Mưa móc sương lạnh nhuận hóa lòng người. Trong màn đêm nặng nề, đốm nhỏ giống như cây đèn thưa thớt, ánh sáng yếu ớt lóe lên, tầng tầng lớp lớp tụ lại chân trời, đêm đen lại giống như một miếng bánh Black Fores cực lớn lại mịn màng, một lớp bọc một lớp ngạc nhiên ngọt ngào.
Diệp Mông không trả lời tin của anh mà cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra một vòng tường nhà của Lưu Nghi Nghi. Tuy hai người cô là bạn học cùng lớp cấp ba nhưng Diệp Mông không quá rõ về cô ta, bình thường tương tác với nhau cũng ít đến đáng thương. Lưu Nghi Nghi là cô gái nhà kinh doanh nhỏ, điều kiện gia đình khá tốt, bản thân lại đang làm ngân hàng, trông cũng đáng yêu. Đặt vào thị trường hẹn hò thì thật sự là rất hot. Không giống với kiểu như Giang Lộ Chi xinh đẹp từ đầu đến chân, thành phần tri thức cao cấp lại dễ gây cảm giác áp bức, hiển nhiên Lưu Nghi Nghi càng được coi là lựa chọn tốt nhất để làm vợ.
Tường nhà của Lưu Nghi Nghi rất bình thường, thời gian một ngày khua chiêng gióng trống có thể đăng liền năm sáu tin, chó mèo, công việc, uống trà chiều với bạn thân, … lại không vay tiền mua nhà mua xe, tiền kiếm được không cần tính toán chút nào đều tiêu hết cho bản thân, cô gái vô tư không buồn không lo. Lý Cận Dữ nếu yêu đương với cô ta, chưa hẳn sẽ không hạnh phúc hơn là so với mình. Dù gì bố mẹ Lưu Nghi Nghi đều là bác sĩ, sức khỏe của bà cụ có thể coi như có chỗ trông cậy.
Diệp Mông ôm ổ chăn ở đầu giường hết sức chuyên chú lăn đi lăn lại cả buổi trời, cũng không nhìn thấy Lý Cận Dữ bình luận hay thích cái gì của cô ta, dường như anh rất ít khi lướt bảng tin, gần như không thấy bình luận hay thích cái gì. Ngay cả đối với cô cũng vậy, đừng nói là bình luận, like cũng không có. Diệp Mông lúc này rất muốn lướt điện thoại của Lý Cận Dữ, rốt cuộc có cái like hoặc bình luận nào may mắn có thể được cậu ta để ý.
Diệp Mông lướt một mạch tới tháng năm năm ngoái, cuối cùng nhìn thấy trên tường nhà của Lưu Nghi Nghi đã đăng một tin liên quan tới Lý Cận Dữ.
【Lần đầu tiên nhìn thấy trai đẹp đến như vậy ở trấn, tôi còn xin được Wechat, ha ha. 】
Bên dưới có một bạn cùng lớp trả lời: 【Không chừng có cảm tình với cậu đấy. 】
Lưu Nghi Nghi trả lời một cái icon 【thẹn thùng】.
Xem tới đây, Diệp Mông dựa vào đầu giường gọi điện thoại. Bên kia đầu dây kêu mấy tiếng mới có người bình thản nhấc máy: “Hả?”
Diệp Mông nhấc chăn lên một cái lật mình ngã từ trên giường xuống, đi vào phòng thay đồ mở tủ quần áo, vừa đưa mắt lựa đồ từ trong từng dãy đồ ngăn nắp sắp xếp theo loại vải, màu sắc, vừa thảnh thơi nói với đầu bên kia: “Sao tôi cảm thấy cậu đang khoe khoang có người theo đuổi cậu với tôi nhỉ? Muốn thấy tôi ghen hả, Lý Cận Dữ?”
Trong nháy mắt điện thoại yên tĩnh, sau đó Diệp Mông mơ mơ hồ hồ nghe thấy bên kia có tiếng nước từ từ chậm rãi chảy. Còn tưởng bên ngoài cửa sổ lại mưa, không tự chủ ngẩng đầu hướng ra ngoài liếc mắt một cái, chỉ nghe trong loa truyền tới giọng nói thờ ơ của Lý Cận Dữ: “Vậy chị có ghen không?”
Trong lòng Diệp Mông đột nhiên nóng lên, tựa như có nước sôi, nóng tới độ cô giật mình một cái. Từ trước đến giờ cô yêu đương không thích bị con trai chiếm thế thượng phong. Vì vậy cô bình tĩnh như không chọn ra một cái váy ngắn bó sát xẻ tà phía trước phía sau màu xanh sẫm từ trong đống đồ dày đặc đủ các chủng loại, cầm lên người ướm một cái. Dưới ánh đèn sáng phòng thay đồ, cả người cô trắng mịn, xương quai xanh nhỏ gầy hõm sâu, rất thanh nhã, mặt vẫn nhàn rỗi nói: “Không”.
“Ừ”. Bên kia không nói gì nữa.
Sau đó cô treo lại chiếc váy, ánh mắt tiếp tục lướt đi không có mục đích, bắt đầu chọn đồ, miễn cưỡng ung dung nói: “Nhưng tôi bây giờ không dễ chịu lắm, vì vậy định tới ngủ với cậu”.
Vừa dứt lời, bên kia đầu dây đột nhiên truyền tới tiếng ho mãnh liệt, Lý Cận Dữ đằng hắng, cam chiu nói: “Tôi phục rồi, Diệp Mông, không trêu chị nữa”.
“Nói chị ơi em sai rồi”.
“…”
“…”
Diệp Mông cởi thắt lưng đồ ngủ trên người xuống, đổi áo sơ mi cổ thấp và cái váy ngắn màu xanh sẫm xẻ tà trước sau kia, lộ ra mắt cá chân nhỏ gầy trắng nõn, thanh nhã. Dưới xương quai xanh là hình xăm tùy ý không nghiêm túc, trông như con bướm kiêu ngạo trong đêm tối không giới hạn, theo cảnh xuân mà bay lượn, có kiểu quyến rũ bị trói buộc trong sự cấm dục. Cô tiện tay nghịch tóc, đeo khuyên tai đã chuẩn bị trước gương, ngả ngớn nói: “Không nói hả? Vậy tôi tới đây, đợt lát mở cửa cho tôi”.
“Chị, em sai rồi”. Giọng nói Lý Cận Dữ khàn khàn u ám trầm thấp của Lý Cận Dữ từ đầu bên kia truyền tới, giống như cổ bị mắc nghẹn, nghiến răng, nói từng từ một từ trong kẽ răng, có vẻ không cam lòng.
“Hình như nghe có vẻ không phục lắm” Diệp Mông không chịu tha, đã ngồi chồm hổm ở chỗ tủ giày, nhất quyết muốn cho anh bài học: “Tôi đang chọn giày cao gót, mũi nhọn hay hở mũi? Đôi nào dễ cởi đây?”
Lý Cận Dữ đã hoàn toàn chịu thua, cả người trần trụi đứng trong nhà tắm sương mù. Cửa phòng tắm đã đóng lại, hơi nước gợn sóng khe khẽ tràn trong không khí, một vòng tròn viền vàng giống như cánh bướm, tạo ra một chút ánh sáng không bình thường. Anh cảm thấy nếu như mình không đi ra ngoài nữa, sẽ lập tức chết ngạt.
Lý Cận Dữ một tay cầm điện thoại, tay còn lại chống lên kính thủy tinh mờ sương bất đắc dĩ cúi đầu bật cười, giọng điệu rầu rĩ nói: “Chị muốn như thế nào mới không đùa nữa?”
Nghe vẫn thật sự ấm ức. Sợ tới vậy hả? Nhạt nhẽo ghê. Diệp Mông cảm thấy bản thân giống như một nữ giám đốc bá đạo chiếm đoạt cậu em trai nhà bên, càng thiếu nghiêm chỉnh hơn: “Vậy ngày mai khi gặp nhau, cậu cưỡng hôn tôi một cái. Sau đó, phải lâu một chút, đừng có làm cho có, nhiệt tình một chút”.
“…”
“…”
“…”
Lý Cận Dữ thầm chửi thề mười ngàn lần, đã quỳ rồi cũng không yên, cái yêu cầu đần độn như vậy mà cũng nói ra được.
“Nhạt nhẽo”.
Diệp Mông lại bắt đầu, thong thả nói: “Cái quai này cũng được, đôi này vừa mới mua, tôi vẫn chưa đi”.
“Được, mai cưỡng hôn chị”.
Diệp Mông cuối cùng không nhịn được, cười lớn ha ha ngã ngửa lăn lộn trên đất, một lúc lâu cũng chưa dừng.
Lý Cận Dữ không biết là thật sự lo lắng hay là ngại ngùng, tức giận nói: “Cúp máy đây”.
“Đợi đã”, Diệp Mông chiếm hết thượng phong, rất sảng khoái, tâm trạng thoải mái để giày về chỗ cũ, đóng tủ giày nói: “Thật ra Lưu Nghi Nghi ý, là bạn học của tôi. Tôi gọi điện vốn chỉ muốn nói một tiếng với cậu. Khi từ chối cô ấy, giữ thể diện cho người ta một chút. Dù gì bố mẹ cô ấy đều là bác sĩ của bệnh viện nhân dân, bệnh của bà nội cậu, không chừng sau này chúng ta còn phải nhờ người ta giúp đỡ”.
Lý Cận Dữ nói: “Còn gì không?”
“Hết rồi”.
“Được, cúp máy đây”.
“Cậu vội như vậy làm gì?”.
“Bởi vì bạn trai của chị đang tắm, lát nữa là hết nước mất”.
Diệp Mông nằm lại lên giường: “Livestream tại trận được không?”
“…”
“Không mở video cũng được, vừa tắm vừa nói chuyện đi, tôi muốn nghe giọng của cậu”.
“Ừ”.
“Đứa con gái nào có cảm tình với cậu cậu cũng thêm Wechat hả?”
Lý Cận Dữ mở hẳn loa ngoài, đặt điện thoại lên bồn rửa tay, vội vàng xối nước nóng cho trôi bọt xà phòng, sau đó tiện tay quấn khăn tắm quanh eo, đi ra ngoài nói: “Cái đó là yêu cầu của chủ quán, ông ấy nói họ cũng không phải thật sự thích nghe tôi hát hò, nếu tôi không thêm Wechat thì sau này họ không tới nữa, không làm ăn được cũng không cần mời tôi nữa. Ngoài quán bar ra, tôi không thêm Wechat của cô gái nào cả”.
“Nói cho có không thôi”, Diệp Mông nói: “Hôm đó ở bệnh viện còn thêm Wechat của Phương Nhã Ân”.
Lý Cận Dữ không lên tiếng, chắc là đang sấy tóc, đầu bên kia truyền tới âm thanh máy sấy rè rè như sấm rền. Diệp Mông nghĩ anh không nghe thấy, liền gác điện thoại đợi. Cô cũng khá thích nghe âm thanh từ loa ngoài của anh ở bên kia làm chuyện của mình. Giống như gần kề một chút ấm áp khó tả trong bóng đêm cô đơn lạnh lẽo nặng nề.
Phòng cô chỉ mở một bóng đèn tường màu vàng cam, trong loa vang lên tiếng máy sấy. Diệp Mông ngắm nhìn xung quanh căn nhà ở trấn nhỏ này của mình, cũng coi như được trang trí đẹp mắt,. Còn gian phòng kia của anh chật hẹp, mỗi lần khi đi vào đều cảm thấy anh có chút tủi thân, sống cuộc sống nghèo khó. Trí nhớ của bà cụ không tốt lắm, hay quên đồ đạc cất ở đâu, vì vậy Lý Cận Dữ để một số thuốc và đồ dùng hàng ngày trong cái giỏ ở phòng khách để bà dễ tìm. Nhưng cũng tội cho anh, theo đó mà đồ đạc càng ngày càng nhiều, số giỏ cũng ngày một nhiều, cái chiều cao khinh người kia hiện giờ đi tới đâu đụng tới đó. Nhưng trí nhớ của anh tốt, nhớ kỹ như in vị trí từng cái giỏ, dù có tắt đèn cũng có thể nghiêng đầu tránh được một cách chính xác.
Tiếng máy sấy dừng lại trong loa.
“Chị tính vậy thì tính không rõ mất, cái tôi nói là mấy người muốn cua tôi” Lý Cận Dữ sấy tóc xong, cầm điện thoại đi ra.
Diệp Mông hoàn hồn, ma xui quỷ khiến hỏi: “Nếu hôm đó ở bên hồ, tôi muốn thêm Wechat cậu, cậu có cho tôi không?”
Anh thay quần áo ở nhà sạch sẽ, cầm lon bia Budweiser trên đất, ngồi xuống sofa mở nắp lon, nghĩ một chút, thành thật nói: “Không”.
“Không hứng thú hay là không dám cho”.
“Nói cái này có ý nghĩa sao?”
Diệp Mông buộc miệng nói ra: “Con gái hay thích nói mấy chuyện nếu như mà, cậu không biết sao? Ví dụ mẹ cậu với tôi rơi xuống nước …”
“Cứu chị”.
Đầu dây bên kia gần như không hề do dự mà phát ngôn, nói xong lại im lặng một lúc lâu, dường như chìm vào đáy biển vô biên theo chủ đề. Diệp Mông đột nhiên ý thức được vấn đề này thật ra không hề có ý nghĩa đối với anh thậm chí còn có thể xát muối lên miệng vết thương của cậu. Dường như anh lại tự chìm vào nỗi nghi hoặc.
Cô chân thành xin lỗi, nhẹ giọng gọi anh qua điện thoại: “Bé yêu?”
Lý Cận Dữ ừ một tiếng.
“Có cần tôi qua với cậu bây giờ không?” Diệp Mông dỗ dành.
“Không cần, chị ngủ đi. Tôi không sao, hơi buồn ngủ thôi”. Anh nói.
“Vậy ngày mai không xem phim nữa”, Diệp Mông mềm giọng nói: “Sáng mai tôi đi bệnh viện thăm bà nội, chiều qua với cậu, cậu ngủ trễ chút, được không?”
“Không cần …”
Lại bị cô ngắt lời: “Vậy giờ có cần tôi qua chăm sóc cậu không?”
Lý Cận Dữ nở nụ cười bất đắc dĩ, nói qua điện thoại, giọng nói của anh thật sự có kiểu trong, sáng và dễ nghe của thanh niên, giống như rượu tinh khiết trong ngày nóng, nghe hay tới mức khiến người ta tỉnh táo: “Ừ, biết rồi”.
-
Diệp Mông thở dài sau khi cúp điện thoại. Người con trai Lý Cận Dữ này có đôi lúc khiến người ta rất muốn bắt nạt thật nhiều, nhưng khi bắt nạt được rồi, người đau lòng lại là chính cô. Nghiệp quật trời ạ, sao mà lại rước về cái của muốn thôi cũng không được.
Nhưng vừa nghĩ tới tối qua ở bên hồ, anh bình thản hôn cô từng chút một, nói những lời kia, khuôn mặt kia, cô không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, giống như trong mưa phùn từng đợt từng đợt, mang theo gió rửa sạch sẽ. Cơn gió rửa sạch đó thổi tới người, khiến cô không kịp chuẩn bị mà chợt rùng mình, theo sau là dòng máu chảy ngược, trái tim cứ đập thình thịch. Lý Cận Dữ trông có vẻ hiền lành vô hại, luôn có thể làm cho bạn ngạc nhiên.
Diệp Mông cảm thấy bản thân giống một thiếu nữ mới biết yêu, nhớ anh cả tối đến lúc chìm vào giấc ngủ.
Tắm xong bước ra, cả người trở nên bình tĩnh hơn, bỏ qua những cảm xúc lộn xộn, Diệp Mông sửa soạn rồi lái xe đến bệnh viện. Bà cụ đang tập thể dục buổi sáng từng động tác một theo bác sĩ, thấy cô tới, vui mừng vẫy tay, hấp tấp hẳn lên, không kiêng nể gì bắt đầu lười biếng: “Không tập nữa không tập nữa, cháu dâu của tôi tới rồi”.
Diệp Mông nghe mà đỏ cả mặt, ho một tiếng rồi lại lập tức tự nhiên nói với bác sĩ: “Bác sĩ đừng để ý tới tôi, tôi đã mua cháo, đợi mọi người tập xong rồi ăn”.
Bác sĩ tươi cười chân thành nói với bà cụ: “Cháu dâu đã lên tiếng rồi, bà tập xong rồi ăn”.
Bà cụ thật sự chán ghét tập thể dục buổi sáng, tay chân đã nhấc không nổi còn bắt bà ra sức nhấc chân, ép người quá ghê, không lúc nào không nhắc nhở bà là một người tàn phế. Giờ thì cũng không vui vẻ gì trợn mắt nhìn Diệp Mông.
Diệp Mông dựa vào khung cửa, cầm điện thoại chụp lại rõ nét động tác không tình nguyện của bà cụ, gửi cho Lý Cận Dữ.
[Mông: Nhiệm vụ 1/5, bà cụ tập thể dục buổi sáng, get √. Tim tim tim tim tim tim]
Lý Cận Dữ vừa dậy chưa lâu, đắp đại tấm chăn, còn che đầu nằm sấp, đang nửa tỉnh nửa mơ. Trong phòng tối tăm, rèm cửa số che khít, một chút ánh sáng yếu ớt cũng không lọt được vào nhưng lại có thể mơ hồ nghe thấy tiếng chào hỏi của những hàng xóm xung quanh, tiếng hàng quán mở, tiếng rao hàng, và tiếng chó sủa mèo con kêu.
Điện thoại Lý Cận Dữ rung lên. Cho dù đã rung vài cái từ lâu trước đó, anh cũng lười đưa tay ra. Lúc này trực giác mách bảo có thể là Diệp Mông, mới đưa tay từ trong chăn ra, buồn ngủ mở mắt lướt lên, đúng thật vậy, anh chống người dựa vào đầu giường bắt đầu tỉnh ngủ.
[Mông: Nhiệm vụ 2/5, bà cụ ăn chuối, get √. Tim tim tim tim tim]
Lý Cận Dữ tiện tay thả tim, sau đó ném điện thoại lên giường, bắt đầu rời giường đi rửa mặt.
[LCD: Tim]
Không ngờ lại tim, Diệp Mông đầy hăng hái, làm một mạch tất cả mọi việc, gửi ảnh chụp cho Lý Cận Dữ.
[Mông: Nhiệm vụ 3/5, bà cụ đi vệ sinh, get √.Tim tim tim tim tim tim]
Nhìn bà cụ với khuôn mặt kinh ngạc trong máy quay, Lý Cận Dữ bó tay.
[LCD: Không cần chụp ảnh. ]
[Mông: Nhiệm vụ 4/5, bà cụ đi dạo, get √. Tim tim tim tim tim tim]
[LCD: Ừ.]
[Mông: Nhiệm vụ 5/5, bà cụ giả trí, get √.tim tim tim tim tim tim, bé yêu, có cần để điện thoại lại cho bà không? Bà đang xin tôi.]
[LCD: Đừng, để bà chơi nửa tiếng là được. Nếu không bà còn có thể xem nhật ký trò chuyện của chúng ta.]
[Mông: Bà kéo góc áo tôi, tội nghiệp lắm.]
[LCD: Đừng để ý bà.]
[Mông: Tim tim tim tim, vậy tôi ra ngoài đây, mang theo điện thoại rồi, bà cụ kéo tôi xin rất lâu cũng không đưa.]
Lý Cận Dữ vừa chuẩn bị đánh răng, điện thoại lại rung một cái.
[Mông: Đợi lát nữa nhớ cưỡng hôn tôi. Tối qua đã đồng ý rồi đó.]