Tôi theo anh bước vào bên trong, anh có vẻ rất thông thuộc tiệm ăn này.
- Còn muốn gọi thêm gì nữa không?
Anh hỏi.
- Thôi, đã đủ lắm rồi.
Tôi bất ngờ phát hiện ra khẩu vị của anh và tôi cũng rất giống nhau.
Phong cách của tiệm ăn vô cùng trang nhã, một người kéo đàn vi-ô-lông chầm chậm tấu nên những giai điệu du dương. Thức ăn bắt mắt, hương rượu thơm ngon, lại thêm âm nhạc bên tai, thật sự là một sự thư giản thoải mái.
- Anh thường đến đây à?
Tôi hỏi anh.
- Ừm, gần như ngày nào tôi cũng ăn ở đây.
Nghe xong lời ấy, tôi kinh ngạc nhìn anh.
- Vì sao?
Hà cớ gì anh lại không về nhà ăn cơm?
- Tôi và Lưu Di chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa.
Dáng vẻ dùng cơm của anh vô cùng tao nhã.
Nhìn người đàn ông này, tôi có cảm giác anh ta thật sự cô đơn.
Dùng bữa xong, chúng tôi tản bộ quanh hồ.
Gió đêm se lạnh, lướt qua mặt chúng tôi từng cơn thật thoải mái. Uống chút rượu đỏ nên gương mặt tôi thoảng nóng bừng.
- Tôi muốn nghe chuyện cũ của cô.
Im lặng một lúc lâu, anh bất chợt lên tiếng.
Tôi tựa lên lan can trên bờ hồ, nhìn xuống mặt nước phản chiếu ánh đèn nê-ông rực rỡ.
Chuyện của tôi thực ra rất đơn giản, cũng thật tầm thường...
o0o
Năm 22 tuổi, tôi quen một người bạn trai. Gã là bạn cùng đại học với tôi, vừa điển trai phong độ, vừa dí dỏm hài hước, lại là hội trưởng hội học sinh, trong trường rất được mến mộ.
Có một ngày trời mưa, tôi quên không mang theo ô, vừa bước khỏi phòng học thì thấy gã đang đứng mở ô trong mưa. Nhìn thấy tôi, gã liền bước tới.
- Anh đưa em về nhé?
Gã hỏi tôi.
Tôi nhận ra gã, ở trường tôi có ai mà không biết gã chứ? Gã là người tình trong mộng của đám nữ sinh mà. Không ngờ gã lại muốn đưa tôi về nhà!
Tôi chẳng nhớ mình đã trả lời thế nào, nhưng cuối cùng cũng đã đồng ý. Thật ra tôi cũng rất thích gã, chỉ là tôi thật không dám nghĩ vận may này lại rơi trúng mình. Tôi cũng chẳng phải dạng người đẹp xuất chúng gì, ở đài phát thanh của trường làm MC, tôi có gặp qua gã mấy lần, chỉ thế mà thôi!
Mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, một chiếc ô nhỏ chẳng thể che hết cho hai người. Gã ướt sũng một bên vai, còn tôi thì một điểm cũng không vấy nước.
- Cảm ơn anh đã đưa em về.
Tôi có chút ái ngại nhìn bộ y phục ướt lướt thướt của gã.
- Giày của em bẩn rồi...
Gã khom người xuống, dùng khăn tay tỉ mỉ lau sạch bùn đất bám trên giày tôi.
Tôi cứ đứng ngây ra nhìn chóp đầu của gã.
- Làm bạn gái anh nhé?
Gã ngồi dưới đất nhìn tôi.
Tôi có cảm giác mình đang nằm mơ, đôi mắt của gã ngập tràn tình cảm dịu dàng đang mong đợi ngước nhìn.
Thế rồi, chúng tôi bắt đầu yêu nhau tha thiết.
Gã là một người vô cùng lãng mạn, biết rõ con gái yêu thích những gì: quà cáp, hoa tươi, thư tình... Tôi thật sự bị hạnh phúc bủa vây.
Vào ngày lễ tình nhân, gã đón tôi tan trường với một bó hoa tươi thật lớn. Trong ánh mắt hâm mộ của mọi người, tôi bước lên xe của gã. Gia cảnh nhà gã rất khá giả nhưng tôi thật không nghĩ gã lại giàu đến vậy, chỉ mới là sinh viên đại học thôi đã sở hữu một chiếc BMW, nói gã là bạch mã hoàng tử cũng không có gì quá đáng.
Gã vừa lái xe vừa ngâm nga một khúc tình ca, tôi xúc động vô cùng, hạnh phúc trào dâng. Gã lái xe ra ngoại ô, rồi lần đầu tiên, gã hôn tôi. Tôi cũng không cự tuyệt.
Đấy là nụ hôn đầu của tôi. Tôi trước đây đã từng ảo tưởng nhiều lần về cảm giác hôn môi ấy, nhưng tất cả đều không chân thật bằng việc đích thân thể nghiệm. Không may là trong lúc đấy, tôi có chút ngượng ngùng, không biết phải đáp lại gã như thế nào, chỉ đành để mặc cho gã dẫn dắt. Nụ hôn của gã khiến tôi mơ mơ màng màng, cảm giác bản thân được trân trọng như bảo bối... Đang chìm ngập trong cơn kích thích ấy, chợt nhiên một động tác va chạm khác thường từ ngực truyền đến khiến tôi kinh ngạc đẩy gã ra.