Đôi mắt tôi thoảng nóng ran, dùng sức nhấp nháy mấy cái, lúc này chợt chẳng biết từ đâu truyền đến ca khúc "Hoàng hôn".
Hạ ấy đã lùi xa...
Nỗi buồn chưa vơi bớt...
Xe chạy mãi trên đường vô tận...
Cảm giác ai đang bỏ đi...
Bài tình ca còn đây dang dở...
Mệt mỏi vương đầy đôi mắt...
Tình cảm tổn thương làm sao tránh khỏi...
Hoàng hôn đẹp rồi cũng là đêm tối...
Hằng in lời ai hứa sẽ gặp nhau...
Đêm tối, ảo giác như có mặt trời chói lọi...
Chân trời buổi hoàng hôn...
Tượng trưng cho câu ly biệt...
Tình yêu chìm vào đêm tối vĩnh hằng...
Vốn cho rằng mối tình ấy đã trải qua rất lâu rồi sẽ không còn cho tôi chút cảm giác nào nữa, thế nhưng sao cơn nhói buốt trong lòng tôi lúc này lại mãnh liệt đến vậy chứ?
Một đôi tay lành lạnh gạt đi nước mắt trên mặt tôi. Tôi bị lôi vào một khuôn ngực ấm áp.
Ấm lắm... Tôi dường như muốn thở dài... cảm giác thân thể lạnh lẽo của mình dần trở nên ấm áp. Nước mắt tôi như khối băng bị hòa tan, không cách nào ngăn chúng tuôn rơi được. Chúng cứ thi nhau trào ra khỏi khóe mắt, từ đó thoát khỏi sự giam cầm của tôi...
Tôi có cảm giác cằm mình được nâng lên, rồi một nụ hôn ấm áp đặt lên khóe môi tôi. Nơi chóp mũi tôi ngập tràn mùi cỏ xanh rất riêng của anh. Tôi không ngờ mình lại rơi vào vào một nụ hôn như thế, dường như nụ hôn này tôi đã chờ đợi từ rất lâu, rất lâu rồi...
Thân thể tôi, trái tim tôi đều vì nụ hôn này mà trở nên mềm mại, nóng bỏng...
Nụ hôn triền miên đã kết thúc, tôi vẫn không muốn lìa xa khuôn ngực ấm áp kia. Tôi biết, tôi đã không thể nào lìa xa được nữa, tôi đã yêu người con trai này mất rồi.
- Nhã Kỳ...
Anh gọi tên tôi.
Tôi biết trong lòng Tần Lam lúc này nhất định đang rất mâu thuẫn, trái tim anh đập vang thình thịch.
- Em yêu anh!
Tôi quyết định nghe theo trái tim mình. Lần đầu tiên trong đời, tôi biểu lộ tình cảm của mình một cách can đảm như thế, tôi biết nếu tôi không chịu nắm bắt, anh sẽ biến mất hệt như một cơn gió.
Gương mặt anh trộn lẫn rất nhiều loại cảm xúc.
- Anh không thể...
Nhón mũi chân, dùng nụ hôn chặn lấy câu nói của anh, tôi không muốn nghe, tôi chỉ tin vào cảm giác của mình.
Anh dường như bị xúc động, nồng nhiệt đáp lại tôi. Con tim đã phản bội lý trí của anh, người con trai mỏng manh như nước ấy không ngờ lại có một trái tim cháy bỏng như vậy, lần đầu tiên tôi chạm đến chỗ mềm yếu trong lòng anh.
- Anh không cần hứa hẹn gì với em cả, anh chỉ cần biết em thích anh, như vậy là đủ rồi.
Nhìn đôi mắt của anh, tôi thầm thì.
Anh đáp lời tôi bằng một cái ôm nồng nhiệt. Như vậy là đủ rồi, tôi thỏa mãn nhắm mắt lại, đắm chìm trong phút giây tuyệt diệu này...
o0o
Về đến nhà, anh không bật đèn, cứ thế ngồi một mình trên ghế sô pha.
Bóng tối vây quanh không mang đến cho anh cảm giác sợ hãi và áp lực, ngược lại còn khiến cho anh an tâm hơn. Nhớ lại những chuyện vừa rồi, anh cảm thấy khó mà tin được. Một người mới giáp mặt chỉ ba lần lại có thể khiến anh thoải mái, an tâm, thậm chí...
- Sao không mở đèn lên?
Ánh đèn sáng lên cũng đồng thời cắt đứt sự trầm tư của Tần Lam.
- Tôi muốn ngồi một chút. Đã đánh thức cô ư?
Tần Lam nhắm mắt lại, để cho mắt mình kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột.
- Dạo gần đây anh đều trở về rất muộn.
Lưu Di ngồi xuống kế bên anh.
Hai người thản nhiên cách nhau ra một khoảng.
- Tôi có việc gấp cần làm.
- Anh sợ em sao?
Lưu Di nhận ra vẻ tránh né của anh, cô nhìn anh hỏi.
- Không có!
Anh thật sự không muốn tiếp tục chủ đề vô nghĩa này nữa.
- Tần Lam!
Lưu Di đột nhiên ôm lấy anh, thân thể mềm mại áp vào lưng anh. Cô chỉ mặc độc một chiếc áo ngủ bằng tơ mỏng manh, bên trong chẳng có gì che đậy cả. Tần Lam rõ ràng cảm nhận được hơi nóng từ người cô toát ra.