Tình Nồng Khó Phai

Chương 74: 74: Cô Nghĩ Tôi Là Thằng Đần Hả





“Nam Bá, anh làm gì vậy hả!Ngũ Vận Uyển sợ bị Tiểu
Chu và người trong phòng kế toán nghe thấy nên hạ thấp giọng, căm tức quát.

“Không có gì” Trên khuôn mặt của Nam Bá vẫn là nụ cười giễu cợt ấy, nhìn cô từ trên cao: “Tôi chỉ thắc mắc tại sao chị của vợ sắp cưới của tôi cứ liên tục yêu cầu ứng trước tiền lương thôi?”
Ngũ Vận Uyển biết cuộc đối thoại vừa rồi của mình và Tiểu Chu đã bị anh ta nghe thấy.

Cô nổi nóng xoa cổ tay bị nắm đến phát đau, giả vờ hờ hững: “Tổng biên tập Nam, không phải tôi đã với anh chuyện tôi muốn mua túi xách mới rồi à?”
Nam Bá giận quá hóa cười: “Ngũ Vận Uyển, cô nghĩ tôi là thằng đần hả?”
Anh ta không tin.


Nam Ngự quan tâm đến Ngũ Vận Uyển như thế, nếu cô muốn mua túi xách mới thật thì Nam Ngự đã mua tặng rồi!
Tìm mọi cách để được ứng lương như vậy thì chắc chắn cô đang có việc gấp cần dùng tiền mà còn là chuyện không thể để Nam Ngự biết.

Nghĩ vậy, khóe môi Nam Bá nhếch lên, hai tay đặt lên bức tường hai bên Ngũ Vận Uyển, giam cầm cố ở trong.

“Nam Bá, anh làm gì vậy?” Lúc này Ngũ Vận Uyển đã hơi hoảng.

“Ngũ Vận Uyển, xem ra cô thật sự rất cần tiền” Nam Bá hơi cúi người, áp sát cô: “Tiền lương một tháng...!để tôi đoán xem nào, cô cần khoảng mười ngàn đúng không?”

Ngũ Vận Uyển nhíu mày: “Không liên quan đến anh”
Nói rồi cô muốn đẩy Nam Bá ra, những câu tiếp theo của anh ta khiến cô sững người...!
“Thế này đi, cô ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô mười ngàn, thấy sao?”
Ngũ Vận Uyển khó tin giương mắt nhìn Nam Bá đang đứng trước mặt mình, nhìn nét mặt đùa cợt của anh ta.

"Sao vậy?” Nam Bá cúi đầu nhìn gương mặt tái nhợt của cô, tuy hơi bực nhưng nghĩ đến cảnh cô liếc mắt đưa tình với Nam Ngự hôm qua thì càng điện hơn: “Cô nên biết ngoài thị trường làm gì có giá mười ngàn một đêm,
không thiệt đầu”
Nói xong, Nam Bá như nghĩ đến điều gì, cái nhếch mép càng khắc nghiệt hơn: “Ơ, không đúng, tôi quên mất hai năm trước cô đã được bán với giá này rồi.

Nhưng đó là giá mua trinh của cô mà nhỉ? Giờ tôi mua cô cũng là mua một cái giày rách không biết đã bị bao nhiêu thằng chơi rồi, cho cô cái giá này có lẽ ra phải biết đủ chứ...”
“Chát!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.