Tình Nồng Người Không Biết

Chương 2




 
Editor: Ai Shiteru
Beta: Heulwen

 
Thời Thiển cảm thấy vận may của bản thân từ trước đến nay không tệ, có lẽ là có liên quan đến tính cách không tranh với đời của cô đi.
 
Từ nhỏ cô vốn đã là hình mẫu học sinh tiêu biểu trong mắt con nhà người ta, trong cuộc sống tạm thời cũng chưa từng trải qua biến cố gì, học xong khóa chính quy đại học Đồng Tế, một ngôi trường danh giá ở thành phố S, vừa mới tốt nghiệp xong cô đã được người đàn anh đang trên đà phát triển tài năng - Tạ Thanh Sam chiêu mộ đến với công ty của anh.
 
Tạ Thanh Sam là một kiến trúc sư, đồng thời cũng là một nhà thiết kế nội thất, năm đó anh sang Mỹ học thạc sĩ sau đó cố gắng học lên tiến sĩ. Trong lúc học lên tiến sĩ anh cũng tính toán chuẩn bị kế hoạch và tích góp vốn, chiêu binh mãi mã* để sáng lập công ty thiết kế nội thất của chính mình.
 
*:Đây là một từ cũ thời xưa khi đi đánh giặc các tướng sĩ đi chiêu mộ binh lính, mua ngựa chiến để chuẩn bị chiến tranh. Ở đây mang ý nghĩa là Tạ Thanh Sam đi kêu gọi, chiêu mộ những người đàn em tài năng và chuẩn bị mọi thứ để tạo nên công ty thiết kế nội thất này.
 
Tuy rằng sếp Tạ này thành danh từ lúc còn trẻ, anh có nền tảng vững vàng và luôn có tầm nhìn xa trong việc lựa chọn các dự án, tuy nhiên, anh lại thích nhận các dự án nhỏ mà chất lượng cao. Từ phòng trưng bày nghệ thuật tư nhân của mình cho đến những nhà chòi tứ giác tinh xảo, so với những nhà thiết kế tham lam luôn tự chìm vào ‘bóng tối’ thì công ty thiết kế nhỏ này của bọn họ cũng không cần chịu áp lực như vậy, ít nhất, không cần phải luôn cúi đầu khom lưng trước các nhà đầu tư, cũng không cần phải suy nghĩ nát óc về việc làm thế nào để kiếm thêm đơn hàng.
 
Mọi việc cho tới tận bây giờ này đều có người anh Tạ Thanh Sam hỗ trợ cho cô nhưng tính Thời Thiển trước nay vẫn rất độc lập, ngày thường nhìn cô hơi lạnh lùng khó gần nhưng khi đối mặt với các vấn đề công việc phức tạp thì cô lại vô cùng cần cù chịu khó, vì vậy, cô cũng tiến bộ rất nhanh.
 
Có không ít chủ đầu tư sau khi hợp tác xong với bọn họ đều sẽ không nhịn được mà khen ngợi, nói phòng làm việc này từ thái độ đến nghiệp vụ đều là hạng nhất.
 

Ngày tiếp theo, khi tia nắng ban mai soi rọi khắp nơi, Thời Thiển mới bị tiếng chuông báo thức quen thuộc đánh thức.
 

“Khiến anh tiếc nuối vì thời gian trôi qua quá nhanh, hy vọng em trở thành người đồng hành cùng anh trong kiếp này…”
 
Trong điện thoại di động phát ra giọng hát của người đàn ông trong trẻo như tiếng đàn violon, tiếng hát đánh thẳng vào tâm hồn người nghe, từng câu chữ mang đến sự tê dại khó ngăn cản trong lòng, giai điệu đúng đoạn trầm thấp lại như kìm nén sâu bên trong, thật sự là êm tai vô cùng.
 
Đây chính là định mệnh của đời cô nha - là giọng lồ ng tiếng của đại thần “Bác Diễn” trong vòng nổi tiếng trên mạng đó nha!!!!
 
Khi thì là giọng như đại thiếu gia hào hoa phong nhã, quần áo là lượt*, khi thì lại biến hóa giọng làm quân sư quỷ quyệt xáo trá lại thâm độc, lúc thâm tình thì có thể làm say đắm trái tim thiếu nữ, giọng nói có thể thay đổi khác hoàn toàn….. Anh ấy chính là người có thể cùng lúc hạ gục cả nam lẫn nữ.
 
*Quần áo là lượt: Chỉ trang phục mà các con cháu nhà giàu hay mặc như Luôn luôn vui tươi (Louis Vuitton), Channel,………
 
Số lượng bài hát của anh không nhiều nhưng đều được cô dùng làm chuông báo thức mấy năm nay, cũng là nhân tố quan trọng giúp cho cô duy trì tâm trạng trong suốt một ngày.
 
Thời Thiển khẽ ngâm theo lời bài hát của đại thần, bật dậy khỏi giường với tâm trạng không tệ, xong chạy vào nhà vệ sinh, cả người tràn đầy năng lượng chuẩn bị nghênh đón một buổi họp kéo dài đến mấy tiếng.
 
Trên đường đi, cô mua bánh trứng và cà phê cho bữa sáng, trong tai nghe không ngừng lặp lại mấy bài hát gốc và những bài cover của Bác Diễn, lúc đến văn phòng thì Tạ Thanh Sam vẫn còn chưa tới, trợ lý Tiền Trinh đi theo bên cạnh anh ấy mấy năm cũng chưa tới, Thời Thiển một mình sắp xếp lại tài liệu một chút, cầm theo bản vẽ và một ít tài liệu cần thiết đến phòng họp, chuẩn bị trước để ứng phó với những người đó.
 
Tòa nhà bên cạnh được tích hợp thành khu dân cư và thương mại, khoảng mười tầng có vị trí tốt nhất được sử dụng làm căn hộ đơn sang trọng có tính bảo mật rất cao, mấy tầng cao hơn, có tầm nhìn cao, rộng thì lại có không ít người làm nghệ thuật chọn ở đây.
 
Băng qua một con đường dành cho người đi bộ, cô bước vào tòa nhà và chờ thang máy, phía sau lại có từng tốp năm tốp ba lục tục đi vào.
 
Thời Thiển chú ý thấy có một người đàn ông dáng người rất cao, hình như anh ấy cố ý đi chậm lại để chờ một người lớn tuổi phía sau, lúc đi vào còn rất lịch thiệp mà dùng tay giữ cửa thang máy.
 
Cô yên lặng đặt hành động lịch thiệp của người này vào trong mắt, không khỏi nảy sinh ấn tượng tốt đối với những người như vậy, vì vậy ngước mắt lên, cô muốn xem người này một chút, ngoài ý muốn là — vẻ ngoài của người đàn ông này không tệ chút nào, ngũ quan sáng sủa, khí chất đường hoàng, thẳng thắn, trên người mặc một bộ đồ tây cũng không thể che được những đường cong trên cơ thể anh.
 
Nhưng điều mà Thời Thiển chú ý đến là màu áo và kiểu áo sơ mi anh mặc rất giống với người đàn ông xa lạ mà Hề Ôn Ninh nhìn thấy. Cô cố gắng nhớ lại một chút, cô đã từng xem qua ảnh chụp trên hồ sơ, dáng cao và vóc người này cũng có thể là đúng…
 
Có lẽ không đến mức trùng hợp như vậy nhưng lỡ như thật sự là anh thì cô có nên nhắc nhở người ta sau này có muốn thay quần áo thì phải để ý kéo màn, tránh cho người khác chiêm ngưỡng miễn phí một cảnh thoát y nha….
 
Nhưng, đối phương có khi nào nghe xong thì đi báo công an tội danh d3 xồm không nhỉ….
 
Có điều, xác suất mà cô gặp phải hạng tiểu nhân nhỏ nhen có lẽ không cao đến vậy đâu.
 
Miên man suy nghĩ một hồi, Thời Thiển chợt nhớ ra hình như mình còn chưa bấm số tầng, cô sửng sốt một chút rồi nhanh chóng bấm số 17 của tầng họp.
 
Cô có thể vô cùng nhiệt tình tám chuyện trên trời dưới đất với mấy bạn fan của đại thần khác trên mạng nhưng ở thế giới thực thì cô thật sự không phải là loại người thích đi lo chuyện bao đồng.
 
Lúc này Thời Thiển cũng phát hiện ra người đàn ông này cũng bấm tầng số 10, cô càng kinh ngạc hơn là vì….. mấy tầng đó chính là căn hộ đơn, hơn nữa, nhìn số tầng hẳn là không sai đâu….
 
Chẳng lẽ đúng thật là anh ta?
 
…. Haizz, một hơi thở dài.
 
Thời Thiển cảm thấy có chút buồn cười, lúc cô đang mải chìm đắm trong suy nghĩ của mình thì không chú ý thấy người đàn ông kia cũng đang không ngừng để ý đến cô, cho đến khi hai cánh cửa thang máy mở ra thì anh mới cất bước đi ra ngoài.

 
Cho đến khi đến được tầng họp, mọi người có mặt ở đây ngoại trừ cô ra thì toàn là đàn ông, người phụ trách dự án - Khu Thụy Hà đến chào hỏi với cô, chờ cô tìm được chỗ để đồ sau đó thì hai người đứng nói chuyện cỡ mười phút.
 
“Lát nữa còn muốn nhờ em hỗ trợ cho anh, bọn anh đều biết Thời Thiển em là người luôn có cách để ứng phó với tổng giám đốc Tạ, lỡ như anh ấy chê phòng bên Viện Thiết Kế của người ta là quê mùa….” Khu Thụy Hà nói đến đây thì ngừng lại một chút, tầm mắt bỗng nhiên nhìn qua cô, lướt đến phía sau lưng cô thì mỉm cười.
 
Thời Thiển quay đầu lại, không có bất cứ dấu hiệu gì báo trước mà đã gặp lại người đàn ông vừa nãy ở trong thang máy, ánh mắt của anh bình thản lướt qua chỗ bọn họ đang đứng làm cô càng cảm thấy bối rối hơn.
 
…… Đừng nói anh ta chính là chủ đầu tư của dự án này chứ???!!!
 
Khu Thụy Hà đi qua bắt tay với đối phương, xoay người lại giới thiệu anh ấy với mọi người: “Vị này chính là Minh Triết Niên, là do ông chủ của anh mời đến làm cố vấn, anh ấy sẽ phụ trách cân đối việc hợp tác lần này.”
 
Người này vậy mà còn có cái họ là ‘Minh’, vậy không phải bậc bề trên của anh ta sẽ gọi anh ta là ‘tiểu Minh’ sao…..Đúng là tên hay đấy!
 
Minh Triết Niên lẳng lặng nhìn cô, còn gật đầu với cô, trong mắt ánh lên sự vui vẻ không tan, nói: “Chào em.”
 
Trong giọng nói có chút trầm thấp, yết hầu động đậy mang đến giọng khàn khàn lại có vẻ lười biếng, so với những giọng lồ ng tiếng thể loại cổ trang mà cô nghe qua cũng không khác là bao. Đối với một người theo trường phái ‘thanh khống’ như Thời Thiển thì đây xem như là một chất giọng nam không tệ.
 
Thời Thiển không đoán ra được lý do tại sao anh ta phải đến lầu mười, chỉ có thể thầm suy nghĩ trong lòng, tạm thời im lặng giữ trong lòng: “Chào anh, cố vấn Minh.”
 
Hôm nay cố vấn Minh phải đích thân đến tham dự buổi họp này. Thông thường thì tổ dự án bên công ty sẽ thảo luận bàn bạc các ý chính với bên Viện Thiết Kế để cân nhắc trọng điểm, anh ta làm người đứng giữa nên càng cần phải phát huy cái bản lĩnh công việc có thể làm cho mọi người có được bản thiết kế đấu thầu ưng ý.
 
Khu Thụy Hà đã cố ý tránh ra chỗ khác rồi. Minh Triết Niên nhếch môi, chất giọng khàn mang theo sự chín chắn và chân thành: “Lúc nãy em vẫn chưa giới thiệu, xin hỏi em đây là …”
 
“Em là người làm ở công ty thiết kế của Tạ Thanh Sam.” Cô cười cười, tiếp tục giới thiệu bản thân: “Em là Thời Thiển, là một trong những nhà thiết kế bên trong tòa nhà chính lần này.”
 
“Một cái tên rất đặc biệt.” Giọng nói của Minh Triết Niên vững vàng, giọng điệu hiền hòa, tiếp tục nói chuyện với cô: “Gần đây giám đốc Tạ đúng là ‘người nổi tiếng’, anh biết có rất nhiều ông chủ muốn tìm anh ấy nhờ xếp đặt thiết kế, có thể làm việc dưới trướng anh ấy, em chắc hẳn cũng là một nhà thiết kế rất giỏi.”
 
Cô vội lắc đầu: “Là do em may mắn được làm việc cùng một ông chủ có tâm, được đi theo giám đốc Tạ em cũng học hỏi được rất nhiều, về sau cũng không phải sợ uống gió Tây Bắc sống qua ngày nữa.”
 
Hai người tiếp tục nói về ý tưởng thiết kế kết cấu trong giai đoạn đầu của công trình, xung quanh còn có mấy người đàn ông khách sáo trò chuyện với nhau. Ánh mắt của Minh Triết Niên tập trung nhìn vào Thời Thiển, trong vô thức lại nảy sinh ra một cảm giác yên bình mà anh không thể lý giải.
 
Bọn họ còn chưa kịp nói thêm vài câu thì người lãnh đạo trực tiếp của Thời Thiển là Tạ Thanh Sam cũng đến.
 
Đối với những người từng hợp tác với Tạ Thanh Sam đều biết anh cực kì chán ghét chuyện đi họp, nếu có thể sẽ đùn đẩy hoặc là từ chối với mọi lý do, hơn nữa là còn rất kiên trì với nguyên tắc mấu chốt này của mình, có những đối tác không thuyết phục được anh, vẫn là Thời Thiển chu toàn, đi nói với anh ấy thì anh ấy mới nghe lọt tai.
 
Rốt cuộc, hai người sau một thời gian dài làm việc chung với nhau thì năng lực làm việc của cô mới ở trong phạm vi tán thành của anh.
 
Lúc mở họp, ánh đèn chiếu khiến gương mặt Thời Thiển trở nên sáng ngời, vốn dĩ cô lớn lên đã mảnh mai, xinh đẹp, lúc nói chuyện thì có đầu đuôi trật tự rõ ràng, diễn đạt rất chính xác, cho dù đánh giá ở phương diện nào cũng là một người đẹp không thể chối cãi được.
 
“Ở phần thiết kế nội thất lần trước, phần cầu thang mà bên Viện Thiết Kế đã đề xuất ra sử dụng vật liệu xây dựng có độ chống chịu không được tốt, hơn nữa, chi phí xây dựng lại rất cao. Nếu chuyển sang sử dụng vật liệu mà Viện Thiết Kế đã đưa ra thì hiệu quả cuối cùng sẽ không được tốt, em nghĩ chủ đầu tư cũng sẽ không hài lòng.” Thời Thiển lấy bức vẽ ra chỉ cho mọi người xem: “Nếu như phía trên là khu vực nghỉ ngơi riêng của chủ thầu thì em sẽ trực tiếp thiết kế một khu vực nhỏ bí mật để nó có thể che đi phần cầu thang, như vậy cũng có thể bảo đảm cho sự riêng tư của phần không gian ở phía trên. Việc này em đã có đề xuất với bên A và cũng trong tầm phạm vi bọn họ chấp nhận được.”
 
Mỗi lúc cô thảo luận vấn đề, không cần biết cuối cùng có thuyết phục được đối phương hay không nhưng thái độ trả lời của cô từ trước đến nay vẫn luôn quả quyết, mồm miệng lanh lợi, rất dễ thu hút sự chú ý của người khác.
 

Cuộc họp được tiếp tục cho đến giữa trưa mới ngừng, Thời Thiển đứng lên, bả vai cứng ngắt không thả lỏng nổi, cô đẩy ghế tựa đằng sau rồi lùi lại mấy bước, Tiền Trinh đến vỗ vai cô: “Chị Thời, em và giám đốc Tạ phải đến một buổi họp khác vào buổi chiều nên có ít đồ muốn nhờ chị mang về giùm.”
 
Thời Thiển đồng ý, Tiền Trinh vội vàng giao đồ cho cô xong thì lập tức đi mất.
 
Thời Thiển dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị rời đi, lúc này Minh Triết Niên đã đi đến bên cạnh cô, anh muốn giúp cô một tay nhưng bị cô uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn anh, nhưng không sao đâu, đến công ty cũng chỉ mất vài bước đường thôi.”
 
Không biết anh đang do dự điều gì, xoay người đi được vài bước nhưng sau khi nghĩ về điều gì đó, anh lại quay ngược trở lại, Thời Thiển đang muốn hỏi có chuyện gì sao thì anh nhìn sườn mặt của cô, nhỏ giọng hỏi: “Nếu có thể, chúng ta có thể trao đổi ID Wechat được không?”
 
Thời Thiển ngạc nhiên, ngước mắt lên đối diện với vị cố vấn đẹp trai này.
 
Anh nhìn thấy trong ánh mắt cô như nước hồ mùa thu, giống như ngọc tinh khiết nhất, trong suốt không tì vết.
 
Sau đó nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không có gì không thể nên Thời Thiển hào phóng, nở một nụ cười nhẹ, nói: “Cũng được.”
 
_______________________________________
 
Minh Triết Niên ở lại trong phòng họp, gọi điện bàn bạc lại lần nữa với người của bên A. Sau khi hoàn thành công việc, anh mới bấm thang máy đi xuống tầng mười.
 
Sau khi bước vào cửa thì nghe được tiếng nước từ trong nhà vệ sinh truyền ra, một lát sau, anh khi thấy đối phương mở cửa, mới cất giọng hỏi: “Hôm nay không cần bay?”
 
“Nghỉ ngơi.” Giọng của người đó cách không xa vang lên, giọng có vẻ vừa nhẹ vừa mỏng, âm giọng giống như tiếng suối róc rách, “Tao có mang cho mày mấy bộ quần áo, mày cứ nói trắng ra là mày thích vô cùng đi. Tao để ở trên ghế, tự mình ra lấy đi.”
 
Minh Triết Niên đang cúi đầu lướt di động, nhìn thấy trên Wechat đã có thêm cô gái kia vào danh sách bạn bè, trên mặt nở ra một nụ cười, tính tình có chút vui vẻ mà nhìn người bạn chí cốt đang đi đến của mình.
 
Người đàn ông kia vừa liếc mắt đã phát hiện ra hôm nay anh có một điểm nhỏ khác biệt nên có chút khó hiểu: “Lúc nãy không phải nói phải đi họp ở trên lầu sao? Sao mặt mày lại như tắm gió xuân vậy?”
 
Minh Triết Niên nhớ lại cuộc họp lúc nãy, gương mặt nghiêm túc của Thời Thiển lúc cô đang cầm bút, trong nhất thời lòng dâng lên vài gợn sóng, giữa nam và nữ thực sự có một loại lực hút lẫn nhau mà anh không thể diễn tả được.
 
“Lúc nãy mới quen được một cô gái rất tốt, rất xinh đẹp, cũng rất thú vị.” Giọng anh nghiêm túc, cho nên cũng rất thẳng thắn mà nói với người anh em của mình: “Bây giờ con gái xinh đẹp rất nhiều, người ‘thú vị’ rất ít nên rất khó kiếm đấy.”
 
Người kia hơi nghiêng đầu, nhìn thấy vẻ mặt của Minh Triết Niên, đôi mắt hơi híp lại, khăn lông cầm trên tay lau mái tóc đen còn hơi ướt, suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Ừ.” Bỏ khăn lông xuống, nghĩ rồi cười cười.
 
Nhưng cái khó ở chỗ, người đẹp không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp mà còn có một tấm lòng tử tế kìa.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.