Tình Nồng Khó Phai

Chương 12: 12: Tôi Không Thích Người Phụ Nữ Của Tôi Gọi Người Đàn Ông Khác





Đột nhiên một cơn đau như xé toạc khiến cô hét lên.
Sau đó là cuộc tấn công mạnh bạo, chồng chất, đợt này đến đợt khác.
Đau đớn, hận thù và xấu hổ như muốn nhấn chìm Ngũ Vận Uyển, cô muốn vùng vẫy nhưng lại bất lực, chỉ có thể chấp nhận.
Sau bóng tối và nỗi đau vô tận, cảnh tượng xung quanh bỗng thay đổi.
Mưa to gió lớn, sấm chớp đùng đoàng.
Ngũ Vận Uyển lê thân thể đầy vết bầm, quấn chặt quần áo rách bươm loạng choạng bước trong màn mưa, tay cầm điện thoại điên cuồng gọi vào một dãy số hết lần này đến lần khác.
A Bá...
A Bá, anh đang ở đâu...
Em sợ lắm, anh mau đến cứu em...
Nhưng cho dù cô có gọi đến dãy số đó thế nào đi nữa thì cũng chỉ nghe thấy một giọng nữ lạnh tanh.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi đã tắt, xin vui lòng gọi lại sau.”
Cuối cùng, Ngũ Vận Uyển không trụ nổi nữa, gục ngã trong màn mưa.
...
Thấy Ngũ Vận Uyển nằm trên giường không ngừng ra mồ hôi lạnh, Nam Ngự không khỏi cau mày, anh nhìn bác sĩ đang ở bên cạnh truyền nước, nói: “Cô ấy thật sự không sao à?”
“Cậu Nam yên tâm, mợ chủ chỉ chịu lạnh nên sốt thôi, có lẽ bây giờ đang gặp ác mộng.”
Lúc này Nam Ngự mới thôi nhíu mày.
Sau khi bác sĩ ra khỏi phòng, Nam Ngự nhìn Ngũ Vận Uyển mặt mày trắng bệch nằm trên giường, vừa định đưa tay ra sờ trán cô, không ngờ lúc này Ngũ Vận Uyển đột nhiên khẽ run lên.
“Ngũ Vận Uyển? Em không sao chứ?” Nam Ngự lại cau mày.
Rõ ràng Ngũ Vận Uyển vẫn chưa tỉnh lại, đôi môi nhợt nhạt khô nứt mấp máy như đang lẩm bẩm gì đó.
Nam Ngự cau mày càng chặt hơn, anh khẽ sáp người đến, lúc này mới nghe thấy Ngũ Vận Uyển đang thì thầm cái gì.
“A Hàn...!Cứu em...!Anh ở đâu...!A Hàn...!Anh đừng không tin em...”
A Hàn?
Nam Ngự thẳng người, mắt hơi sầm xuống.
Nghe thì thấy đây là tên của đàn ông.
Nhìn Ngũ Vận Uyển nằm trên giường, mặc dù sắc mặt tái nhợt và yếu ớt nhưng vẫn không che được sự mềm mại xinh đẹp trên khuôn mặt, đặc biệt là hàng mi hơi run, là sự yếu đuối mà Nam Ngự chưa từng thấy cô để lộ ra.
Nam Ngự nghĩ ngợi.
Nghĩ kỹ thì có vẻ từ khi gặp người phụ nữ này, cô luôn cẩn thận dè dặt và xa cách, đừng nói là ỷ lại, dường như cô chưa từng dựa dẫm vào anh.
Nhưng trong mơ, cô lại đầy lưu luyến và dựa dẫm vào người đàn ông tên ‘A Hàn’ kia.
Anh từng bảo Dương Tá điều tra về quá khứ của cô, nhưng anh làm việc coi trọng đến hiệu suất, vì vậy tất cả mọi chuyện đều chỉ tóm lược đơn giản mà thôi.

Ví dụ như anh biết cô từng có một mối tình đầu khó quên, hai năm trước sau khi chuyện đó xảy ra, cô đã chia tay với mối tình đầu rồi.

Nhưng anh chưa từng hỏi họ tên và gia thế mối tình đầu của cô, xem ra bây giờ cái tên A Hàn này có lẽ là mối tình đầu của cô nhỉ.
Nghĩ thế, Nam Ngự tự nhiên cảm thấy bực bội.
Lúc này, Ngũ Vận Uyển bỗng từ từ mở mắt.
Nam Ngự ngừng suy nghĩ, cúi đầu nhìn cô: “Em không sao chứ?”
Ngũ Vận Uyển chớp mắt, lúc này mới nhận ra mình đã nằm trong phòng ở biệt thự, trên tay đang cắm kim truyền nước.
“Là anh đưa tôi về sao?” Ngũ Vận Uyển lên tiếng, cảm giác cổ họng như sắp bốc khói.
“Ừm.” Nam Ngự hờ hững đáp, bưng ly nước ấm trên tủ đầu giường đưa cho cô.
“Cảm ơn.” Ngũ Vận Uyển nhận lấy, nhấp từng ngụm nhỏ.
Thấy vẻ mặt Ngũ Vận Uyển lại khôi phục vẻ lịch sự và xa cách quen thuộc, không biết tại sao trong lòng Nam Ngự càng thêm bực bội.
“Ngũ Vận Uyển, A Hàn là ai?” Nam Ngự bỗng lên tiếng hỏi.
“Khụ khụ khụ!”
Ngũ Vận Uyển hoàn toàn không ngờ Nam Ngự đột nhiên lại hỏi một câu như vậy, cô bị sặc nước, ho dữ dội.

“Cẩn thận chút.” So với sự lúng túng của Ngũ Vận Uyển, Nam Ngự chỉ bình tĩnh vuốt lưng giúp cô.
Ngũ Vận Uyển lúng túng ngước mắt thì thấy Nam Ngự cũng đang nhìn mình, chỉ là ánh mắt anh hơi cụp xuống, nhìn chiếc cằm sưng đỏ của cô.
Thật chướng mắt.
Nam Ngự lập tức lấy thuốc bôi từ trong hộp thuốc trên tủ đầu giường, nặn ra tay rồi bôi lên cằm sưng đỏ của Ngũ Vận Uyển.
Dưới cằm truyền đến cảm giác lành lạnh, Ngũ Vận Uyển vẫn nhìn Nam Ngự với vẻ hơi cảnh giác, cô do dự nói: “Sao anh biết A Hàn?”
“Em tự gọi lúc nằm mơ.”
Ngũ Vận Uyển sững sờ, lúc này mới nhớ đến giấc ngủ mê mệt vừa nãy, cô mơ thấy chuyện hai năm trước.
Ánh mắt bất giác tối đi, Ngũ Vận Uyển vẫn không nghĩ ra nên trả lời thế nào, Nam Ngự lại từ tốn lên tiếng.
“Ngũ Vận Uyển, tôi không quan tâm những gì đã xảy ra trong quá khứ của em, nhưng tôi hi vọng em hiểu, bây giờ em là vợ tôi, và tôi không thích người phụ nữ của mình gọi tên người đàn ông khác.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.