Tình Nồng Trong Mắt

Chương 2



Edit: LuChan | Beta: Qin 

Ting. Ting.

Fang: Tao mới nhớ ra, cả con hẻm kia đã chuyển đi nơi khác, tiệm cua mày nói làm ăn không được tốt lắm nên giờ chuyển sang cho thuê một tiệm mì nhỏ, cụ thể chuyển đi đâu thì để mai tao hỏi giúp mày.

Fang: Bây giờ mày đang ở đâu đấy? Có phải đã có cuộc gặp gỡ tuyệt vời rồi không?

Cô đang ngồi trong xe Didi*, cảnh vật bên ngoài lùi dần về phía sau, đèn xe ở đối diện lướt qua tạo nên sự tương phản trong màn đêm âm u, phủ lên mặt cô một tầng sáng nhạt chớp nhoáng.

(*Didi là một dịch vụ gọi xe như Grab.)

Ninh Mông Diệp: Có vẻ mày tự tin với tụi trai trẻ trên trấn nhỉ.

Fang: Thanh niên bây giờấy à, đứa nào trông cũng đứng đắn. Bằng kinh nghiệm nuôi con nhiều năm của tao, tìm chồng phải tìm một người có mắt đẹp, nếu mắt xấu thì sẽ rất dễ ảnh hưởng đến gen đời sau. Mày nhìn Tưởng Tiểu Hồng đi, ngày nào nó cũng nhao nhao đòi cắt hai mí cho con gái.

Diệp Mông nhìn đoạn đối thoại trên, không hiểu sao lại bất chợt nghĩ đến đôi mắt của người đàn ông bên bờ hồ lúc nãy. Anh có đôi mắt phượng dài nhỏ, đuôi mắt hơi xếch, đáng nhẽ lúc im lặng sẽ có sự dịu dàng ấm áp, nhưng không ngờ lại là vẻ ngạo mạn buông tuồng mà cô ghét nhất.

Cô thích con trai ngoan.

Diệp Mông vừa bước vào cửa thì đã thấy cả nhà đang ngồi trên sô pha. Chợt cô có cảm giác như bước nhầm vào ổ chim ưng, năm sáu cặp mắt sáng quắc như ưng nhìn thẳng vào cô. Cô đã quá quen với việc này rồi, làm như không thấy gì mà đi thẳng lên lầu về phòng ngủ: “Các quý ngài quý cô vẫn còn thức đêm sao? Ngày mai mắt thâm thì đừng có mượn kem mắt của cháu nhé bà nội.”

Bà cụ nhắm nghiền hai mắt, ngã huỵch xuống ghế sô pha.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

“Mình ơi!”

Ai ai cũng hoảng hốt, người trước người sau chen nhau xông đến. Chỉ có Diệp Mông là đứng nguyên tại chỗ. Người cô cả không nhịn được mắng cô té tát: “Còn đứng ngẩn ra đó làm gì! Mau tới đây đi! Từ nhỏ bà nội là người thương cháu nhất đấy!”

Diệp Mông không biết phải làm thế nào, đành cất bước đi tới, vừa lại gần thì lập tức bị túm lấy cánh tay như dự đoán. Sức lực bà cụ quá lớn, giữ chặt cô lại: “Ngồi xuống!”

Diệp Mông đảo mắt, cô biết ngay mà, chiêu này lần nào xài cũng hiệu quả. Được lắm, tối nay không cần ngủ rồi.

Bà cụ sức cực lớn, kéo chặt tay cô không buông. Diệp Mông thở dài, một bà cụ bảy mươi tuổi một bữa ăn ba chén cơm, tìm cả nước e cũng chẳng được mấy người.

“Cháu lại nói bà nghe, rốt cuộc cháu có ý gì? Bà tìm biết bao nhiêu người cho cháu, vậy mà cháu không hài lòng một ai cả.”

“Cháu đã nói với bà rồi còn gì,” Diệp Mong dứt khoát thôi giãy giụa, chồm tới vớ lấy điều khiển, thờ ơ nói, “Cháu thích người nhỏ tuổi hơn mình.”

“Một đứa con nít như cháu lại muốn tìm người nhỏ tuổi hơn, hai đứa tính kết hôn hay định dỡ nhà đấy hả?” Bà lão giật lấy điều khiển tắt TV.

Diệp Mông im lặng trợn mắt, liếc nhìn hai người đàn ông ngồi bên cạnh. Ông nội và bố cô im lặng không nói gì, rất tinh tế phá huy bản lĩnh giả làm bình hoa của đàn ông nhà họ Diệp.

Còn cô út thì lặng lẽ đứng sau lưng cô: “Con ủng hộ Mông Mông tìm người nhỏ tuổi hơn.”

“Con im miệng cho mẹ, lúc nào con cũng bênh nó vô điều kiện,” Bà cụ trách mắng, lại chuyển hướng sang cô cả, “Con nói đi.”

Bà đã chỉ đích danh cô cả – người tinh anh nhất lúc này.

Trước giờ cô cả luôn bo bo giữ mình, không thích lội nước đục, thế là chỉ thuận miệng hỏi: “Vậy cháu muốn tìm người nhỏ hơn bao nhiêu tuổi?”

“Chuyện này thì cần gì có tiêu chuẩn, một hai tuổi không chê ít, bảy tám tuổi cũng không chê nhỏ,” Diệp Mông híp mắt cười nói, “Cháu rất dễ nói chuyện.”

Bà cụ suýt nữa đã ngất xỉu. Đang mở miệng tính mắng cô thì Diệp Mông nhận được tin nhắn Wechat, mặt biến sắc, vội đứng bật dậy: “Cháu không nói chuyện với mọi người nữa, cháu phải ra ngoài một chuyến.”

Bà cụ đâu để cô rời đi dễ dàng như vậy, “Không được, hơn nửa đêm rồi còn đi đâu đấy hả?”

“Bà nội, cháu có việc gấp thật. Phương Nhã Ân ở nhà bế con bị ngã gãy chân rồi.”

Gương mặt già nua của bà cụ trở nên lạnh lùng, nói: “Lý do này đã từng dùng rồi.”

Diệp Mông chỉ hận không thể đánh chết mình, cái tốt không linh mà cái xấu lại linh.

“Được rồi,” Một ý nghĩ chợt lóe lên, cô đổi lý do khác, “Cháu ra ngoài tìm bạn trai, thật ra gần đây tụi cháu sống cùng nhau, chẳng  qua là cháu không muốn bứt dây động rừng thôi. Đợi xác định rõ quan hệ với anh ấy, cháu sẽ dẫn người về ra mắt bà, được không ạ?”

***

Kim chỉ đúng mười một giờ, hành lang tối om om. Ánh đèn trong phòng bệnh vẫn sáng tỏ, im ắng không một tiếng động, nước trong bình truyền dịch chầm chậm nhỏ xuống.

“Làm gì vậy, muốn hút thuốc à?”

Phương Nhã Ân nghe thấy thế thì đảo mắt nhìn sang giường bên. Người nằm giường bên là một bà cụ, nghe nói đang tắm thì giẫm phải xà bông nên trượt ngã, gãy xương hông, phải đóng ba cây đinh cố định. Người thân chăm sóc là cháu trai, nom dáng vẻ tuấn tú, là kiểu đẹp trai từ trong ra ngoài hiếm gặp.

“Đã nói rồi, bà không được hút.” Bà cụ giường bên vừa giơ tay ra thì bị anh chàng đẹp trai vỗ nhẹ không chút nể tình. Bà cụ bị đau, lập tức tố cáo với Phương Nhã Ân đang cười thầm ——

“Ban nãy cô gái kia cũng hút, cháu nhìn đi, rèm còn ám khói kìa.”

Trai đẹp khẽ chau mày, Phương Nhã Ân sửng sốt, lập tức vẫy tay đuổi khói, “Không có, tôi không phẫu thuật, chỉ hút một điếu để giảm đau thôi mà, rất xin lỗi.”

“Không sao, bà nội tôi nghiện thuốc lá nặng,” Trai đẹp đúng là tốt tính, lạnh nhạt dặn dò, “Tốt nhất cô không nên hút thuốc trước mặt bà ấy.”

“Anh không hút thuốc ư?” Phương Nhã Ân nhìn chằm chằm vào tay anh, tò mò hỏi.

Tay của người đàn ông này rất đẹp, rắn chắc thon dài, khớp xương rõ ràng, da lại còn trắng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, phần da ở ngón trỏ và giữa có màu lúa mạch. Nhìn anh ta trẻ thế, nếu không hút thuốc mấy năm thì sẽ không như vậy.

“Không hút.” Anh nói.

Trong phòng im lặng được chừng hai giây thì bà cụ lại bắt đầu rục rịch, chỉ vào chai rượu đắt đỏ mà nam chính trong TV đang uống, nói với cháu trai mình: “Lý Ba Đậu, bà muốn uống rượu này.”

Phương Nhã Ân khiếp sợ nhìn bà cụ, đúng là phí của trời mà. Đẹp trai như thế mà đặt tên thật quá xoàng xĩnh.

Người đàn ông ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, quét mắt nhìn rồi lập tức cúi đầu: “Không mua nổi.”

Bà cụ nhìn anh chằm chặp, nhất quyết không từ bỏ: “Vậy thì bảo Tiểu Giang mua, Tiểu Giang mua nổi.”

“Việc gì cô ấy phải mua?”

“Hai đứa là người yêu còn gì?” Bà cụ lặng lẽ tiến tới, hiến kế bên tai anh: “Không phải sắp sinh nhật cháu rồi sao? Để con bé mua quà tặng cháu.”

Người đàn ông cúi đầu gửi tin nhắn, giễu cợt cười: “Cháu và cô ấy chỉ mới gặp nhau có hai lần, bà thấy mở mồm đòi quà có hợp lễ không?”

“Có phải cháu không thích Tiểu Giang không?” Bà cụ tức giận nói, “Cháu không thích thì cứ nói, bà sẽ nhờ người giới thiệu thêm cho cháu. Cháu thấy cô cháu gái ở ông Lưu thế nào? Nghe nói không cần cháu phải mua nhà mua xe, cũng không cần sính lễ, thậm chí hồi môn còn cho 300 nghìn.”

Bởi vì cô gái ấy là người câm. Phương Nhã Ân âm thầm bổ sung một câu.

“Thế này đi, hay là bà bán quách cháu đi, bán được bao nhiêu tùy bà. Tiền bán được, bà cứ dùng để ăn uống vui chơi du lịch thế giới, còn cháu sẽ đến nhà người ta làm con rể phục vụ một nhà già trẻ. Thế nào, bà hài lòng chưa?” Người đàn ông đứng dựa vào tường.

Đúng là hung dữ thật đấy, câu nào câu nấy đâm thẳng vào tim người già.

Bà cụ ném gối đến, “Cút cút!”

Người đàn ông cười hờ hững, nói với cậu bé mập đang chơi game ở trong góc tường, “Cậu nhớ trông bà nội, đừng để bà sang mượn thuốc của chị giường bên.”

Lúc này Phương Nhã Ân mới để ý, trong góc còn có một cậu bé mập mạp.

Lúc Diệp Mông đến phòng bệnh thì kim đồng hồ đang chỉ mười một giờ mười lăm phút, cậu bé kia vẫn chưa chơi xong ván game.

Diệp Mông thành khẩn xin lỗi Phương Nhã Ân, thề thốt sẽ không dùng tính mạng an toàn của cô nàng ra làm lý do mượn cớ. Phương Nhã Ân giả vờ lạnh lùng yêu cầu mười con cua, Diệp Mông trả giá, năm con. Lúc hai người đang chí chóe thì *bịch*, một bàn tay đưa đến, giọng nam trầm thấp vang lên ở trên đỉnh đầu, “Đồ ăn cô gọi đây.”

Hai người lập tức dừng lại. Nhìn lên theo cánh tay gầy gò, hai mắt Diệp Mông lập tức tối đen, một gậy đập trúng đầu, không phải đây chính là cái cậu đẹp trai mấy giờ trước cô chủ động xin Wechat ở ven hồ sao?

Cậu đẹp trai vẫn kéo khóa cao lên hết nấc, cổ áo dựng thẳng đứng, dây tai nghe màu đen vẫn lủng lẳng ngoài cổ áo.

Thật ra cô cũng không chắc chắn về tướng mạo của đối phương cho lắm. Phản ứng đầu tiên là cảm thấy người này đúng là đẹp trai, sau đó là có cảm giác quen mắt, cho tới khi nhìn thấy khuyên tai lấp lánh bên tai thì hình ảnh ở bên bờ hồ đột nhiên nhảy ra.

Ánh mắt cả hai bất ngờ chạm nhau giữa không trung, tại phòng bệnh ánh sáng lay lắt, trong mắt cả hai viết rõ ngạc nhiên.

Có điều anh không quá ngạc nhiên như cô, ánh mắt gần như không dừng lại trên người cô mà chỉ nói với Phương Nhã Ân: “Sau mười giờ shipper không được đem đồ lên phòng bệnh, thống nhất giao ở chốt giao hàng ở dưới tầng một. Người thân phải xuống lầu lấy, vừa rồi tình cờ gặp nên tôi mang lên giúp cô. Lần sau nhớ chú ý giờ giấc.”

Phương Nhã Ân vội nói cám ơn, quay sang trừng mắt với Diệp Mông đang xuất thần, giới thiệu: “Đây là cháu trai của bà cụ giường bên.”

Người đàn ông không nhìn Diệp Mông, chỉ chu đáo đưa danh thiếp cho Phương Nhã Ân: “Đây là số điện thoại của tình nguyện viên, nếu cần giúp gì mà không có ai thì có thể tìm họ.”

Phương Nhã Ân cảm động đến mức rơi nước mắt, cũng đưa lại danh thiếp của mình, “Tôi có bán âu phục, nếu cậu có nhu cầu thì có thể tìm tôi. Hay là thêm Wechat đi? Có lẽ nửa tháng tới phải làm phiền cậu rồi.”

Hai người thêm Wechat xong, Phương Nhã Ân thuận tiện gửi tin nhắn cho cô.

Fang: Mười con cua đổi lại Wechat của trai đẹp.

Ninh Mông Diệp: Cậu ta chỉ thiếu nước dán mã QR lên mặt để người ta quét, tao đây không thèm.

Fang: Mày hiểu nhầm gì vậy? Người ta có bồ rồi.

Ninh Mông Diệp: Có bồ? Lại càng tệ. Vậy mà mày còn giới thiệu cho tao à?

Fang: Ai bảo tao muốn cho mày, lừa mày 10 con cua thôi.

Diệp Mông chẳng đoái hoài thêm, cô đói tới nỗi da bụng dính da lưng. Hai người cấp tốc giải quyết ba hộp xiên gà nhúng ớt, Phương Nhã Ân rảnh rỗi, không biết làm gì nên nói chuyện với cậu bé mập bên cạnh, “Cậu ta tên là Lý Ba Đậu thật hả?”

“Là tên ở nhà thôi ạ, hồi anh em mới sinh từng bị mẹ bỏ rơi, là bà cô* em đã bất chấp gió tuyết ôm về. Bây giờ anh em trắng thế đấy, nhưng bà cô em nói hồi nhỏ anh ấy vừa gầy vừa đen, rất giống hạt ba đậu, thế nên mới gọi như vậy. Tên thật của anh ấy là Lý Cận Dữ. Chữ Cận ghép từ chữ Cách với Cân, Dữ trong đảo dữ**. Bọn em là anh em họ.”

(*Bà cô ở đây hiểu theo nghĩa là chị em gái của bà nội.

(*Chữ cách (革) và cân (斤) ghép thành chữ cận (靳), đảo dữ nghĩa là hòn đảo.)

Phương Nhã Ân im lặng, Diệp Mông thì không có hứng nghe, chỉ ngồi một bên lướt khoảnh khắc Wechat và trả lời tin nhắn, bạn tốt hỏi cô bao giờ thì về Bắc Kinh.

“Anh trai em không phải dân ở đây đúng không? Nhìn không giống lắm.”

“Bốn năm trước anh em mới chuyển đến đây. Chú họ em qua đời, thím họ tái giá, anh ấy sống chung với bà cô em.”

“Thế anh trai em làm gì?”

Cậu bé mập này chính là dạng bé ngoan mà Diệp Mông thích, hỏi một trả lời mười: “Việc gì kiếm tiền thì anh ấy đều làm, trông cửa hàng hoặc là sửa phim hộ. Thỉnh thoảng cũng đến quán rượu hát nữa, ngoài việc không biết lái xe ra thì hình như chuyện gì anh ấy cũng biết chút chút.”

“Không thi bằng lái hay sao?”

“Có bằng, chỉ là không lái thôi ạ.”

“Bạn gái cậu ta thì sao?”

“Làm luật sư ở Bắc Kinh, trông đẹp lắm. Nghe nói thu nhập mỗi năm lên đến bảy con số.”

“Người vùng mình hả?”

Phương Nhã Ân và Diệp Mông thầm nhìn nhau.

Nếu thật sự là dân ở đây mà còn làm luật sư ở Bắc Kinh, “trông đẹp lắm” rồi lại còn họ Giang, vậy thì chỉ có một người.

Diệp Mông cảm thấy đau đầu.

“Đúng thế, là người Ninh Tuy.”

Cả hai gần như mở miệng hỏi: “Giang Lộ Chi?”

Cậu bé mập ngạc nhiên, lập tức đặt điện thoại xuống: “Hai chị cũng biết hả?”

Đâu chỉ là biết, nói đơn giản thì cô ta chính là cơn ác mộng của mười năm gian khổ học tập trong quá khứ của Diệp Mông. Không thể phủ nhận một điều, Giang Lộ Chi ở Bắc Kinh như cá gặp nước, hai người lại cùng trong một nhóm đồng hương, tuy không thường xuyên gặp mặt nhưng cũng hay nghe người ta nhắc đến chiến tích huy hoàng của bà chị này. Thu nhập mỗi năm lên hàng triệu là thật, ngoại hình cũng rất đẹp.

Quan hệ giữa Diệp Mông và Giang Lộ Chi, dùng lời Phương Nhã Ân thì là: nếu bàn về tướng mạo, Diệp Mông có thể hơn đứt cô ấy một quãng đường, nhưng xét về thủ đoạn là Giang Lộ Chi bỏ xa cô mười tám con phố. Vẫn là câu nói ấy, Diệp Mông lười ganh đua. Hồi đi học, hai người còn có thể long tranh hổ đấu một núi không có hai hổ. Diệp Mông học cấp ba năm năm cũng muốn thi vào một trường tốt, nhưng cuối cùng vì rất nhiều nguyên nhân nên vẫn chỉ vào trường hạng ba. Hơn nữa từ sau khi mẹ Diệp qua đời, Diệp Mông lại càng trở nên tùy tính, thế nào hay thế ấy.

Nhưng có một chuyện, Diệp Mông không thể không nói —— một ngày trước khi cô quay về đây, rõ ràng Giang Lộ Chi đã đi lấy giấy kết hôn với bạn trai yêu nhau 10 năm ở Bắc Kinh rồi.

“Ở trấn trên không ai biết Giang Lộ Chi đã kết hôn, tao đoán chuyện này đến mẹ cô ta cũng không biết, nếu dì Giang mà biết thì e là sẽ bay đến Bắc Kinh chặt đứt chân cô ta luôn ấy. Dù gì dì Giang cũng muốn cô ta lấy người cùng quê.”

“Có khi nào Lý Cận Dữ cũng biết không? Ngộ nhỡ cậu ta cam tâm tình nguyện làm người thứ ba thì sao, nói gì thì nói, Giang Lộ Chi cũng là phú bà mà.”

“Sao có thể, nếu cậu ta biết thì liệu em trai cậu ta sẽ lớn giọng rêu rao chuyện của hai người họ như vậy hả?”

“Nếu Lý Cận Dữ biến thành kẻ thứ ba thì có nổi điên không nhỉ?”

Trên thực tế, Lý Cận Dữ không hề nổi điên. Lúc hai người đứng trong thang máy, anh chuẩn bị xuống lầu trả trước viện phí còn Diệp Mông thì về nhà, vậy là Diệp Mông thuận tiện nói cho anh biết chuyện này, tuy nhiên lại không nhìn thấy được biểu cảm như mong đợi, thay vào đó, anh còn chẳng thèm nhìn cô lấy một lần.

Ánh đèn trong thang máy quá nhức mắt, có lẽ Lý Cận Dữ cũng cảm thấy thế nên kéo mũ xuống che lại, hầu kết nổi bật dưới ánh đèn, toát lên cảm giác lạnh lùng rất “vô đạo đức”, “Ờ, biết rồi, có chuyện gì không?”

Có lúc Diệp Mông cảm thấy, trong đáy mắt người đàn ông này ẩn giấu một chú nai con dịu dàng, và trong mắt nai con là những vì sao sáng lấp lánh. Rõ ràng anh là người rất dịu dàng. Thế nhưng chú nai con lại giấu nhẹm đi những vì sao ấy, thay vào đó là viết rõ “tôi là kẻ vô đạo đức, đừng hòng ủ mưu bắt tôi”.

“Có lẽ vì đây là lần đầu cô quen tôi nên chắc cô không biết, thật ra tôi chỉ là kẻ cặn bã.” Anh hờ hững nói.

__

Tác giả nói những mẩu truyện ngắn đăng trên Weibo (mà mình từng đăng facebook) chỉ là hứng lên thì viết, có lẽ không liên quan đến chính văn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.