“Người bị lãnh cảm mà phát ngôn được câu này hả?” Diệp Mông quỳ nhoài người lên người anh, chống người nhìn anh, một tay nắm cằm anh, hung dữ lên lớp: “Tôi chiều cậu quá rồi đúng không? Dám đưa ra yêu cầu kiểu này với tôi?”
Lý Cận Dữ bị cô khống chế thân dưới, một tay kê ở sau đầu, một tay thong thả kéo dây của quần thể thao ra, nhướng mày trông hư hỏng lạ thường: “Không được hả?”
Diệp Mông chắc chắn không được. Không cho anh ăn tát đã là thương anh rồi. Cho dù người này là Lý Cận Dữ cũng không được. Chuyện này cô vốn dĩ đã bài xích, càng đừng nói là vì lấy lòng đàn ông, cô vẫn còn chưa bần tới vậy.
Hoàng hôn dần buông xuống, bao trùm lên trấn nhỏ an nhàn yên tĩnh này. Dưới ánh đèn mờ ảo, không biết có phải vì cô sắp rời đi, ban đêm dưới bầu trời rộng lớn, lộ ra vẻ mơ hồ.
Lý Cận Dữ nhìn cô hai ba giây, rút tay từ đằng sau đầu ra, ôm lấy sau gáy Diệp Mông, đưa về phía mình, ánh mắt ảm đạm lướt tới lướt lui trên mặt cô, giọng điệu đột nhiên có chút yếu đuối: “Chị à, chị không yêu tôi nhỉ”.
Diệp Mông đột nhiên có chút không rõ lắm, bộ mình đã mang con yêu nghiệt gì đó về sao.
Cô nằm lên người anh, ngây ra một lúc, vỗ nhẹ má anh, kiên nhẫn khuyên bảo: “Tỉnh chút đi bé yêu, chúng ta từ quen biết tới kết hôn chẳng qua cũng chỉ có ba tháng, cũng coi như kết hôn chớp nhoáng rồi. Đương nhiên là tôi thích cậu, tự nguyện dỗ dành cậu, cưng chiều cậu. Nhưng nếu cậu nói là yêu, vậy thì vẫn còn xa. Tôi nghĩ, trong cuộc sống thực tế, hôn nhân của phần lớn mọi người đều không nói tới nổi chữ yêu này. Hoặc là thích hợp, hoặc là đánh cược, chỉ có một số ít người may mắn mới có thể thật sự kết hôn được với cái gọi là tình yêu”.
“Vậy chúng ta là gì?” Cậu thấp giọng hỏi.
“Đánh cược”, Cô bình tĩnh nhìn anh nói: “Tôi không cam tâm chia tay với cậu như vậy, tôi muốn dùng hôn nhân đánh cược một ván với cậu. Cậu cũng đang cược tôi không nỡ chia tay mới đòi chia tay để ép tôi đấy thôi?”
Lý Cận Dữ lẳng lặng nhìn cô: “Tôi không có”.
Khuỷu tay Diệp Mông khẽ cong, ấn xuống phần eo mềm mại, lập tức nắm cằm anh quay sang trái sang phải, không nhịn được trêu anh, lại chiếm thế thượng phong lần nữa: “Vậy là cậu thật sự muốn chia tay với tôi à?”
Lý Cận Dữ tỉnh bơ hất tay cô ra, khó chịu nói: “Tôi cảm thấy tôi đã bị chị lừa”.
“Tại sao?” Diệp Mông không nhúc nhích nữa, thành thật chống người nhìn anh.
“Không biết”, Anh thản nhiên quay đầu ra, nhìn cảnh sắc mờ mịt ngoài cửa sổ lạnh lùng nói: “Tôi chỉ biết chị không thích tôi nhiều như chị nói”.
Nhưng dường như tôi thích chị còn hơn tôi nghĩ.
Diệp Mông vùi vào cái cổ mát lạnh sạch sẽ của anh, khẽ thở dài, cười ra tiếng: “Trời ạ, đã có ai nói cậu ngây ngơ chưa?”
Lý Cận Dữ: “…”
Diệp Mông cúi đầu hôn anh, môi lưỡi dấy binh nổi loạn đưa vào trong miệng anh từ từ quấn lấy: “Trò chơi còn chưa bắt đầu đâu, cậu làm sao biết ai thắng ai thua?”
Lý Cận Dữ buộc phải chịu đựng nụ hôn của cô, tay từ cần cổ của cô chậm rãi chuyển tới eo giống như trút giận hung hăng cấu véo, khiến Diệp Mông phải nếm mùi vị đau đớn, giở trò cắn, mút phạt cậu. Lý Cận Dữ không chơi lại cô, nhíu mày: “Nhẹ chút”.
Diệp Mông thích dáng vẻ bất mãn làm nũng này của anh, không tự chủ được mà tăng thêm lực. Lý Cận Dữ chỉ có thể bóp mạnh eo cô xả tức. Hai người dường như đã biến thành kẻ thù, không ai chịu thua, không hề nương tay còn tăng thêm lực trên người đối phương, giống như hai con sư tử đói ăn lâu ngày ở đấu trường, tùy ý chém giết, liều chết bảo vệ lãnh thổ thuộc về mình, lại có khát vọng xưng vương ở địa bàn của đối phương.
Không biết là ai dao động trước, bầu không khí mờ nhạt dịu xuống, chỉ còn chừa lại âm thanh hôn nhau càng lúc càng rõ khiến người ta mặt đỏ tim đập. Không ngờ, cánh cửa “lạch cạch” bị người khác từ bên ngoài đẩy ra, giọng cô út vọng tới: “Mông, cháu với Lý Cận Dữ ăn cơm trước đi …”
Giống một một bong bóng màu hồng nhạt phồng phồng căng căng bị người ta đâm vỡ. Bức tranh mờ mờ đã rõ hẳn, hai người giống như hai quả cầu thủy tinh, văng ra với tốc độ ánh sáng, Diệp Mông giữ thắt lưng không lên tiếng đứng dựa bên tường, Lý Cận Dữ ngồi trên giường cúi đầu sờ mũi.
…
Bà cụ nhìn Lý Cận Dữ càng lúc càng vừa mắt, mặt tuấn tú theo tiêu chuẩn. Giống như là người đàn ông bước ra từ phim truyền hình, nhìn còn đẹp hơn cả minh tinh. Đặc biệt là đôi mắt giống một con mèo nhỏ, nhìn thấy thật khiến người ta thương yêu. Không giống Diệp Mông nhà bà, hai con mắt sáng linh hoạt giống như bàn tính, thông minh lanh lợi, nhiều ý tưởng, nhìn riết cũng phiền. Hơn nữa, Lý Cận Dữ là người có giáo dục hiếm thấy, ăn coi nồi ngồi coi hướng, có nề nếp lại càng nho nhã. Anh trông bình tĩnh và điềm đạm, luôn chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn trước mặt mình.
Bà cụ rất thương đứa trẻ hiểu chuyện này, vô cùng quan tâm bảo cô út chuyển vị trí đồ ăn trên bàn, lại chăm sóc chu đáo phát hiện anh không ăn cay, bảo cô hai chuyển những món cay trên bàn đi. Cả một bàn chật ních món ăn, ít nhiều gì anh cũng đều có thể gặp một chút.
Diệp Mông bỗng cảm thấy, Lý Cận Dữ rất biết giả vờ, biết hơn bất cứ ai, nhất là giả vờ ngoan ngoãn trước mặt bề trên, khiến bản thân trở nên điềm đạm đáng yêu. Còn ngồi rất có dáng, bình thường thì ngồi không ra cái dạng gì, dáng vẻ lười biếng dương dương tự đắc giống một tên lưu manh. Cô lại lần nữa cảm thấy lần này chắc chắn mình đã đem về một con yêu nghiệt.
Trên đường đi tới sân bay thành phố thì trời mưa.
Nước mưa không ngừng rơi xối xả trên kính chắn gió phía trước ô tô, tạo thành từng dòng. Diệp Mông ngồi trong xe, nhìn bên ngoài cửa sổ mưa bụi mịt mù, giống như một tấm lưới che cả bầu trời, che tất cả mọi người. Điện thoại trong xe đang yên lặng bỗng rung lên.
[Câu Khải: Đã đón được người, cô tới chưa?]
[Ninh Mông Diệp: Ừ, đang trên đường.]
[Câu Khải: Tôi chờ cô.]
[Ninh Mông Diệp: Không cần, anh đi thẳng về nhà hồi trước đi.]
[Câu Khải: Không cần lo, không chỉ một mình tôi, có Thai Minh Tiêu nữa.]
Diệp Mông không có tâm trạng trả lời lại, di động yên lặng, không còn vang lên âm thanh nào khác nữa.
Trước lúc gần ra cửa, Lý Cận Dữ không nói gì nhiều với cô nữa, tựa vào tường, im lặng hút thuốc. Cô biết anh không vui lắm nên không quan tâm đến việc thu dọn đồ đạc, càng không quan tâm đồ đạc gì đó có đủ hay không, đến khi tới rồi mua sau thôi. Thuận tay đóng vali trống lại, tận dụng chút thời gian nghỉ ngơi cuối cùng, đứng dậy ôm lấy anh.
Lý Cận Dữ không phản ứng, tựa vào tường, một tay đút túi quần, một tay kẹp điếu thuốc, sợ đầu thuốc làm cô bỏng, lặng lẽ giơ tay lên một chút, sau đó cúi đầu lạnh lẽo nhìn cô.
“Tôi lo xong việc sẽ về ngay, không ở lại quá lâu đâu, được chứ?”
“Tôi nói không được thì chị sẽ hồi vé máy bay sao?” Anh nhả khói trước mặt cô.
“Lý Cận Dữ, cậu đừng gây sự vô lý mà”.
“Một tháng”anh đột nhiên cúi đầu nghiêm túc nhìn cô, đốm lửa nhỏ ở ngón giữa đã cháy tới cuối: “Một tháng sau không trở về, tôi sẽ không đợi chị nữa”.
Diệp Mông ôm chặt anh lần nữa: “Sao, cậu muốn ly hôn với tôi à?”
Lý Cận Dữ dùng ngón tay bóp điếu thuốc, vẫn không ôm lại cô, hai tay đút túi quần, giọng nói thầm thấp: “Ừ”.
Không phải không có lòng tin với Diệp Mông, mà là anh đã quá hiểu thành phố kia. Cao cao tại thượng, đèn màu rực rỡ. Có ai đó đã nói, Bắc Kinh là một trong số ít nơi mà khi bạn nói về giấc mơ, người khác sẽ không nghĩ bạn là một kẻ ngu ngốc. Thậm chí bạn sẽ bị những ánh đèn giả dối kia mê hoặc, nghĩ rằng bản thân mình chính là diễn viên chính của cuộc sống, chờ đợi những cuộc gặp gỡ bất ngờ từ trên trời rơi xuống trong cuộc sống bình thường, không nỡ rời đi.
Huống chi, anh hiểu rõ Câu Khải hơn ai hết. Hắn giỏi nhất là vừa đánh vừa xoa, Một khi đã có vướng bận gì với ai, luôn luôn sẽ dùng tất cả mọi cách để giữ người đó lại bên mình.
Trước khi sắp xuất phát, Diệp Mông còn giúp anh làm một lần nữa trong nhà vệ sinh. Trên chiếc kính mờ phòng tắm phản chiếu bóng hình hai người đang dây dưa, giống như hai con chim uyên ương dính lấy nhau giao hợp ở giữa ngọn cây, tai dán vào nhau, thì thầm. Giữa sương mù dày đặc mờ mịt, nước chảy ào ào rơi xuống đất thành hoa, bắn ướt mỗi một tấc trên hai người họ, mờ ám mịt mù.
Cả người Lý Cận Dữ cong lên, tay chống lên mặt kính mờ, ánh mắt sâu kín, cúi đầu ngầm chịu đừng kìm nèn nhìn cô, ánh mắt không nỡ. Diệp Mông một tay nắm cổ anh thật chặt, cằm tựa vào vai anh, tay nhẹ nhàng động đậy, kề sát tai thấp giọng hỏi: “Lý Cận Dữ, cậu sẽ không rời bỏ tôi nữa chứ?”
“Không biết”. Giọng anh khản đặc.
“Không biết là phải hay không phải?” Diệp Mông từ từ hỏi tới cùng, ép bức anh: “Không nói tôi buông tay đấy”.
Tay Lý Cận Dữ vẫn đang chống, đẩy cô lên tấm kính mờ, cúi đầu vùi vào cổ cô, hung hăng cắn nhẹ lầm bầm: “Chị chỉ biết ức hiếp tôi”.
Trái tim Diệp Mông nóng lên một chút, dường như sắp tan ra, cười ngã vào trong ngực anh. Lý Cận Dữ cúi đầu hôn cô thật sâu, cắn cô, thẹn quá hóa giận: “Làm đi chứ”.
…
Máy bay chậm giờ, Diệp Mông đáp xuống Bắc Kinh đã mười hai giờ. Bắc Kinh vẫn mưa bụi sương mịt mù, không thể so với không khí của trấn nhỏ. Vừa xuống máy bay, cô có chút không thích ứng được, ho một tiếng, đeo khẩu trang giữa ánh mắt ghét bỏ của những người xung quanh.
Khẩu trang... cô lại bắt đầu nhớ Lý Cận Dữ. Lúc này mới chia tay mấy tiếng đồng hồ, cô cúi đầu nhìn lướt qua điện thoại, yên lặng, ngoan ngoãn tới không ổn.
Cô mang theo vali từ từ bước đi. Vốn muốn bắt xe về thẳng căn nhà trước đây, không ngờ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc ở cổng đón người, mặc bộ vest thẳng thớm, sửa soạn tươm tất đứng cùng Câu Khải, là Thai Minh Tiêu.
Thai Minh Tiêu là bạn nối khố của Câu Khải, cũng là một phú nhị đại khá có đầu óc. Là người cái gì cũng biết ở Bắc Kinh, đóa hoa giao tiếp trong giới phú nhị đại. So với người tính toán như Câu Khải, Thai Minh Tiêu thẳng thắn hào sảng hơn. Trước đây ở Bắc Kinh, ba người thường cùng uống rượu nói chuyện làm tiêu tan những muộn phiền trong công việc. Thai Minh Tiêu rất đẹp trai nhưng không cao lắm, 1m73. Câu Khải thì tính cả tóc và giày da có đệm lót miễn cưỡng tới 1m8. Trước đây Diệp Mông không cảm thấy hai người họ thấp, nhưng từ sau khi quen Lý Cận Dữ, cô phát hiện hai người thật sự thấp.
Thai Minh Tiêu rất ga lăng giành vali trong tay cô, chỉ cái biển quảng cáo phía sau, nói như linh vật: “Bắc Kinh hoan nghênh cô”.
Hai người không vội lên xe, đứng hút thuốc bên canh chiếc Lamborghini mấy triệu của Thai Minh Tiêu. Diệp Mông mặc một bộ vest giản dị màu xám, khoác đại chiếc áo khoác da vừa mới lấy từ vali ra, tóc đen dài uốn xoăn lọn lớn, bồng bềnh mềm mại đung đưa đằng sau, trưởng thành dịu dàng, có sự quyến rũ của phụ nữ lại có sự thoải mái cùng kinh nghiệm. Thai Minh Tiêu là một người không tiếc lời khen ngợi, cho dù bao nhiêu lần nhìn thấy Diệp Mông vẫn tấm tắc mười triệu lần từ tận đáy lòng: “Con gái ở trấn của các người có phải đều giống cô không? Khí hậu ở đó có phải rất biết nuôi dưỡng con người không? Trở về nửa năm nay, sao mà càng ngày càng xinh đẹp vậy?”
Hai người đứng cạnh nhau tựa vảo cửa xe, chân đạp lên trên mép vỉa hè, Diệp Mông tự châm một điếu, liếc xéo anh ta, xem thường cười: “Cậu ấm đây quá khen tôi rồi”.
Thai Minh Tiêu cười cười nói: “Lần này về định ở bao lâu? Sợ là ông chủ Câu sẽ không dễ dàng thả cô đi như vậy”.
Diệp Mông dựa vào cửa xe, tay kẹp điếu thuốc bất giác khẽ phủi phủi, sau đó cúi đầu nhìn tòa cao tầng dày đặc san sát nối tiếp nhau trong thành phố và ánh đèn phồn hoa nơi thành thị, mơ màng hơi khép mắt: “Làm xong chuyện thì đi, anh ta không giữ nổi tôi”.
Thai Minh Tiêu yên lặng đứng phía sau một lúc, “Quao” không ra tiếng, hay rồi.
Cảnh đêm bị bỏ lại phía sau, Thai Minh Tiêu vừa lái xe vừa nói cho cô: “Chúng tôi đã liên hệ với người sưu tầm Hoa kiều Singapore này lâu rồi, anh ta không đồng ý lộ mặt. Lần này Câu Khải đã mất rất nhiều công sức, anh ta mới đồng ý từ Singapore chạy về nội địa một chuyến. Nếu không hợp đồng của anh ta bình thường đều là thư ký đại diện ký thay”.
“Còn có vụ kiện Tân Hà của anh ta, tôi đã lấy về cho cô rồi, miếng thịt lớn này, người khác không nuốt nổi”, Thai Minh Tiêu lải nhải không ngừng: “Nói thật, muốn làm được miếng thịt này, vẫn nên là cô tới. Cô đừng để ý Câu Khải, anh ta từ nhỏ đã hơn người, không quen nhìn người khác lấy được thứ tốt có sẵn. Cô phải khiến anh ta gọi dạ bảo vâng, anh ta thà rằng không làm ăn một mình cũng không thể đi tâng bốc liếm mặt người ta được. Vì nên nửa năm trước, nếu không phải do tôi chống đỡ, phần trăm ký hợp đồng không biết đã rớt xuống tận đâu rồi. Xem ra vẫn là phải hai chúng ta hợp tác, không hổ danh cô là đóa hoa giao tiếp chốn nhân gian”.
“Anh chắc không phải là đang mắng tôi đấy chứ?” Diệp Mông nhìn ngoài cửa sổ nói.
“Thật sự không có, đang khen cô”.
Diệp Mông không lên tiếng, cúi đầu nhìn điện thoại. Bởi vì cô phát hiện, chỗ mới cập nhật trong bảng tin xuất hiện một ảnh đại diện chưa bao giờ và không thể xuất hiện, một bức ảnh tối đen. Bé yêu đăng trạng thái sao?
Thật hiếm có!
Sẽ là gì đây? Không phải ảnh tỏ tình với cô đấy chứ?
Anh sẽ đăng cái gì đây?
Trong đầu Diệp Mông có liên tiếp ba nghi vấn, ôm trong lòng tâm trạng kích động dè dặt mở ra.
Mười tin trong vòng bạn bè.
Anh đăng một lượt mười trạng thái, kéo xuống một dọc toàn là anh. Còn toàn là ảnh, ở nhà anh, hình như đều là đám bạn chơi nhạc cùng. Ảnh chụp không rõ lắm, góc độ đều rất mờ ảo, ghép hai ba tấm thành một. Không gian thì tệ rạc, ai không biết chắc tưởng đám bá dơ nào tụm lại chơi thuốc. Kiều Mạch Mạch cũng ở đó, mấy chị em gái xinh xắn đáng yêu của con bé cũng ở đó.