Châu Vũ đang định mang quần áo đi phơi, cậu giũ giũ mấy cái, nghe thấy tiếng bước chân ở sau lưng, quay đầu lại nhìn, Lý Cận Dữ không biết dậy từ bao giờ, đang tựa vào cửa, cúi đầu vừa rút ra một điếu từ hộp thuốc vừa bình thản hỏi cậu: “Bên phía Lương Vận An có tin tức gì không?”
Châu Vũ thầm nghĩ, giờ anh mới quan tâm tới em đó hả.
“Tụi em ngồi gãy chân cũng không thấy nửa cái lông chân của “Dẫn Chân”, cảnh sát Lương cũng bực gần chết.”
Vừa dứt lời, điện thoại Lý Cận Dữ vang lên, anh lấy ra liếc nhìn, là Lương Vận An, vậy nên anh đút thuốc vào lại, ném lên bàn, nghe điện thoại: “Cảnh sát Lương?”
Giọng của Lương Vận An như lẫn trong gió, theo sau là tiếng nuốt nước miếng: “Ba giờ sáng hôm qua có một cô gái nhảy lầu tự sát ở cao ốc Hoành Quang.”
“Có camera không?”
“Có người quay lại clip, hơn nữa chúng tôi còn phát hiện một cuốn sách ở hiện trường, chính là quyển “Cửa” của Châu Vũ, cô gái này lúc đó đã ôm sách nhảy từ trên lầu xuống. Chúng tôi hoài nghi đây không phải là tổ chức đa cấp bình thường nữa, cái tên “Dẫn Chân” là e rằng thật sự là tổ chức tà giáo.”
Lúc này, Diệp Mông cũng lướt trúng “clip nhảy lầu” trên Weibo. Lúc đó, Câu Khải vừa nói xong, còn không kịp đợi Diệp Mông trợn mắt, Tiêu Minh Thai đã đột ngột đẩy cửa vào phòng, không nói tiếng nào đã vứt cái clip cho họ xem: “Clip này kinh dị quá. Cái cô này trước khi nhảy lầu cứ như đang làm phép vậy, không biết bị tẩy não kiểu gì.”
Clip quay được rất mờ, vì là ba giờ sáng, cả khung ảnh chỉ có bảng đèn LED cao ốc Hoành Quang là sáng, thêm vào ánh trăng ảm đảm, bóng cô gái trông càng bí hiểm. Ống kính quay ngửa lên, trông không rõ dáng vẻ, gần như là từ tít đằng xa chỉ có thể nhìn thấy một bóng người hơi ốm, mờ mờ ảo ảo đứng trên sân thượng. Mà cảnh tượng kỳ dị nhất là cô gái đứng trên sân thượng như con rối khô héo, tản bộ tới lui, mỗi bước đều bước thật chậm, hình như còn đang đếm nhẩm, khung cảnh rất yên tỉnh, bóng cô gái mặc áo trắng để tóc dài không hề có chút tri giác cứ như đang mộng du, chầm chậm đi từ đầu qua đầu kia sân thượng.
Nếu không phải thanh tiến độ cho Diệp Mông chuẩn bị tâm lý giây tiếp theo cô ta sẽ nhảy lầu, chỉ nhìn không cảnh này, hoàn toàn không dự đoán được cô ta sẽ đột nhiên từ trên lầu nhảy xuống, cô ta như cái xác không hồn, không chút cảm xúc mà đi tới đi lui, kết quả tiếp theo đó, mãnh liệt nhún người nhảy bổ vào bóng đêm, gió thổi phất tà váy của cô, nếu không có tiếng va chạm nặng nề vang lên, cái bóng đó mỏng mạnh đến chỉ như một chiếc váy trắng từ trên trời rơi xuống, không có ai quan tâm tới.
Thai Minh Tiêu rùng mình sởn da gà: “Nghe nói còn là một nữ sinh đại học, phía cảnh sát ra thông hàm rồi, lúc nữ sinh này nhảy lầu trong tay có cầm một cuốn “Cửa”. Mấy người về nhà quan tâm người lớn trong nhà một tí, coi coi có loại sách này không, nghe nói là đa cấp tẩy não. Đặc biệt là ở mấy trấn nhỏ, người già dễ mắc bẫy bị lừa.”
Câu Khải từ đầu tới cuối không nói gì, vì bị cắt ngang, hoa hồng cũng gục, hết thơm rồi. Hắn đứng lên, tiện tay ném hoa vào thùng rác, chỉnh lại vest, quay người rời đi.
Thai Minh Tiêu lúc này mới phát giác: “Cậu ta không không không phải cũng bắt đầu theo đuổi cô rồi chứ?”
Diệp Mông mặc vest xanh dương đậm, cả người chuyên nghiệp lại trưởng thành, lười nhác tựa vào mép bàn, ừ một tiếng.
Thai Minh Tiêu không tự chủ sái cả quai hàm, quan sát kỹ Diệp Mông, chậc lưỡi mấy tiếng, ngẫm nghĩ rồi vẫn không nhịn được cảnh cáo: “Cô tránh xa bé ngơ một tí, tôi cảnh cáo cô đó, gần đây cậu ấy gánh một đống chuyện không đâu trên người, bận tới đầu bù tóc rối. Hôm đó chắc cậu ấy cũng chỉ vì bị chuyện trong nhà làm phiền, nhất thời không nhịn được mới làm vậy với cô. Không thì cậu ấy không tới mức, thật sự không tới mức đó, rõ ràng biết là cô kết hôn rồi--”
“Chuyện nhà cậu ấy sao rồi?” Diệp Mông tò mò bỏ ly nước xuống
Thai Minh Tiêu biết là nói, mà nói là không ngừng, nghịch quả địa cầu trên bàn cô: “Còn sao được, chống đối với mẹ chứ gì, từ nhỏ mẹ cậu ấy đã chẳng chăm lo gì cậu ta, bây giờ ông ngoại lại đưa cổ phần cho cậu ấy, giờ còn không nhắm vô cậu ấy mới lạ.”
“Lý Cận Dữ rốt cuộc có phải con ruột bà ta không? Sao mà phải chấp nhất với con trai mình vậy?”
Thai Minh Tiêu cười: “Lý Lăng Bạch người phụ nữ này ấy, nếu không phải tôi từ nhỏ có quan hệ tốt với Lý Cận Dữ, tôi cũng không dám tin trên đời này lại có loại phụ nữ này. Bà ta từng báo cảnh sát, mong cảnh sát tóm Lý Cận Dữ vào tù.”
“Tại sao?” Diệp Mông ngẩng đầu, giọng nói không tự chủ được có hơi run.
Trong văn phòng có một tấm kính sát sàn cực lớn, có thể nhìn thấy cung vàng điện ngọc, xe cộ qua lại trên cầu vượt. Thật ra thế giới này không có phút giây nào ngừng lại, dù cho giây phút này có bao nhiêu người chết.
Hơi thở của Thai Minh Tiêu ngược dòng về trước đây, anh nhìn chăm chăm tầng cao ốc sừng sững trong không trung, ánh mắt trở nên xa xăm mà sâu lắng: “Chuyện anh của Lý Cận Dữ phóng xe tử vong ngoài ý muốn chúng tôi đều biết là tai nạn nhưng Lý Lăng Bạch kiên quyết cho rằng Lý Cận Dữ giết chết Lý Tư Dương, vì bà ta nói rằng Lý Cận Dữ từng nói với bà ta, nếu anh chết đi có phải bà ta sẽ đối xử tốt với cậu ấy không. Bà ta cho rằng tình yêu của Lý Cận Dữ đối với mình đã vượt quá luân thường đạo lí, thậm chí bà ta còn nói với cảnh sát Lý Cận Dữ muốn phát sinh quan hệ với bà ta. Cô coi có nhảm nhí không?”
“Cảnh sát không thể chỉ vậy đã giam người lại rồi chứ?”
“Giam rồi, lúc đó Lý Lăng Bạch bắt ép cảnh sát.”
Ánh mắt Thai Minh Tiêu đầy chế nhạo, bây giờ nhớ lại chuyện đó, anh còn hận Lý Lăng Bạch chết đi được, cắn răng nói: “Không chỉ Lý Cận Dữ, tất cả chúng tôi đêm đó ở hiện trường đều bị đưa đi -- thẩm vấn, tôi với Câu Khải, Lê Thầm, còn rất nhiều người nữa, mỗi người gần như đều bị phỏng vấn hai tới ba tiếng đồng hồ, hết lần này đến lần khác tường thuật lại chi tiết ngày hôm đó. Mãi đến lúc bố mẹ chúng tôi đến đưa chúng tôi đi.”
“Lý Cận Dữ thì sao?”
Ánh mắt Thai Minh Tiêu có chút bất lực, bất lực với quá khứ, đâm mạnh vào tim Diệp Mông: “Cậu ấy bị gặng hỏi bốn mươi tám tiếng, bốn mươi tám tiếng đồng hồ, cảnh sát luân phiên hỏi, người này mệt đổi người kia. Lúc đó, cậu ấy từ trong bước ra, trong đầu tôi với Lê Thầm chỉ còn một ý nghĩ duy nhất, xong rồi, cậu ấy xong rồi.”
Thứ phá huỷ Lý Cận Dữ không phải không phải là bốn mươi tám tiếng gặng hỏi không ngủ nghỉ.
Mà là trong căn phòng nhỏ tối om đó, những ánh mắt đó nhìn Lý Cận Dữ như đang nhìn một tên thần kinh, cũng hoặc là một người bệnh ngoài da toàn thân lở loét, cái kiểu khinh thường như chỉ cần nhìn thấy người mình là sẽ bị lây.
Bọn họ cao cao tại thường, phân biệt thế giới rạch ròi bằng hai màu đen trắng, bọn họ dùng chính nghĩa không ngừng quất mạnh vào ý chí của thiếu niên.
Bọn họ dĩ nhiên chiếm lấy phe trắng, thậm chí còn không do dự coi anh như rác rưởi.
Bọn họ lớn tiếng, thậm chí hết lần này đến lần khác dùng giọng điệu trực tiếp nhất chất vấn thiếu niên lạnh lùng kia: “Xe này tu sửa phi pháp cậu có biết không? Miếng đệm thắng xe có phải cậu làm hư không?”
“Lý Cận Dữ, có phải cậu cảm thấy Lý Tư Dương lấy đi tình thương của mẹ giành cho cậu nên tạo ra tai nạn này đúng không?”
“Lý Cận Dữ, tôi nghe nói cậu đi gặp bác sĩ tâm lý trong một thời gian dài, có phải vì tình yêu dị thường với mẹ cậu không?”
“Lý Cận Dữ, nghe nói trước giờ cậu chưa từng quen bạn gái?”
Cậu thiếu niên cảm thấy mình như một cơ quan cơ thể nào đó bị hỏng hóc, bị bác sĩ rạch ra trước mặt mọi người, sau đó nghiên cứu sâu cấu tạo mạch của anh rồi phát hiện cả người anh đều hỏng hóc toàn bộ.
Lý Cận Dữ vẫn luôn không nói gì, mãi đến mấy tiếng đồng hồ cuối cùng, anh như không gắng gượng được nữa, chầm chậm nhắm mắt, đuôi mắt cong lên lạnh lùng, thậm chí còn hơi run rẩy, thật ra cả người anh đều đang run lên, đến yết hầu cũng không nhịn được run rẩy. Cổ họng như bị ai cắt, khản tiếng không nghe được bất cứ âm thanh nào, người ở đối diện lại bất ngờ nhìn được khẩu hình miệng rõ ràng của anh
“Tôi không có.”
...
Thai Minh Tiêu nói xong, hít một hơi, lại có chút vui mừng lạ thường: “Thật ra hôm đó, lúc nhìn thấy cậu ấy làm thế với cô ở câu lạc bộ tôi cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất cậu ấy không phải thật sự có phức cảm Oedip*, cậu ấy bao năm nay đều không quen bạn gái, tôi còn thật sự lo. Nhưng mà hai người đừng có gần gũi quá, Lý Cận Dữ thiếu tình thương, không cưỡng lại cám dỗ được.”
Phức cảm Oedip (Oedipic Complex): Dục vọng vô thức của một đứa bé đối với bố mẹ ruột khác giới của nó.
Diệp Mông châm điếu thuốc, kẹp giữa ngón tay mảnh khảnh không nói gì.
Thai Minh Tiêu đập một tệp tài liệu trên tay lên tay cô, cô ngơ ngác: “Cái gì đây?”
Tâm tư của Thai Minh Tiêu đã quay trở lại, chỉnh chỉnh cổ áo, hai mắt sáng lên: “Một tay buôn đồ cổ tới từ Quảng Đông, bảo tàng đó, danh xưng trong giới là “Mã Hầu”, làm con buôn văn vật lâu rồi, Quảng Châu, Thâm Quyến lúc đó có rất nhiều tay chơi đồ cổ đều mua hàng từ trong tay y, mấy năm nay y chuyên làm đường dây riêng ngoài biên giới, trong tay có rất nhiều tư liệu của các nhà sưu tầm ngoài biên giới, không ai rõ hơn y, rất nhiều công ty đấu giá đều rất tâng bốc y. Dù gì bên ngoại khu vực vẫn dễ làm hơn nhiều, giá cũng cao. Số người tối nay hẹn y dùng bữa nhiều như cá ngoài sông, nếu như chúng ta không hẹn được, nếu thật sự không ổn cô cho y tới Sính Lâm Động kiếm vài mối, xem xem có moi móc được gì không.”
-
Thế nhưng Diệp Mông không thể nào ngờ được, người hẹn được Mã Hầu lại là Lý Cận Dữ. Hai người lúc đó vừa từ phòng họp bước ra, ráng chiều như gấm vóc, tán cây tầng cao như đều khoác lớp cà sa đỏ thẫm này, như độ được vạn vật.
Thai Minh Tiêu mở loa ngoài vừa hỏi y cậu hai của nhà họ Lý nào vừa hiểu ý nhìn Diệp Mông, ngay sau đó lại nghe thấy một giọng đàn ông trầm thấp truyền tới trong loa, đắc ý như tìm được người có điều kiện tốt nhất trong số những người theo đuổi: “Cậu hai nhà họ Lý của Hạn Hải Lan Can, Lý Cận Dữ.”
Thai Minh Tiêu mắng thầm một câu, thằng đó là cháu hai! Nhưng trên mặt vẫn ráng giữ nụ cười, chấn chỉnh nói: “Vậy sau chín giờ tối không biết anh Mã có--”
Mã Hầu thẳng thừng cắt lời: “Tối nay không rảnh.”
“Bặc” Cúp mất.
Thai Minh Tiêu tức tối chửi bậy: “Cái tên Mã Hầu này thật là, không ngờ là cái tính tình này, coi bộ trước đây tôi đánh giá cao y rồi, trước mặt người khác giả vờ cũng có vẻ ra gì lắm, Lý Cận Dữ ngon lành quá ha.”
Hai người về lại văn phòng, Diệp Mông bỏ tệp tài liệu xuống, uống ngụm nước rồi hỏi: “Lý Cận Dữ hẹn y ở đâu?”
“Phòng hội nghị Ba Sơn.”
Phòng hội nghị Ba Sơn là cái hố đốt tiền có tiếng của đám nhà giàu, khác hoàn toàn với Sính Lâm Động, phòng hội Ba Tiêu toàn là gái bán hoa cao cấp, mấy chị gái cũng có phân cấp bậc, còn có người học vấn cao, không cần nói sảnh lớn lộng lẫy tới cỡ nào, hai cái cột La Mã được khắc hoa văn tinh tế ở cửa đã quét tan cái bảng hiệu ở Sính Lâm Động được rồi.
Diệp Mộng nhìn hai cây cột La Mã, chậc lưỡi than thở:
“Thai Minh Tiêu, anh coi cái kết cấu của người ta, không chỉ moi tiền, hầu ăn hầu uống còn hầu ngủ, Sính Lâm Động của anh thì sao?”
Vừa dứt lời, hai người nghe thấy giọng nói biếng nhát từ phía sau: “Hai người ở đây làm gì?”
Hai người cùng lúc quay lại nhìn, thấy Lý Cận Dữ bước từ trên xe xuống, đằng sau còn có Châu Vũ bám theo sau gót, không ngừng cúi đầu chào hỏi mấy tay gác cửa trước cổng, Diệp Mông đang lo giọng Châu Vũ chào hỏi quen thuộc quá lố, may là thằng nhóc này rất tinh ý, nhút nhát gọi cô: “Chị Diệp Mông, anh Thai.”
Thai Minh Tiêu nói thẳng: “Thì nghe cậu hèn Mã Hầu, bọn tôi tới hưởng hên đó thôi?”
“Tính cướp cạn hả?” Lý Cận Dữ cười.
Ai ngờ Thai Minh Tiêu lại nói: “Có đĩ cùng nhau chơi mà.”
“Ai nói với cậu tôi tới chơi đĩ?”
Thai Minh Tiêu: “Tới đây không chơi hả, cậu hù ai vậy. Tôi thấy cậu bình thường đàng hoàng lắm, bạn gái còn không kiếm, để dành tới đây đúng không?”
“Được thôi” Lý Cận Dữ lười nhiều lời với anh ta, nhìn trên cao xuống, hất cằm về phía Diệp Mông hết sức khỉnh bỉ: “Cậu muốn dắt chị ta theo chơi cùng hả?”
“Tôi không chơi, tôi coi mấy người chơi được chưa.” Diệp Mông trợn mắt
“Ok”
-
Lầu hai của hội nghị Ba Sơn là phòng ăn, thật sự không khác mấy với quán ăn năm sao bình thường, lộng lẫy tới mức có hơi bình thường. Dùng bữa xong, phục vụ sẽ đưa khách men theo cái hành lang xa thẳm, qua chín cái góc rẽ sẽ có cái cầu phong cảnh, qua cầu đến bên đầu kia mới có cái động tiên khác biệt.
Mã Hầu đã tới từ sớm, buồn chán nghịch điện thoại trong phòng vip, toàn thân mặc vest thẳng thóm. Vừa thấy bốn người họ bước vào lập tức cười tươi đón tiếp, cứ như không cùng một người với cái tên vừa nãy cúp điện thoại của Thai Minh Tiêu. Nhưng rõ là y chưa từng gặp Lý Cận Dữ, cười tít mắt hỏi: “Vị nào là cậu Lý?”
Lý Cận Dữ là người sau cùng bước vào, anh vừa nói vừa kéo ghế ngông nghênh ngồi xuống, chân duỗi ra, tựa ra nhìn Mã Hầu, không có cảm xúc gì: “Tôi.”
Hôm nay thật ra anh ăn mặc cũng đơn giản, sơ mi quần tây, sạch sẽ gọn gàng, vết sẹo ở yết hầu lại làm anh lạnh lùng hơn một tí, lúc này Diệp Mông mới phát hiện, trên cổ anh có dán miếng băng keo cá nhân, bị thương lúc nào vậy?
Lý Cận Dữ vừa ngồi xuống đã mở nút sơ mi, anh điềm nhiên không biết mình hấp dẫn tới cỡ nào, nhân viên phục vụ ửng đỏ cả mặt nhìn anh, anh lại chỉ cúi đầu xem thực đơn chọn món, gọi một mớ rồi mắt vẫn quan sát: “Hai phần cơm bào ngư đi.”
“Năm phần hải sâm.”
Nói một hồi anh mới phát hiện đối phương hết trả lời, lập tức ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện cô gái kia đang nhìn chăm chăm xương quai xanh của anh, anh lại bình thản gài nút áo, sau đó hơi khó khăn liếc nhìn Diệp Mông, ho một tiếng: “Như thế này trước đi.”
Thật ra Diệp Mông từ khi vừa vào cửa đã cảm thấy cái tên Mã Hầu này trông hơi quen nhưng cô lại không nhớ nổi gặp y ở đâu. Mãi đến khi Mã Hầu nghi ngờ lên tiếng: “Quý cô đây cho hỏi, chúng ta trước đó có phải gặp nhau ở đâu rồi không?”
Lúc Diệp Mông đang định nói tôi cũng thấy anh quen quen, Lý Cận Dữ đang tựa trên ghế, lấy cái ly đang úp ngược, vừa rót vừa chậm rãi chế nhạo: “Giám đốc Mã bắt chuyện đều không có chất lượng như vậy sao? Giờ vẫn còn cô nào mắc bẫy hả?”
Diệp Mông cảm thấy mình bị bắt thóp mất rồi. Hình như Lý Cận Dữ thấy cô có ý muốn tiếp chuyện.
Nhưng cô thật sự cảm thấy có gặp qua.
Mã Hậu cũng không biết xử lí sao: “Không không, tôi thật sự có gặp qua, với lại cậu Lý, cậu trông cũng rất quen.”
“Vậy chắc anh nhận nhầm người rồi, tôi khẳng định chưa từng gặp anh.” Lý Cận Dữ bình tĩnh đưa nước cho Diệp Mông.
Mã Hầu ngượng nghịu trả lời: “Vậy sao? Được thôi.”
Lý Cận Dữ lại rót nước cho Châu Kỳ, tán chuyện như tuỳ ý nhắc tới: “Giám đốc Mã có nghe tới vụ tự sát lúc sáng chưa, nữ sinh đại học ôm sách tự sát ấy, hình như là tự sát chuộc tội?”
“Đúng là có cách gọi đó” Mã Hầu bình thản gật gù: “Sao vậy, cậu Lý có hứng thú sao?”
Lý Cận Dữ hơi hứng thú gật đầu: “Khá là hứng thú.” Sau đó lại xoa xoa cái ly trong tay, chậm rãi nói: “Cuộc sống thật sự vô vị.”
Anh nói câu này cũng hợp quá đi mất, từ trên xuống dưới cả người đều toát ra cái chất nặng nề chai lì với tiền bạc của cậu ấm sang chảnh.
Mã Hầu cười ha hả: “Đừng có đùa, hạng người trên vạn người như cậu Lý sao lại biết bốn chữ cuộc đời gian khổ viết thế nào. Những người có tiền các cậu thiếu gì chuyện chơi, ví dụ như nói chuyện chơi đĩ đi, làm bên trong gái còn trinh với làm bên trong gái bán hoa khác nhau cứ như thiên đàng với địa ngục. Tôi mà có một ít của cải với ngoại hình như cậu Lý, mỗi ngày tôi đổi một con khác, cuộc sống còn vô vị được sao?”
Mã Hầu nói chuyện đúng là khiến người khác mở miệng thẳng thắn. Hoàn toàn không kiêng kỵ có phụ nữ ngồi đó, nói xong lại cười ha ha nói với Diệp Mông: “Cô Diệp đừng có cảm thấy khó nghe, bọn người thô lỗ chúng tôi đều nói chuyện thẳng thắn như vậy nhưng ý là vậy đấy.
Diệp Mông nén buồn nôn nói mấy câu “không đâu.”
Nhưng đàn ông là hiểu đàn ông nhất.
Lý Cận Dữ hiểu, Thai Minh Tiêu hiểu, Châu Vũ hiểu phân nửa.
Đa phần đàn ông nói mấy chuyện trắng trợn trước mặt phụ nữ thường đã coi người phụ nữ đó như đối tượng để ảo tưởng tình dục, nói thẳng ra là quấy rối tình dục, nói nặng thì là hiếp dâm tinh thần, Mã Hầu đã coi Diệp Mông như đối tượng để bỡn cợt thậm chí là hiếp dâm tinh thần, lúc y nhìn Diệp Mông nói ra mấy chữ đó, toàn thân đều đã tê liệt. Não hắn đã lên đỉnh rồi.
-
Nửa tiếng sau.
Lý Cận Dữ tựa vào bồn rửa tay hút thuốc, sơ mi mở ba nút, lộ ra cái băng keo cá nhân trên cổ, tay áo cũng xắn lên, áo đóng thùng cũng bỏ ra, anh nhấp điếu thuốc, vẻ mặt rất lạnh lùng nhưng cả người trông rất tàn bạo. Gân xanh nổi dày trên cánh tay.
Cửa toilet bị đập rầm rầm: “Ầm ầm ầm!” Là Diệp Mông.
“Lý Cận Dữ, cậu ở trong đó làm gì?”
Anh không nói gì, tựa vào bồn rửa tay thản nhiên hút thuốc, không quan tâm đến âm thanh bên ngoài.
Diệp Mông điên người, đổi sang gọi Châu Vũ: “Châu Vũ! Mở cửa! Không chị báo cảnh sát đấy!”
Trong toilet có ba người: Lý Cận Dữ, Châu Vũ, Mã Hầu. Thai Minh Tiêu giữa chừng bắt điện thoại rồi đi mất. Châu Vũ vừa nghe báo cảnh sát đã giật thót nhìn Lý Cận Dữ, Lý Cận Dữ trông như chắc chắn Diệp Mông không dám báo cảnh sát, lười biếng tựa vào bồn rửa tay gảy gảy tàn thuốc: “Kệ chị ấy, mở cửa cho chị ta vào sẽ giết luôn em đó.”
Mã Hầu không hiếu ất giáp, vừa ăn được một nữa đã bị lừa vào toilet, còn tưởng có gì muốn nói với y, vui vẻ ngúng nguẩy đi theo, ai biết vừa vào cửa, còn chưa kịp trốn đã bị đạp văng ra đất, kiểu người y thuộc dạng biết ứng phó, cũng biết tình tình đám phú nhị đại này, lập tức hổ thẹn nắm lấy giày da của Lý Cận niềm nở chừa đường sống cho mình: “Lau, lau giày, tôi lau giày cho anh.”
Lý Cận Dữ thẳng thừng đạp lên mặt y.
Đôi giày kia vừa nhọn vừa bóng, thậm chí còn sạch hơn cái bản mặt đê tiện của Mã Hầu. Tự thân Mã Hầu cũng thấy đê tiện, con nhà có tiền tới đế giày còn sạch hơn đám nịnh hót phải nhìn sắc mặt người khác như y.
“Lý Cận Dữ!” Diệp Mông vẫn đang gọi.
Anh hoàn toàn không nghe, tay kẹp thuốc chống trên bồn rửa mặt, không nhìn ra bất cứ cảm xúc gì nhưng Châu Vũ cảm thấy mình sắp nghẹt thở tới nơi.
Mã Hậu lần thứ hai bị đạp vào đống giẻ lau, lúc này y thiếu điều muốn biến thành đống giẻ lau này để ẩn thân, thật sự không biết chọc trúng anh chỗ nào, vừa bí bách vừa khó chịu, y liếc nhìn Châu Vũ, mong mỏi Châu Vũ cho mình gợi ý.
Châu Vũ như con robot, Lý Cận Dữ nói gì cậu làm nấy.
Mã Hầu run rấy trong đống giẻ lau lộn xộn, trong lòng thấp thỏm, hoàn toàn không biết đường ra, y ấp úng mở miệng: “Lý.. Lý...”
Lý Cận Dữ ngồi xổm xuống, hai tay gác trên đùi, lười biếng nhìn y: “Nói chuyện đàng hoàng không thích nghe đúng không? Lòng vòng cái gì với tao?”
“Không...” Mã Hầu nói.
“Được, liên lạc với”Dẫn Chân” như thế nào? Đừng nói mày không biết, tao biết tìm tới mày chứng tỏ tao đã điều tra mày.”
“Tôi... tôi chính là “Dẫn Chân”.” Mã Hầu cả buổi trời mới nhả được một câu.
Châu Vũ nghe xong lập tức thay đổi: “Nói dối! Anh không thể nào là “Dẫn Chân”, tôi gặp “Dẫn Chân” rồi!”
Thấy y không nói thật, Lý Cận Dữ rút điện thoại ra, ngồi hẳn xuống, chống một cân, một tay gác trên gối, một tay cầm điện thoại quay Mã Hầu, Châu Vũ cảm thấy anh có cảm giác lạnh lùng cao cao tại thường không tha cho tội phạm nhưng lời nói ra lại vừa mơ hồ vừa kích thích, vậy nhưng cũng không thấy khó nghe, thẳng thắng khác thường.
“Ban nãy nói năng dơ bẩn đã không? Cứng rồi chứ gì? Hả? Đcm nó tao cho mày đã đời ngay bây giờ!”