô choàng qua vai anh, bám vào cổ anh như một dải dây mềm mại.
Cảm giác thỏa mãn nảy nở trong anh khi ham muốn trào dâng. Anh có thể dỗ dành cô bằng nụ hôn quyến rũ. Chẳng phải cô đang ở đây cùng anh sao? Luôn luôn là như vậy?
Anh ôm riết cô khi xúc cảm mãnh liệt dần, bộ đồ bơi ướt nhẹp và mát lạnh của cô dính sát vào vạt trước áo phông của anh, đôi tay anh ngứa râm ran khi nghĩ da cô sẽ cảm nhận được gì nếu anh lột bỏ lớp vải khỏi người cô.
Cô lặng đi trước đôi môi anh, quên bẵng đi những muộn phiền đang quấy quả khi cô đắm mình trong nụ hôn, cong người về phía anh, anh choàng một tay sau lưng cô để đỡ lấy.
Mọi thứ dường như trôi vào quên lãng khi anh nhấc môi mình khỏi môi cô mà khám phá những đường cong nhẵn mịn trên mặt cô. Má cô, mắt cô, đôi lông mày, phần hàm cô. Mái tóc xoăn màu gỗ mun của cô rủ ướt át lên cẳng tay cô; những ngón tay cô bấu nhẹ vào cổ anh.
Đây, đây mới đúng là về nhà. Trong khi vẫn còn đứng được, anh cúi xuống, một tay đưa ra sau gối cô, bế bổng cô lên trong vòng tay tiến về phía cửa.
Đôi mắt dịu dàng của cô đột ngột mở to.
“Thư giãn nào,” anh nói rồi hôn lên chân mày cô khi đến bên cầu thang. “Anh đã quyết định từ giờ trở đi, bế em lên lầu là việc của anh trong lịch trình hàng ngày.”
Trái tim Mariel xao động. Sẽ không còn được như thế khi anh biết cô sắp nói cho anh nghe điều gì.
Ánh mắt cứng cỏi của anh nhìn vào mắt cô khi bước chân anh ngừng nới cầu thang. “Có chuyện gì vậy em?”
“Người em bốc mùi clo,” cô thì thầm. “Tóc em vẫn ướt nhem.”
“Em nghĩ anh lấy làm phiền sao?”
“Em đoán là không...” Yếu ớt trước ham muốn, bất lực không thể chống cự những điều sắp đến, cô thả lỏng để anh bế lên cầu thang lần nữa - như một nàng Scarlett O’ Hara thời hiện đại.
Bởi vì cô biết đây sẽ là lần cuối cùng.
Lần cuối cùng trải nghiệm cảm giác được làm tình cùng Dane.
Hơi nóng rực rỡ của ngày ánh chiếu trên những mảng tường màu ngà khi anh đặt cô xuống giường anh.
Lột phăng chiếc áo phông qua đầu, anh lộ ngực trần chỉ trong vòng vài giây trước khi lên giường. Cô chưa bao giờ thấy anh tràn đầy xúc cảm như thế khi anh cởi dây áo bơi ở vai cô.
Ngực cô chất đầy khao khát và làn nước ẩm càng căng tràn khi anh cởi hoàn toàn lớp vải trên người cô.
Rồi anh ve vuốt từ đùi xuống đầu gối, xuống mắt cá. Anh vươn người đón nét thanh xuân của bầu ngực. “Anh muốn nói là em đẹp lắm, nhưng chắc em đã nghe câu này đến mòn tai rồi.”
Mariel nghe thấy âm điệu hững hờ hơn là tán dương, tim cô thắt lại. “Không được anh khen, chưa từng. Không phải theo cách này.”
Đôi mắt anh gặp mắt cô, một cái nhìn lâu thật lâu như muốn đóng đinh cô trong im lặng và trạng thái dồn nén bằng thép.
“Vì thế nên giờ anh cứ khen đi.” Giọng ôc chớm vẻ sốt ruột. Cô muốn nghe trực tiếp từ đôi môi Dane, dù chỉ một lần.
Đôi mắt anh hơi nheo lại trong thoáng chốc, vẻ mặt anh trở lại nghiêm trang lần nữa. “Chín mươi phần trăm sắc đẹp của em là bẩm sinh. Đó là điều những ngưởi đàn ông khác thấy khi họ nhìn em. Nhưng với anh, khi anh nói em đẹp, anh không chỉ muốn nhắc đến làn da mịn màng hay màu đôi mắt em. Còn có cả vẻ đẹp bên trong em nữa, Ong Chúa ạ, vẻ đẹp đó cũng cần được nhắc đến.”
Khi anh nói, bàn tay anh không ngừng xoa dịu da cô, chà chậm rãi bên dưới ngực cô, trên bụng cô.
Trên đứa con chưa chào đời của anh.
Nước mắt ứa ra trong tim cô. Cô những muốn lau chúng đi. Cô cảm thấy giọng Dane hôm nay có gì đó khác lạ. Cả trong mắt anh, trong nụ hôn của anh. Những ngày qua, suy nghĩ của cô đã sáng rõ hơn, dường như tấm rèm che nó đã được vén hẳn. Chẳng có gì to tát khi anh và cô tranh cãi hay không đồng thuận với nhau. Ai mà chả có những quan điểm khác biệt nói thành lới ầm ĩ. Ai đúng và ai nắm quyền kiểm soát?
Chẳng có gì quan trọng nữa.
Trong những hoàn cảnh khác nhau, cô đã hỏi anh xem anh có cảm nhận giống cô không, không cần phải do dự. Không gì khác, họ luôn tin tưởng và thành thực với nhau. Cùng với thời gian và lòng kiên nhẫn, có lẽ cô đã có tất cả, nhưng cô đã bất cẩn ném đi cơ hội của mình. Bởi vì Dane sẽ chẳng bao giờ nhân nhượng chuyện con cái.
Thế nên hãy cứ đón nhận khoảnh khắc này và người đàn ông này, cô tự nhủ. Đón nhận phần còn lại của đêm và biến nó trở nên đặc biệt. Đáng nhớ.
Cô có thể chết vì trái tim đau tan vỡ, nhưng trái tim anh làm bằng đá, cô từng nói với anh điều đó và anh chẳng buồn phủ nhận. Anh sẽ ổn thôi. Anh sẽ vượt qua cơn chấn động và giận dữ; anh và cô sẽ cùng giải quyết mọi chuyện, có thể sẽ vẫn là bạn với nhau như trước đến nay.
Những người bạn có đứa con chung. Cũng không đến nỗi không có lối thoát. Có thực thế không?
“Đáng lẽ anh không nên nói cho em biết,” anh lẩm bẩm với chất giọng trầm và khô; cô nhận ra tâm trí của mình đã lãng đãng hồi lâu. “Có vẻ như những lời đó khiến em buồn.”
Cô lắc đầu trên gối. “Yêu em đi,” cô thầm thì. “Không ai đến với em theo cách anh đã làm.”
Anh cúi đầu, chà môi mình lên môi cô. “Bởi vì không ai hiểu về em như cách anh hiểu.”
Cô muốn nói với anh rằng cô yêu anh, ngay ở đây, ngay lúc này, khi thời gian ngưng động với ánh sáng xác tín. Nhưng niềm tin duy nhất hiện hữu đêm nay là niềm tin của anh. Và điều bí mật chưa được hé lộ của cô đã chứng tỏ anh hoàn toàn sai lầm. Anh không biết về cô hoàn toàn như anh vẫn nghĩ. Mớ chỉ rối tội lỗi vây bám cô, nhưng khi anh bao bọc thân thể cô bằng thân mình, cô quàng tay đón lấy anh.
Tối nay sẽ là thời khắc của những đam mê ngọt ngào, của những dư âm lắng đọng, của những khoảnh khắc chậm rãi, của cảm giác da thịt gặp gỡ nhau. Cái chạm tay uể oải. Nụ hôn thật khẽ. Cô lặng lẽ kéo anh vào thế giới bên trong, trao cho anh trọn vẹn tình yêu của cô.
Mặt trời buổi chiều tà đỏ ối căn phòng, khiến làn da anh như nhuộm màu hồng. Đôi mắt anh sẫm tối, như đêm xâm chiếm toàn bộ ánh ngày yếu ớt, những sợi râu mọc lởm chởm trên mặt anh đổ bóng lên cằm. Đôi tay anh nắm lấy tay cô khi cô tìm lại hơi thở của mình.
Dane trở thành thực tại duy nhất hiện hữu trong căn phòng cô không nhìn ra nó. Tiếng anh thì thầm, nhịp đập con tim anh hòa cùng nhịp tim cô. Mùi hương như men say của đàn ông. Người đàn ông này.
Cô níu chặt lất thực tại đó, níu chặt lấy Dane, và trong những khoảnh khắc ngắn ngủi vô cùng quý giá, cô sống cuộc sống mà cô sắp bị chối bỏ.