Lý Cận Dữ đã về phòng bệnh, đang lướt trạng thái của cô. Hai chữ “bé yêu” đặt biệt chói mắt khiến anh không thoải mái. Dương Thiên Vỹ còn không biết điều để lại lời nhắn ở dưới: “Muốn làm bé yêu của chị”.
Diệp Mông trả lời lại rất nhanh: “Xếp hàng nha”.
Huyệt thái dương của anh hơi sưng lên, dây thần kinh đằng sau gáy gần như muốn nhảy ra, co rút từng cái. Tiếp đó thần kinh cột sống sau lưng cũng đau tới mức anh cứ thở dốc không ra hơi, ngay cả thở cũng không dám dùng sức. Anh chỉ có thể nhẹ nhàng cố gắng tự bình tĩnh.
Anh đã quá hiểu thứ cảm xúc này. Lý Lăng Bạch có câu nói thực sự không sai, từ nhỏ anh đã có tình chiếm hữu rất lớn đối với đồ vật của riêng mìn,. cái gì anh cũng muốn nắm trong tay, không ai được động tới. Lúc nhỏ bố hỏi anh có muốn có thêm em trai nữa không, Lý Tư Dương vui vẻ đập tay nói có còn anh làm mặt lạnh không lên tiếng. Bố hỏi anh có phải không muốn không, anh nói phải.
Lý Lăng Bạch lúc ấy tái mặt làm vỡ bát. Nhưng anh không có cách nào cứng mặt đi nói với mẹ: mẹ muốn thêm em chứ gì. Vì anh biết, có thêm một em trai thì anh sẽ hoàn toàn biến thành một người vô hình trong nhà này.
Kể từ khi đó, Lý Lăng Bạch càng ghét cay ghét đắng anh hơn.
Lý Lăng Bạch nói bà ta đã có linh tính từ lâu, bắt đầu từ lần đầu tiên anh giành đồ chơi của anh trai, anh chính là đứa trẻ khác người.
Khi đó Lý Cậu Dữ cảm thấy rất oan ức, anh trai mới là người cướp đồ chơi của anh.
Anh bẩm sinh lại thông minh hơn trẻ con bình thường, trí nhớ xuất sắc, đặc biệt nhạy cảm đối với con số, nghe qua một lần đã có thể lập tức đọc lại. Trước đây anh là danh bạ điện thoại phiên bản người trong nhà, số điện thoại chỉ cần đi qua tai là mãi mãi có thể được lưu giữ trong não anh. Hơn nữa khi nhỏ anh còn cảm thấy trong đầu anh giống như có một cái kho cất giữ thông tin ghi nhớ rất rất lớn, dù có thế nào cũng vĩnh viễn sẽ không thể không nhớ được gì đó.
Vì vậy, sự chênh lệch của anh với đứa trẻ bình thường đã xuất hiên.
Lý Lăng Bạch lại không vì vậy mà vui mừng, thậm chí cảm thấy anh chính là cái kiểu thần đồng biến thái trong phim, trong cơ thể có khi đang chất chứa một người trưởng thành đầy tội ác cùng cực. Tóm lại, bà chưa bao giờ cho rằng đây là ân huệ.
Cậu cũng từng là một thiếu niên khí thế dũng mãnh, cũng từng có giấc mơ Đồ Long. Giờ đây chỉ còn lại tường cũ ngói nát. Ở cái thế giới thê lương kia của anh, vạn vật hoang vu. Lý tưởng và nhiệt huyết của anh đang lần lượt bị người ta hủy diệt theo vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại. Không ai có thể một mình một chốn trong biển lớn.
Vì vậy, anh cũng chỉ định ôm lấy lòng sâu tội ác, không muốn thoát xác nữa, đợi đốm lửa nhỏ cuối cùng trong lòng dập tắt.
Phòng bệnh u ám, rèm cửa sổ đóng chặt, thời gian trôi rất chậm, từng giây từng phút anh đều có thể nghe thấy.
Bà cụ đã ngủ, Lý Cận Dữ canh bên mép giường, anh tựa vào tường, hai tay cầm điện thoại như chì nấu chảy, mệt mỏi gục xuống giữa hai chân. Anh nhắm mắt, cúi đầu uể oải dựa vào, lại có thể cảm nhận rõ ràng tiếng nhịp tim đập thình thịch căng phồng của bản thân.
Bởi vì mấy năm trước mất ngủ một thời gian dài, anh bị rối loạn nhịp tim, lúc nhanh lúc chậm. Người bị như vậy thường cảm xúc nóng nảy, không ổn định, giống như bây giờ, anh luôn muốn đập thứ gì đó để điều hòa lại.
Anh lăn yết hầu, từ từ kiềm nén manh nha bạo lực đang cuộn trào quấy phá trong người. Cúi đầu cầm điện thoại, xóa Wechat của Diệp Mông rồi lại quay đầu vào nơi tối tăm như cũ.
Lý Cận Dữ đứng dậy đi vệ sinh, vốc nước lên mặt, tóc rối ẩm ướt dính vào mặt, gợi cảm nhưng lại mềm ra nước, giống như một cây Bạch Dương nhỏ sạch sẽ, chưa từng bị con người nhúng chàm.
Lý Cận Dữ thật sự chính là trai đẹp tiêu chuẩn, làn da trắng bợt, gân xanh trên cổ tay hiện rõ hơn so với người bình thường rất nhiều nhưng cho dù luộm thuộm hay ăn mặc như thế nào cũng nhìn không có gì khác biệt, chỉ là một cây Bạch Dương nhỏ đúng giờ nhưng lại lười biếng hơn người khác.
Những vệt nước dọc theo yết hầu rõ nét lãnh đạm, chậm rãi chảy vào trong cổ áo, thấm ướt ngực anh. Sau cùng, Lý Cận Dữ thẳng thừng cởi hẳn áo khoác cardigan, để mình trần, tựa nửa người vào bồn rửa tay, châm cho mình điếu thuốc.
Anh hít vào rồi nhả khói, giải tỏa cảm xúc, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối giống một quả bóng hơi phồng lên, không ngừng phình lên, khiến ngực anh như nở ra. Cảm xúc lúc nãy không dễ gì đè nén khi ở trong thang máy, giờ lại giống như dây leo rậm rạp leo đầy vào trái tim, quấn chặt, di chuyến thì đau ngay. Sau đó có người cầm lưỡi dao, hung hăng cắt những bộ phận không khỏe mạnh đó thành từng mảnh nhỏ.
Thật giống như trời sinh anh là một đứa trẻ dị dạng, đáng bị tất cả mọi người uốn nắn.
Khuôn mặt anh mang theo vẻ chế giễu nhìn mình trong gương.
Lý Cận Dữ, mày đang đấu tranh cái gì? Lòng kiêu ngạo và tự tôn của mày đều bị người ta chà đạp rồi. Mày còn lại thứ gì nữa? Một câu muốn vì mày tranh đấu giành thiên hạ của Diệp Mông mày đã coi là thật rồi đúng không?
Mày đang hy vọng cái gì?
Mày hy vọng Lý Lăng Bạch quỳ xuống cầu xin tha thứ chuyện bạo lực gia đình từng đấy năm với mày?
Hay là mày hy vọng sẽ trở lại cuộc thi WMC (Cuộc thi siêu trí nhớ thế giới)?
Bỏ đi thôi, mày đã qua cái tuổi đó lâu rồi, khả năng ghi nhớ cũng không được như trước nữa, mày không phát hiện sao? Mày đã không còn phương pháp Loci nữa, hơn nữa, não bộ nếu dùng quá sức, sẽ lão hóa nhanh. Sau này mày không thể dựa vào khuôn mặt này để kiếm ăn nữa.
Năm đó không nói tiếng nào đã từ bỏ cuộc thi, chắp tay nhường chức quán năm đó cho Hàn quốc. Mãi cho tới ba năm sau, mới được Câu Khải lấy lại lần nữa.
Cuối cùng, ơn nghĩa thầy trò của anh đã cạn, đồng đội thì phỉ nhổ.
Người khác còn cho rằng anh không chịu được những áp lực chửi rủa đó mà thôi học tự sát.
Thật ra anh thấy cũng chả sao, chẳng qua là do câu nói của thầy giáo: “Cận Dữ, em là học trò mà thầy hài lòng nhất cuộc đời này, cũng là học trò khó nói chuyện với người khác nhất”.
Khiến anh tới tận bây giờ cũng không cách nào ngẩng đầu.
Lý Cận Dữ hút thuốc xong, vừa khoác áo lên vừa đi ra nhà vệ sinh phòng bệnh. Bà cụ đang ngủ say, không có dấu hiệu muốn thức dậy, anh đi tới đắp chăn cho bà. Đột nhiên nghe thấy một tiếng “ting ting” vang lên, điện thoại của bà trong ngăn kéo bỗng vang liền hai tiếng.
Lý Cận Dữ đứng bên giường, mở ngăn kéo, bảo đảm không đánh thức bà cụ mới lướt qua điện thoại.
Chiếc điện thoại này của bà cụ vẫn là Nokia màn hình vàng, không có chức năng vào mạng, chỉ có thể nghe gọi nhắn tin. Trên màn hình là một dãy số điện thoại xa lạ mà quen thuộc. Bà cụ không ghi chú, nhưng anh vừa nhìn đã nhận ra, đây là số của Lý Lăng Bạch.
【Mẹ à, có thể bảo Lý Cận Dữ tới Bắc Kinh một chuyến không? 】
【Nó chặn con rồi, con có chuyện gấp muốn tìm nó. 】
…
Sau đó, Lý Cận Dữ mai danh ẩn tích rất nhiều ngày, không đến bệnh viện mà mời một y tá chăm sóc bà cụ, cũng không đi hát ở quán bar, cứ như người này tự dưng biến mất ở thị trấn.
Cho tới hôm giao thừa, buổi chiều khi Diệp Mông tham gia buổi họp mặt bạn cùng lớp, nhận được một cuộc gọi lạ từ Bắc Kinh. Cô trở về từ Bắc Kinh, cái kiểu gọi lừa đảo bán hàng, mua nhà, đầu tư này cứ đến tới tấp, cô chán nản thẳng thừng tắt máy.
Trong bữa tiệc ăn uống linh đình, đám bạn học cũ đang nho nhã mời rượu trong bầu không khí đánh trống reo hò, còn cố làm ra vẻ trêu chọc lẫn nhau đôi câu, tiếng hoan hô tiếng cười liên tiếp không ngừng, vô cùng náo nhiệt. Diệp Mông thì lại trở nên lo sợ bất an, trong lòng dâng lên giác quan thứ sáu khiến cô khó nói thành lời, chỉ cảm thấy cuộc gọi này có liên quan với Lý Cận Dữ. Cô hoài nghi không ngớt mà ngồi giữ một nhóm bạn học cũ độ nhiệt tình đang có xu hướng tăng cao. Vừa không yên lòng nói thêm vào chọc cười cho có với họ, vừa thầm trầm xuống, suy đoán cuộc gọi vừa rồi.
“Diệp Mông có bạn trai rồi đúng không? Sao không đưa bạn trai nhỏ tới?” Có người mấy ngày trước nhìn thấy trạng thái của cô, trêu ghẹo nói.
“Chứng tỏ còn chơi chưa đủ nhỉ, đúng không nào. Chị à, chị cũng ba mươi mấy rồi, nên ổn định đi”. Người nói câu này là một chàng trai, mặt to tròn, dáng người thấp bé tráng kiện, rất giống một viên thịt lợn di dộng. Cậy mình nhỏ tuổi nhất lớp, ai cũng đều gọi chị, không có mắt thẩm mỹ, miệng thì thối.
Diệp Mông từ hồi đó đã có ác cảm với viên thịt lợn này. Ban đầu khi từ chối cậu ta, nói chuyện có chút khó nghe. Không ngờ tên nhóc này lâu như vậy vẫn còn bốc phốt tuổi của cô. Tính đi tính lại cô năm nay cũng mới hai mươi chín, cũng không tức giận, thản nhiên nhấp ngụm rượu, cười dựa vào ghế đằng sau, tính xấu không đổi còn nói ra những lời càng độc địa hơn: “Mã Bộ à, nếu như bạn trai là cậu, vậy có thể tôi vĩnh viễn cũng chơi chưa đủ đâu”.
Mã Bộ tức giận khuôn mặt phình to như màu gan heo, rất giống bị nhúng vào nước tương. Phương Nhã Ân bên cạnh che miệng cười, chắc là cũng đang nghĩ như cô. Phương Nhã Ân vừa mới muốn phản pháo mấy câu, con cóc như cậu thì đừng có mong ăn thịt thiên nga, không ngờ ngay lập tức có người đột nhiên nhắc tới Giang Lộ Chi, mặc dù hôm nay cô ta không tới.
“Nghe nói Giang Lộ Chi thật sự lấy một người Bắc Kinh?”
Máy phát thanh bỗng chốc bật lên, mọi người mồm năm miệng mười bắt đầu bàn luận.
“Trước đó không phải còn nói với chúng ta là một người con trai ở trấn sao? Tên gì ý, không nhớ nổi”.
“Lý Cận Dữ”. Có người nhắc nhở nói.
“Đúng, hát ở quán bar, đẹp trai thật sự. Hôm đó tôi với mấy chị em cố ý đi coi. Còn thêm Wechat, cảm giác cũng là fuckboy”.
“Cậu quan tâm làm gì, đẹp trai như vậy, ngủ rồi cũng không thiệt”.
“Cũng đúng, vậy cậu ta phải chăng cũng độc thân sao?”
Chị em lập tức phấn khích giật giây nói: “Gửi tin ngắn hẹn cái không?”
“Đừng có nói linh tinh”. Bạn nữ học cùng lớp sắc mặt bỗng đỏ bừng, vẻ mặt ngại ngùng: “Mẹ tôi bảo tôi tốt nhất nên tìm một người làm công chức”. Nói thì nói như vậy nhưng trong mắt lại như viết là nóng lòng muốn thử.
Phương Nhã Ân liếc nhìn Diệp Mông, thấy cô thờ ơ, còn làm lơ tự rót rượu cho mình. Một lúc lâu sau, mới nghe cô vẻ mặt tự nhiên mở miệng tiếp lời: “Công chức cũng khá tốt”.
Bạn học nữ cũng không biết dây thần kinh nào của mình gây chuyện, vô thức phản bác lại Diệp Mông: “Tôi từng hẹn hò mấy người làm công chức, cảm thấy rất nhàm chán. Nhưng bố mẹ tôi cũng không ép tôi nhất định phải tìm người làm công chức, họ cảm thấy bản thân tôi thích là quan trọng nhất, tôi thì cảm thấy, đời người cũng không thể ổn định quá, nếu không không có kích thích”.
Diệp Mông cười một cái: “Vậy cậu cứ cua đi”.
Chàng trai bên cạnh lập tức nói theo: “Nào, chúng ta cược một ván, xem Lưu Nghi Nghi của chúng ta có thể hẹn được chàng trai này không. Như vậy ngay cả khi cậu bị từ chối, cậu có thể nói đây là trò chơi với bạn thôi, tới lúc đó cũng sẽ không quá mất mặt!”
Cái cớ cũng tìm thay cô ta rồi, Lưu Nghi Nghi cầu còn không được, nhanh chóng hí hửng đồng ý.
Lưu Nghi Nghi tìm Wechat của Lý Cận Dữ, khung chat trống không, rõ ràng là sau khi thêm nhau hai người cũng chưa từng nói chuyện, liền bị chị em khinh bỉ ra mặt mà châm chọc: “Cái gì vậy, hồi trước cậu cũng chưa từng tìm cậu ta nói chuyện hả, sợ quá hả”.
Lưu Nghi Nghi hơi đỏ mặt, đang suy nghĩ chọn từ ngữ.
“Ra ngoài hút điếu thuốc”. Diệp Mông cầm điện thoại đứng dậy ra ngoài.
Phương Nhã Ân đi sát theo sau, hai người dựa vào khu vực cho phép hút t ngoài hành lang. Cứ vừa nhàn nhạt mấy câu vừa hút thuốc, mấy người đàn ông bụng phệ đứng bên cạnh tới xã giao, nhìn giống lãnh đạo của thị trấn.
Phương Nhã Ân coi như không nhìn thấy nói với Diệp Mông: “Chơi ngu rồi hả? Lưu Nghi Nghi mà cua được coi mày làm sao.”
Diệp Mông một tay cầm điếu thuốc, một tay cầm điện thoại, đang suy nghĩ có nên gọi lại cho số điện thoại lạ kia không, nghe vậy cũng không thềm ngẩng đầu mà nói: “Cua được thì cua được thôi, tao còn có thể treo cổ lên cây mà, đợi chút, tao gọi điện thoại”.
Cô nói xong sắc mặt không đổi bước lên mấy bước tránh đi, gọi điện thoại.
Đối phương nói giọng Quảng Đông: “Thưa cô, là thế này, chỗ tôi là trung tâm bất động sản, gần đây có một——”
“Cảm ơn, không cần, tôi không ở Bắc Kinh”.
Diệp Mông thẳng thừng ngắt máy, có chút thất vọng thở dài, sau này sẽ không tin loại giác quan thứ sáu này nữa.
…
Đêm giao thừa Bắc Kinh mưa to như trút nước, hàng triệu cột nước chảy thành sông, gió điên cuồng gào thét, cây cối tươi tốt trở nên xiêu vẹo, bất cứ một hình ảnh nào cũng giống như một bức tranh sơn dầu của Picasso, rất trừu tượng.
Cậu trai cất điện thoại vội vàng từ Hiệp Hòa Bắc Kinh ra ngoài, lòng như lửa đốt bước lên xe đạp điện vụt đi vào trong màn mưa. Đi tới nửa đường, ánh sáng trong đầu mới vừa xuất hiện, vỗ mũ bảo hiểm sực nhớ! Cuộc gọi lúc nãy hình như không phải danh sách bán hàng qua điện thoại của cậu ta. Ở bệnh viện vừa rồi có một anh trai mượn điện thoại cậu ta, có khi nào là bạn của anh ta?
Nhưng bây giờ trong tay cậu có một bản hợp đồng phải đi đưa nửa đường quay lại không kịp nữa.
Bỏ đi bỏ đi, không quan tâm nữa, người ta chắc chắn sẽ lại tìm điện thoại của người khác để gọi, hai tiếng nữa là đối phương đóng tài khoản, nếu cậu đưa muộn hợp đồng, trước năm mới ông chủ không nhận được tiền, tiền thưởng cũng không được phát.
Cho nên, xe đạp điện xiêu xiêu vẹo vẹo đột nhiên tăng tốc, lăn đều cùng với khói bụi, biến mất giữa một khoảng cầu vồng của thành phố mê hoặc người khác.
-
Ngày đầu tiên của năm Diệp Mông nghe bóng gió từ miệng Tiểu Cao mới biết Lý Cận Dữ gần đây không ở trong trấn, đã đi Bắc Kinh, cụ thể làm gì thì cậu ta không nói. Chỉ nói có thể mùng năm mới về.
Tối đó ở Đới Ký, hai người hợp tác làm cộng sự, Diệp Mông nói sẽ coi Tiểu Cao là em trai ruột. Tiểu Cao mặc dù có ấn tượng tốt với Diệp Mông, nhưng nghĩ kỹ lại, vẫn là làm bạn bè thích hợp hơn, cậu chàng thật sự không muốn ở rể.
Tối hôm ấy Tiểu Cao bị cô chuốc ít rượu, nói cũng nhiều, vì vậy Diệp Mông mới moi được chút ít từ miệng cậu chàng. Hóa ra bà nội của Lý Cận Dữ bị ung thư phổi, trước đây anh là người mẫu bàn tay là để kiếm tiền thuốc thang cho bà!
Vậy lần này đi Bắc Kinh làm gì? Không đến mức đến tận Bắc Kinh làm người mẫu tay chứ?
“Nó đi hiến máu rồi”. Bà cụ ngồi đầu giường, tự bóc một quả chuối, thờ ơ giải thích với Diệp Mông: “Em trai nó hồi trước Tết lái xe đồ chơi đi ra cửa lấy đồ chuyển phát nhanh, kết quả thằng nhóc đó nghịch ngợm, lái xe ra tới đường thì bị đụng xe, chảy nhiều máu, nguy hiểm tính mạng, không chữa trị tốt còn phải thay thận”.
“Em trai ruột sao?” Diệp Mông hỏi.
“Không phải, mẹ của nó tái hôn, mấy năm trước mới sinh, giờ mới năm sáu tuổi”.
“Kho máu không có máu sao? Tại sao còn bảo cậu ấy đi một chuyến, không lẽ còn bảo Lý Cận Dữ hiến thận cho nó đấy chứ?”
Bà cụ hừ một tiếng, dường như cũng không muốn nhắc tới mẹ của cậu ta: “Vậy cũng chưa hẳn tới mức đấy, nó là nhóm máu gấu trúc gì đó ta không hiểu, nói chung là máu hiếm. Con coi đó, Lý Cận Dữ đúng là đáng thương, bình thường vứt đó không quan tâm, vừa xảy ra chuyện liền nghĩ tới nó”.
Ngày mùng năm, cục nhỏ đáng thương trở về.
Diệp Mông ngồi trong xe nhìn Lý Cận Dữ đi ra từ trong nhà ga tàu hỏa đông người qua lại, cao cao gầy gầy, rất chướng mắt. Anh mặc áo thun trắng bên trong, dưới là quần thể thao màu đen có ba vạch, khoác một cái áo jacket đen trắng, trên chân vẫn là đôi giày mảnh khảnh, còn đeo khẩu trang, không khỏi cảm thấy như đàn anh nghỉ học trong đại học.
“Bíp bíp…”
Cô lẳng lặng bấm còi nhắc nhở anh, sau đó hạ cửa sổ xe xuống, Lý Cận Dữ đeo một chiếc túi đeo chéo màu đen rất to trước ngực, hai tay đang lục túi áo, cả người chỉ lòi ra được cặp mắt phong lưu, đứng cách một dòng người, chăm chăm nhìn cô vài giây.
Lúc này ở trong trấn, sương chiều dần lên, hoàng hôn cũng chìm vào màu đen, bao trùm lên toàn bộ thành phố nhỏ đắm mình trong cuộc sống vất vả đánh đổi bằng máu. Đèn đường không sáng, trong ánh sáng yếu ớt, tầm nhìn của hai người dừng trong bầu không khí lạnh lẽo, gắt gao nhìn nhau chằm chằm.
Mắt anh trong thật thâm tình.
ếu như không biết anh có một đôi mắt thâm tình bẩm sinh, nhìn chằm chằm cái thùng rác cũng giống như đang chăm chú nhìn bạn gái mình thì cứ giiống như đã yêu cô rất lâu. Nếu không máu Diệp Mông sẽ lập tức sôi trào, trong lòng nhanh chóng dâng lên khí thế như dây pháo vàng, tràn đầy tình yêu “Đồi núi ở trong lòng, vì anh rung chuyển cả núi sông”.
Diệp Mông đưa anh về nhà, tự mình lái xe, Lý Cận Dữ cũng kệ cô, cho mèo hoang ăn ở đầu hẻm ăn miếng xong mới vỗ đầu mèo nhỏ rồi sải bước đi vào trong dãy nhà.
Nhưng anh không đóng cửa, chỉ khép hờ, Diệp Mông bước vào chỉ thấy anh đã cởi áo khoác, mặc một cái áo thun rộng thùng thình, cả người cao lớn đứng trong sân nhỏ hẹp, hời hợt nghịch pháo nổ.
Loại này ném xuống đất sẽ phát nổ.
Năm mới cũng không được đốt pháo. Trẻ nhỏ cũng chỉ có thể chơi loại này cho đỡ thèm. Không ngờ người con trai này lớn tới từng này tuổi rồi, còn trẻ con như vậy.
Bên tai tiếng nhổ “đoàng đoàng” vang lên càng lúc càng rõ, Diệp Mông đẩy cửa sổ sát sân ra rồi tới.
Trong sân nhỏ còn có một lu nước, cao cỡ người, bên trong có nuôi mấy con cá vàng nhỏ, bị tiếng pháo nổ của anh dọa cho bơi loạn xung quanh. Lý Cận Dữ dựa người vào bồn tắm, không quay đầu nhìn cô, cũng không ném lên đất nữa, ngồi xổm xuống trêu con chó vàng nhỏ kia. Từ lúc trên xe tới giờ, dường như không định nói với cô lời nào.
“Lý Cận Dữ?” Diệp Mông quyết định vẫn cứ dỗ dành anh ta một chút.
“…” Người nào đó vẫn ngồi xổm trêu chó.
“Lý Cận Dữ”.
“Đoàng!” Anh không lên tiếng, đứng lên, dựa vào lu cá rồi lại bắt đầu đốt pháo.
“Lý Cận Dữ”.
“Đoàng!” Lại đốt tiếp một cái.
Kiên nhẫn của Diệp Mông có hạn, máu lên đến não, tức tối cảnh cáo: “Bỏ đi, tôi đi đây, cậu từ từ mà chơi, tốt nhất là nổ banh cái nhà nhỏ nát này đi, bà nội ra viện rồi cậu đợi ăn đòn đi!”
“Diệp Mông, cô còn cần tôi không?” Phía sau đột nhiên vọng tới một câu, trầm thấp, khàn khàn.
Thật ra Lý Cận Dữ không biết mở lời thế nào, bây giờ trong lòng anh rất khinh bỉ chính mình. Anh cảm thấy nhân phẩm của mình thật sự có vấn đề, biết rõ chuyện của Diệp Mông với y tá Tiểu Cao mà vẫn mặt dày hỏi.
Ánh trăng từng chút hạ xuống, bị che khuất dưới đỉnh núi thoai thoải. Trấn nhỏ lúc này đã là một mảnh tối tăm, đèn đường chưa từng sáng, bên bờ sông đều là người đi đường tản bộ, họ bước lên bóng của ánh trăng, chuyện trò vui vẻ, nỗi cô đơn dường như kéo dài cái bóng của chàng trai này trong sân, hiện rõ vẻ thê thảm của anh.
Anh không biết là do cổ họng vẫn chưa khỏi, hay là lần này đi Bắc Kinh lại cãi nhau với mẹ nên càng thêm nặng. rất khàn, dây thanh quản giống như bị giấy ráp mài lấy. Anh hắng giọng, cũng vẫn là không hết, khàn khàn trầm thấp mở miệng.
“Còn cần tôi không?”
Anh từ từ dựa vào, vừa thầm mắng mình, vừa thờ ơ buộc miệng::
“Cô với Tiểu Cao chia tay rồi chưa? Nếu chưa, coi như tôi chưa nói gì”.
Diệp Mông dở khóc dở cười, không nói gì nhìn anh: “Phương Nhã Ân nói cái gì cậu cũng tin thật hả?”
Anh vẫn dựa vào lu nước, pháo trên tay đã trống không. Anh đã không có gì có thể nắm, chỉ có thể quay đầu nhìn cô, trong con mắt sâu và đen kia đột nhiên có chút cảm xúc khó khống chế, đè nén, khổ sở.
Trong ngọn đèn sáng, bên ngoài bức tường hàng rảo của sân nhỏ truyền tới tiếng chơi mạt chược tiếng quát không ngớt, tiếng pháo, tiếng gọi bạn bè của trẻ con. Còn trong bóng đêm, dường như giấc mơ cùng với hiện thực lại gặp nhau.
Sau đó, anh nghiêng người, dựa lưng vào lu cá, đưa tay kéo cô lại, hai người dính sát vào lu cá.
Lý Cận Dữ nghiêng đầu nhìn cô nói: “Đúng vậy, tôi dễ bị lừa nhất, cho nên cô đừng ăn hiếp tôi”