Phương Nhã Ân nghe mà giật bắn, viên thịt trên tay lăn tít xuống đáy nồi, cô đứng hình với đôi đũa rỗng nhìn Diệp Mông: “Tao vừa mới vùng vẫy khỏi tòa thành hôn nhân để bò ra được, mày lại định ôm đại bác xông thẳng vào thành hả?”
Diệp Mông bị cô bạn chọc cho cười, búng tay gọi nhân viên phục vụ đến, gọi thêm một két bia, chỉ nhàn nhạt hỏi: “Không ăn nấm kim châm sao?”
“Đừng có đánh trống lảng.” Phương Nhã Ân trợn mắt với cô: “Tao cảnh cáo mày, kết hôn phải suy nghĩ kỹ, tên nhóc Lý Cận Dữ này đúng là hiếm có, nhưng mày có từng tìm hiểu kỹ hoàn cảnh gia đình nó chưa? Trong nhà có vay nặng lãi bên ngoài không? Các loại họ hàng cực phẩm như thế nào? Kết hôn không phải là chuyện nhất thời nóng vội mà quyết định, tao không muốn mày giẫm chân vào bùn lầy giống như tao.”
Diệp Mông ung dung dùng đũa vớt nấm kim châm nóng hổi từ nồi lẩu vào bát của mình, trả lời chả liên quan: “Tao thì không sao, không hợp thì ly hôn thôi, tại tao chiều cậu ấy quá, cưng đến mức không biết trời cao đất dày, dám đạp bàn dằn mặt tao. Bỏ đi, kết hôn xong từ từ rèn lại, sẽ nuôi dạy lại được thôi mà.”
“Hai đứa mày còn chưa biết ai rèn ai đâu.” Phương Nhã Ân không mấy lạc quan nhìn sang cô, lại nghiêm túc khuyên thêm:“Mày nên suy nghĩ kỹ lại đi, kết hôn không đơn giản vậy đâu, mày thật sự muốn sống với cậu ấy cả đời hả? Mày thật sự yêu cậu ta rồi hả?”
Diệp Mông hình như đang suy tư, cặp mày thanh tú hơi chau lại, sau đó lại thong dong ăn nấm kim châm trong bát của mình, hỏi ngược lại: “Mày yêu Trần Kiện không?”
Phương Nhã Ân câm nín không lên tiếng, cô và Trần Kiện đăng ký kết hôn chẳng phải quyết định tức thời sao. Đừng nói yêu, sau khi kết hôn, chút thiện cảm trước lúc kết hôn cũng đã bị bào mòn. Trong lúc cô thất thần, nhân viên phục vụ ôm một két bia leng keng đi đến.
Hai cô đã lâu không uống bia, Phương Nhã Ân là một đứa nghiện rượu, tửu lượng rất lợi hại, gần như chưa thấy cô say bao giờ. Diệp Mông thì không ổn lắm, cô và Lý Cận Dữ đều thuộc kiểu hai ly là gục, nhưng đô của Lý Cận Dữ vẫn cao hơn cô một chút, ít ra cũng uống được ly thứ năm thứ sáu. Diệp Mông còn bị di ứng với chất cồn, vừa uống một ly vào là cổ lập tức nổi mẩn đỏ.
Nhưng cách khui bia của cô rất thành thạo, dùng răng cắn mở luôn một chai, rất tự nhiên đưa đến trước mặt Phương Nhã Ân, ra dấu cụng ly.
Phương Nhã Ân bất động, Diệp Mông cụt hứng đành để chai xuống, luyên thuyên nói với cô ấy: “Đời người chẳng phải đều như vậy sao, gặp nhiều ải khó vẫn phải bước qua thôi mà. Lúc tao ở Bắc Kinh, đứng trên sân thượng, nhìn xuống đèn sáng của các hộ gia đình trong thành phố, nhưng chẳng có ngọn nào thuộc về tao, cảm giác này không thể nào hòa nhập được, rất đơn độc, có kiếm ra nhiều tiền hơn cũng không cách nào lấp đầy nỗi trống trãi trong lòng tao. Nhưng sau khi ở bên Lý Cận Dữ, thực ra tao chưa từng giúp gì được cho cậu ấy, mà là cậu ấy đang chữa lành cho tao.Tao không nỡ mất đi sự ấm áp này. Trước nay chưa bao giờ có người đàn ông nào khiến tao động lòng như thế.”
Câu trả lời khiến Phương Nhã Ân rùng mình, Diệp Mông rất hiếm khi tâm sự thật lòng thế này với cô, huống hồ gì đây là vì một người đàn ông. Đôi mắt long lanh đa tình của cô, lấp ló nét đẹp thật khiến người ta rung động, Phương Nhã Ân đã rất lâu chưa có cảm giác này. Nhìn Diệp Mông yêu đương, thật sự hoàn toàn đưa cô về lại trạng thái rung chớm nở thuở ban đầu rồi, e thẹn đỏ mặt.
“Mày và Trần Kiện không có sự kích thích, quá yên tĩnh, có lúc hôn nhân cần có sự kích thích.” Diệp Mông nóng nực cởi áo khoác ngoài ra, cần cổ thanh mảnh bắt đầu ẩn hiện chấm đỏ, rượu vào là lắm lời ngay: “Nhưng nói thật, tao cũng ba mươi rồi. Mày nghĩ tao còn có thể như mấy em gái thử yêu đi yêu lại nữa không? Tao phải suy nghĩ quá nhiều về yếu tố hiện thực, ví dụ như bố tao, từ sau khi mẹ tao mất, ông luôn sống một mình, không dám đi bước nữa. Bố cho rằng tao không biết, đừng nghĩ ông ấy nhát, vì thấy tao chưa lập gia đình, sợ tao nghĩ ông phản bội tao, sợ tao không thích ứng được, cho dù gặp phải mấy dì mấy thím ưng ý cũng không dám qua lại nhiều với người ta. Còn bà nội tao, sang năm bà chín mươi tuổi rồi, bà luôn tự trách, sinh ra ba người cô tao không biết sinh con, tao lai không chịu kết hôn, ngày ngày than trời trách đất với hàng xóm, khóc lóc ỉ ôi nói nhà họ Diệp vì bà mà tuyệt hậu, sau này xuống dưới phải thỉnh tội với tổ tiên. Tư tưởng rất phong kiến. Nhưng tao biết làm sao đây? Tao hưởng thụ hết tình yêu và sự bao dung của họ, còn có thể làm đứa bất hiếu trước mặt tổ tiên sao?”
Suy nghĩ của người già tuy phong kiến, nhung đó là ảnh hưởng từ đời trước ăn sâu vào gốc rễ, không thay đổi được, thân làm con cái, đa số đều không muốn khiến người già thất vọng.
Nói đến đây, Diệp Mông thở dài: “Tao chưa từng nói với ai tao yêu cậu ấy, cũng có thể vì tao chưa từng thật sự yêu cậu ấy. Bản thân tao cảm thấy yêu quá sâu đậm, trở thành gánh nặng cho đối phương. Mày nhắc nhở người ta mọi lúc chẳng phải chỉ để người ta nhớ đến mối tình này sao? Nói chung tốt nhất cậu ấy cũng đừng nói, nếu không tao cũng sẽ thấy nặng nề. Hơn nữa, kết hôn có lúc không phải chỉ vì nhất thời nóng vội mà quyết định. Nếu ai nói với tao đã suy nghĩ kỹ lưỡng rồi muốn kết hôn, tao lại cảm thấy kẻ đó khờ khạo đó.”
Phương Nhã Ân nghe mà câm nín, không có cách nào phản bác đúng vậy, một người phụ nữ có điều kiện tốt như vậy, sao lại dùng hôn nhân trói buộc mình chứ.
Cuối cùng, trong nhà hàng tấp nập người qua lại này, cô cũng chịu khui chai bia, giơ trước mặt Diệp Mông: “Cạn ly cho tự do của nữ giới, cạn ly cho linh hồn nhiệt huyết độc lập của chúng ta.”
Hai người nhìn nhau cười, ăn uống một lúc, khách trong nhà hàng thưa thớt dần, đèn cũng tối hơn, chỉ còn góc họ ngồi có ánh sáng mờ mờ, dưới tác dụng của rượu, Diệp Mông ngả nghiêng nằm bò trên bàn, cả người nổi mẩn đỏ, trước mắt một mớ quay cuồng, cô không nhìn rõ được mọi thứ, khó chịu vùi đầu xuống, phát ra tiếng ong ong nói với Phương Nhã Ân: “Gửi tin nhắn cho Lý Cận Dữ, bảo cậu ấy đến đón tao.”
Lúc này Lý Cận Dữ đang phụ đạo cho em gái của Trình Khai Nhiên, cũng không thể nói là phụ đạo, học kỳ sau Trình Tinh Tinh muốn gia nhập câu lạc bộ trí nhớ của trường, nhờ Lý Cận Dữ giúp ôn tập cấp tốc trước. Cho dù Trình Khai Nhiên có không muốn thế nào thì cũng không cản được chuyện em gái thích. Hắn thật sự không hiểu, cung điện ký ức quái quỷ gì, đều là thủ đoạn tán gái cả thôi, dựa vào đâu mà người khác đều là học vẹt thuộc lòng, nhưng Lý Cận Dữ lại là chuyên nghiệp, còn không phải vì tên nhóc này đẹp trai sao.
“Còn một cách nữa, cung điện chữ số hàng ngàn, đối chiếu từ 0 đến 9 với thanh mẫu.” Tư thế dạy học của Lý Cận Dữ tùy hứng như cũ, biếng nhác tựa vào lưng ghế, giống như đang lảm nhảm vậy, không hề có phong thái sư phạm: “Ví dụ, 0 giống như D, thanh mẫu đối chiếu với 0 là D. Chữ cái đầu phát âm của 1 là y, cho nên thanh mẫu đối chiếu với 1 là y, 2 trông giống Z, thanh mẫu đối chiếu với 2 là Z… 4 và 6 hơi đặc biệt, phải quay ngược lại, tương ứng với h và g.”
Lý Cận Dữ rút ra tờ giấy, kẻ ra một bảng biểu thanh mẫu đối chiếu với các số từ 0 đến 9, “Em thuộc bảng này trước, ngoài số 1, 3, 5 dùng phát âm chữ cái đầu ra, thanh mẫu đối chiếu của những con số còn lại ứng với những chữ trong giống chúng hoặc quay ngược lại.”
Trình Tinh Tinh ngơ ngác nhận lấy tờ giấy, thuộc rất nhanh: “Rồi sao nữa?”
Lý Cận Dữ kẹp cây bút giữa ngón tay xoay xoay, nhìn cô nói: “Mỗi ba chữ là một nhóm, tổ hợp thành hàng ngàn mã cung điện, có thể ghi nhớ những con số xuất hiện chớp nhoáng trong cuộc sống hằng ngày, ví dụ biển số xe, số điện thoại, hoặc cũng có thể dùng để học thuộc văn bản. Trước đây anh từng dùng nó để học thuộc “Sư thuyết” của Hàn Dũ.”
Trình Tinh Tinh vô cùng hiếu kỳ: “Anh nói thêm đi, dùng nguyên lí gì?”
Lý Cận Dữ nói: “Học thuộc bài văn sợ nhất bị gián đoạn không nhớ tiếp được, nhưng bản năng của chúng ta lại có thể nhớ được trình tự các con số, mã hóa chữ số giúp chúng ta thiết lập trí nhớ, học thuộc bài không dễ bị gián đoạn. Ví dụ một bài văn, em có thể dùng toàn bộ chữ số thay thế cho các con chữ, lúc đó anh phiên dịch bài Sư thuyết, bộ mã sử dụng là 221-256, em chỉ cần căn cứ vào bộ mã này học thuộc là được.”
Trình Tinh Tinh giác ngộ ra: “Chơi vậy được nữa hả?”
Lý Cận Dữ dựa vào ghế cười cười: “Cách này học cổ văn dễ nhất, trước đây thi cử chẳng phải luôn có điền thơ vào chỗ trống sao, có câu trên còn sợ không nhớ ra câu dưới?”
Trình Tinh Tinh gật đầu liên tục, dường như bị chọt đúng điểm huyệt: “Nhất là kiểu đề cho em câu dưới, dù có thế nào em cũng không nhớ ra được câu trên, nhưng câu dưới lại cực kỳ quen thuộc.”
Trình Khai Nhiên ở ngoài cửa khinh bỉ, thần thần bí bí, chỉ biết làm màu.
“Anh Cận Dữ, anh có chuyện gì sao?” Trình Tinh Tinh thấy anh sau khi nhìn qua điện thoại, ánh mắt lạnh lẽo không nói lời nào, hơi e dè hỏi han anh.
“Không có gì,” Lý Cận Dữ mặt lạnh, vứt điện thoại lên bàn, chưa được bao lâu lại nhặt lên lại, vừa nhắn tin trả lời Phương Nhã Ân, vừa hỏi Trình Tinh Tinh: “Khi nào em khai giảng?”
“Cuối tháng sẽ về trường.” Trình Tinh Tinh đáp.
Lý Cận Dữ ậm ừ: “Vài hôm nữa anh đưa sách cung điện ký ức cho anh trai em, em đọc sách trước, nếu thật sự cần thì tìm lớp học. Anh cũng không có bài bản, toàn là tự học, nếu em có hứng thú, anh có thể cho em mượn sách.”
Trình Tinh Tinh chỉ hứng thú với cung điện, vui mừng vẫy vẫy tay: “Vâng ạ, em nhờ anh trai em sang lấy là được. Em nhờ sách anh để giữ mạng đấy.”
Phương Nhã Ân nghĩ cho Lý Cận Dữ còn phải bắt xe đến quá phiền phức rồi, tìm hẳn một lái xe thuê chở Diệp Mông nguyên vẹn đến trước cửa nhà của họ. Lúc Lý Cận Dữ đến, Diệp Mông đang mơ màng ngồi ôm lấy hai chân, ở trước cửa nhà của anh, đầu óc quay cuồng vùi xuống đầu gối, giống một con tằm nhỏ bé yếu đuối, co rút ở góc tường tối đen, vô cùng đáng thương.
Nghe thấy tiếng chìa khóa đút vào ổ khóa cửa, dưới ánh sáng nhàn nhạt của ánh trăng rọi xuống, Diệp Mông vội vàng ngẩng đầu, hất cằm lên mơ hồ nhìn anh.
“Rầm!” Lý Cận Dữ đi vào, thậm chí anh còn đóng cả cửa lại, Diệp Mông ngẩng đầu cười, rồi lại đau lòng gục đầu xuống, anh thật sự không cần cô nữa rồi.
Ngay lập tức, cửa lại mở ra.
Diệp Mông cảm thấy mình bị ai đó bế ngang lên, cô nhanh chóng vòng qua ôm lấy cổ anh, vùi đầu vào xương vai gầy gộc của anh, thấp giọng hỏi: “Cậu vừa đi đâu đó?”
“Nhà Trình Khai Nhiên.”
“Cậu đến tìm hắn làm gì?” Cô mơ màng hỏi.
“Phụ đạo cho Trình Tinh Tinh.”
“Trình Tinh Tinh đã là sinh viên rồi, còn cần phụ đạo gì? Có phải nó thích cậu không?” Cô cố ý chỉ chỉ vào đầu mũi của anh nói.
Trong nhà vẫn chưa bật đèn, ánh trăng vàng ánh treo lơ lửng giữa bầu trời đêm tối, rọi ánh sáng mờ ảo xuống khuôn viên nhỏ hẹp. Chẳng có gì thay đổi, như đang tiếp nối đêm hôm đó vậy. Không biết mấy ngày nay Lý Cận Dữ sống thế nào, hình như anh hoàn toàn không dọn dẹp, cả chiếc bàn trà hôm đó tức giận đạp đi vẫn ở nguyên bộ dạng lệch khỏi vị trí kia, trên mặt đất còn hằn lại vết ma sát.
Ngoài vườn trăng sáng trên cao, đèn đường mờ ảo, thỉnh thoảng có tiếng giẫm vào cỏ của người đi đường, Bình An đang nằm ngắm trăng sau vườn nghe thấy liền vểnh tai lên nghe động tĩnh.
“Vậy nên giờ chị muốn đền bù thiệt hại cho tôi đúng không?”
Lý Cận Dữ vừa nói vừa bế cô đến sofa, Diệp Mông phản ứng rất nhanh, trở tay giữ chặt cổ anh, không cho anh đứng dậy, Lý Cận Dữ chỉ đành bị ép khom lưng, cúi đầu nhìn cô không cảm xúc.
Cảm nhận được hơi thở của anh, đầu óc Diệp Mông mê man, tim đập nhanh một nhịp, nằm ngửa trên sofa, mặc cho đầu tóc bung xõa, dùng hết sức giữ chặt anh, khung xương cổ gầy ốm, khắp nơi đều hiện gân xanh. Đôi mắt nồng nàn trước kia, lúc này buông bỏ mọi tư thế, dè dặt cẩn trọng nhìn anh: “Thật sự không cần tôi nữa sao?”
Tích tắc tích tắc, nghe rõ tiếng gõ nhịp của chiếc đồng hồ treo tường.
Lý Cận Dữ cứ ngắm nhìn cô như thế, nhìn rất lâu, nhìn đến Diệp Mông môi khô lưỡi rát. Cho đến khi Bình An từ dưới đất đứng dậy lười biếng động đậy, len lén ngó vào khe cửa nghe ngóng tình hình, dường như đang chờ đợi phần thức ăn của ngày hôm nay. Thế rồi, trong thế giới trắng đen u tối này, nó chỉ mơ hồ nhìn thấy hai bóng người dây dưa trên sofa.
Diệp Mông không buông tay, Lý Cận Dữ quyết định ngồi xuống sàn nhà, một chân chống lên, tay gác lên đầu gối, tựa lưng vào sofa, mặc cho Diệp Mông quàng lấy cổ anh. Trong gian phòng tối đen như mực, anh ngậm một điếu thuốc, vừa bật lửa, vừa đáp lại: “Là chị không cần tôi.”
Diệp Mông vứt điếu thuốc của anh đi, quàng lấy cổ anh, ngẩng đầu tự dâng mình: “Hôn tôi.”
Lý Cận Dữ không đoái hoài đến cô, liếc sang cô, lại cúi đầu biếng nhác chơi chiếc bật lửa.
“Hôn tôi.” Diệp Mông lại lặp lại lần nữa.
Anh hơi chau mày, bị đeo bám chắc cũng bất lực, rất miễn cưỡng cúi xuống mút nhẹ môi cô.
Một chân của Lý Cận Dữ duỗi thẳng, vừa cạ vào chân bàn, một chân co lên, một tay để gác lên đầu gối, dáng ngồi nhếch nhác như mọc rễ vậy, không hề động đậy. Chỉ bao đó Diệp Mông làm gì đã mãn nguyện, cô trở mình xuống khỏi sofa, đè anh xuống cạnh sofa, áp người xuống như một con thú nhỏ vô lý gặm lấy yết hầu của anh.
Lý Cận Dữ ngửa đầu tựa lên sofa, tay vẫn chơi với chiếc bật lửa, nhưng anh cũng không đẩy cô ra, mặc cho cô gặm.
Trong đêm tối, tiếng hôn của Diệp Mông, tiếng đánh lửa lúc có lúc không, tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường như hạt cát mềm mại, từng chút một rót vào lòng anh, từng chút một cho đến khi lấp đầy.
Cô vừa hôn vừa hỏi: “Có phải cậu sợ tôi đến Bắc Kinh sẽ xảy ra chuyện gì với hắn không?”
“Chị không sợ tôi ở lại đây sẽ qua lại với người khác sao?” Lý Cận Dữ nhắc nhở cô: “Ví dụ như Lưu Nghi Nghi.”
Diệp Mông đột nhiên dừng lại, nâng mặt anh lên: “Cậu nói thật hả?”
Lý Cận Dữ tránh đầu đi, không cho cô chạm vào: “Không biết, khả năng khống chế của tôi rất kém, trước giờ không kìm chế được bản thân, nói không chừng cô ấy theo đuổi mãi, tôi cũng muốn quen cô ấy đấy.”
“…”
Diệp Mông leo xuống khỏi người anh, ngồi bên cạnh anh tự châm điếu thuốc, không khí yên tĩnh mang lại sự bức bách, không ai lên tiếng, Bình An đẩy hé cửa ra, Lý Cận Dữ đứng lên ra đổ thức ăn cho nó. Lúc anh quay lại, Diệp Mông đã hút xong một điếu thuốc, đầu óc dường như đã tỉnh táo hơn, dập đầu thuốc vào gạt tàn, thực ra đóm lửa đã tắt lâu rồi nhưng cô vẫn nhấn dập nó xuống, ánh mắt rời rạc nhìn chằm chằm bên đó, bất chợt lên tiếng: “Lý Cận Dữ, chúng ta kết hôn đi.”
Lý Cận Dữ không biết mình có nghe lầm không, im lặng không lên tiếng, lấy ít nước từ nhà bếp ra cho Bình An, lại quay vào phòng khách, Diệp Mông ngỡ anh chưa nghe thấy nên định nói lại lần nữa, nào ngờ anh nói: “Tôi không kết hôn được.”
Lý Cận Dữ đứng trước tủ lạnh, lấy ra hai gói mỳ, cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng cô, “Không có, chị biết tình cảnh của tôi, kết hôn sẽ liên lụy chị.”
Dứt lời, anh bước vào nhà bếp, chuẩn bị nấu hai bát mỳ, một bát cho Bình An, một bát cho mình.
Diệp Mông theo anh đi vào, đứng tựa vào cửa nhà bếp nhìn anh chằm chằm: “Vậy nên là cậu chưa từng nghĩ sẽ kết hôn với tôi sao?”
Lý Cận Dữ bật bếp lên, tựa vào giàn bếp, đợi nồi nóng: “Ừ.”
Cuối cùng Diệp Mông cũng hiểu cảm giác không nắm bắt được là từ đâu mà ra rồi, cô giống như đang đứng giữa tuyết trời lạnh lẽo còn bị người ta xối gáo nước lạnh, cô thậm chí không thể cười nữa, biểu cảm cứng nhắc nói: “Vậy là cậu bỡn cợt tôi hả Lý Cận Dữ.”
“Tôi không có.” Anh xoay người qua, cho thêm nước vào nồi.
Diệp Mông cười nhạt: “Ừ, cậu không có, cậu chỉ cảm thấy có một cô gái chịu cọc đi tìm trâu, hết lòng vì cậu, cậu rất hưởng thụ đúng không? Cứ yêu thôi, cứ mặc sức dùng thôi, sau này cô ta lấy ai được, chỉ đành đeo bám cậu thôi. Cậu ngầu quá mà, tùy tiện vẫy vẫy tay là có người bám theo ngay.”
Diệp Mông quay người ra ngoài, anh nghe được tiếng thay giày vội vàng và phẫn nộ từ ngoài cửa vọng vào, Lý Cận Dữ biết lần này cô bỏ đi rồi sẽ không quay lại tìm anh nữa, họ thật sự đã kết thúc như vậy.
Lý Cận Dữ ngồi trên sofa nhìn cô thay giày, Diệp Mông có chất cồn trong người, lúc này đầu óc không được tỉnh táo lắm, nút gài của đôi giày cao gót gài mãi không xong. Nhìn cô hoàn toàn không giống ba mươi tuổi, thân người nhỏ nhắn, Lý Cận Dữ đột nhiên nhớ ra trước kia lúc xem Tây Tương Ký, câu nói lúc Trương Sinh gặp Oanh Oanh: “Nhân gian trời cao, ngắm Oanh Oanh còn hơn lập dàn làm phép, ôn nhu như ngọc, tu đạo ở cạnh tương thân.”
Hiện giờ Diệp Mông như bà cụ thêu hoa, không sao gài móc vào được, bực mình, quyết định không mang nữa, đi chân không xách theo giày ra ngoài.
Lý Cận Dữ khom người, bàn tay đặt trên đầu gối kẹp điếu thuốc, anh gãy gãy tàn thuốc, nhìn cô hờ hững nói: “Mang chiếc máy ảnh của chị về.”
Diệp Mông lại xách theo giày đi ngược vào.
Cô vừa giơ tay ra vớ máy ảnh, ngay tức khắc bị một bàn tay nóng ấm giữ lấy, Lý Cận Dữ kéo cô ngồi hẳn lên chân mình, tay còn lại đang kẹp điếu thuốc, chắc là sợ làm bỏng cô, anh giơ cánh tay đó lên cao, còn Diệp Mông vì trọng tâm không vững, bị nhấn ngồi trên chân ai đó.
“Chị dựa vào đâu mà nói như vậy” Lý Cận Dữ ngửa mặt lên nhìn cô, lúc này Diệp Mông mới nhìn thấy, ánh mắt anh đỏ hoe, hốc mắt sâu lại ẩn đỏ, giống như con thú nhỏ trong vũ trụ bị phán tận thế vậy: “Người hứa hẹn là chị, nuốt lời là chị, nói đi là đi ngay cũng là chị. Chị nói kết hôn thì phải kết hôn, mẹ nó, tôi như một con chó vậy, chị cũng phải cho tôi cơ hội thở chứ. Đúng là tôi chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn, nhưng ngoài chị ra, tôi chưa từng thích người khác. Chị có từng cho tôi thời gian suy nghĩ không? Mấy ngày này chị có gọi cuộc điện thoại nào cho tôi không? Có gửi tin nhắn nào không? Chị biết tôi đã sống thế nào không? Lúc chị vui thì đến dỗ dành tôi, không vui thì bỏ mặc tôi. Làm sao tôi biết được sau khi kết hôn, chị lại dỗ dành tôi được mấy ngày đây? Hả?”
“Nói năng không công bằng, cậu cũng đâu gọi điện, nhắn tin cho tôi…” Cô nhận ra hình như mình đụng trúng gì đó nóng nóng, cúi đầu nhìn rồi hoảng hốt: “Sao tay cậu lại chảy máu vậy? Vừa rồi ở nhà bếp cắt trúng tay sao?”
“Chị kệ tôi.” Anh bướng bỉnh muốn rút tay về.
Diệp Mông lập tức ngậm ngón trỏ của anh vào miệng, ngồi trong lòng anh, không cho anh cử động, ậm à ậm ừ nói: “Ngồi yên, có phải nhà cậu không nấu nướng gì không, dao cắt rau cũng rỉ sét rồi. Cẩn thận bị uốn ván, trong nhà có hộp cứu thương không? Khử trùng trước rồi chúng ta bắt xe đến bệnh viện.”
Lý Cận Dữ biết nấu ăn, chỉ là không thường xuống bếp, một là anh thấy phiền phức, hai là bà nội chê món anh nấu không ngon nên quyết định mua bên ngoài cho rồi, thi thoảng lúc có một mình, anh sẽ nấu bát mỳ, nhà bếp cũng chỉ là trưng cho có, dao rỉ sét cũng khó tránh.
Lý Cận Dữ ngắm nhìn cô một lúc, tinh thần không được thoải mái quay mặt đi nơi khác rồi nói: “Sổ hộ khẩu bà nội. giữ”
Diệp Mông ngây người, đang ngậm ngón trỏ của anh trong miệng, hơi nhấn một cái, Lý Cận Dữ càng khó chịu hơn, phiền chết đi được, anh ngửa người tựa vào sofa, rũ mắt xuống, liếc qua cô: “Chị nhất định phải kết hôn sao?”
“Ừ.” Cô lại ngậm sâu hơn một chút, gật đầu.
__________
Cuối tuần cục dân chính không làm việc, sáng thứ Hai hai người liền đến đó. Đêm trước một ngày, Lý Cận Dữ đến bệnh viện lấy hộ khẩu từ chỗ bà nội. Bà nghĩ anh định bán nhà, quyết liệt giành giật giấu càng kỹ hơn nữa, lải nhải nói: “Mày lấy sổ hộ khẩu làm gì? Căn nhà nát của tao không đáng giá đâu.”
Thân hình cao lớn của Lý Cận Dữ đứng trong phòng bệnh, giống như một ông thần chết, sứ giả âm phủ, lạnh nhạt nhìn bà mình: “Ai muốn bán nhà bà, con kết hôn. Lỡ chuyến này không có trạm tiếp theo nữa, con đếm đến ba.”
“…”
“Phạch” Tiếng lật sổ hộ khẩu giống như cơn lốc đập thẳng vào ngực anh, còn đệm thêm câu: “San bằng trạm này nhanh cho tao.”
Thứ Hai, hai tiếng “cạch cạch” vang lớn, hai dấu mộc đỏ chói được đóng xuống.
Hôm đó là Kinh Trập, như sấm Xuân trên bầu trời, nặng nề lại mãnh liệt, đánh thức tất cả sự loạn lạc trên thế giới và đón chào tương lai ấm êm.