Tĩnh Nữ Truyền

Quyển 5 - Chương 39



Cầm tài liệu truyền đến từ Hoa Gian từ trong tay, trong đầu Phượng Tĩnh Xu sắp xếp lại tình hình đại khái hiện ở chiến trường Tuyệt Tích.

Bởi vì Việt Sa quốc đột nhiên xâm chiếm, khiến quân đội Tây Bắc không hề đề phòng, đặc biệt là thành Tân La gần Tuyệt Tích sâm lâm nhất, d,0dylq.d tòa thành vô tội hy sinh. Khi tất cả dân chúng trong thành đều đắm chìm trong giấc ngủ, vó sắt của Việt Sa quốc đã xuyên qua Tuyệt Tích sâm lâm được gọi là có đi mà không có về, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai chiếm cứ thành Tân La. Chỉ một đêm, thành Tân La thất thủ.

Mặc dù lúc chuyện xảy ra, thành Tân La có phái binh lính cầu viện, nhưng tòa thành Á Lý gần nhất thành Tân La nhất cũng có phải hơn bốn trăm tám mươi dặm, khi binh sĩ phá vòng vây cưỡi chiến mã chạy như điên tới thành Á Lý, cũng đã không kịp.

Mặc dù lúc ấy tướng quân Hùng Thao đóng tại thành Á Lý đã tập kết đại đội nhân mã chạy tới trợ giúp, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, quân đội của họ đã bị ngăn cản ở ngoài thành Tân La, không còn cách nào để lấy lại thành đã mất.

Chần chừ ở ngoài Tân La hai ngày, Hùng Thao quyết định thật nhanh, lui về ngoài thành Á Lý hai trăm dặm nơi, mang toàn bộ quân đội thành Á Lý ra xây dựng cơ sở tạm thời, căn cứ ở nơi địa thế giữa thành Á Lý và thành Tân La tạo thành một vòng vây nghiêm mật quanh thành Á Lý.

Quân đội Việt Sa quốc lần đầu tiên đi qua Tuyệt Tích sâm lâm, người có thể đi vào Lộng Phong quốc cũng không nhiều, mặc dù cũng có thám tử lọt vào Lộng Phong quốc, nhưng mà bởi vì địa thế Tây Bắc từ trước đến giờ không phải vùng để giao tranh, quân đội Việt Sa quốc không qua được, quân đội Lộng Phong quốc cũng không qua được, hai nước không xâm phạm lẫn nhau, không có chiến sự, vì vậy lúc sắp xếp thám tử, phía tây bắc gần như bị vứt xó xỉnh. Cũng vì nguyên nhân này, đã tạo thành lợi thế cho Việt Sa quốc tiến công. Bởi vì chưa quen thuộc địa hình nơi này, sợ nếm mùi thất bại không có cách nào giữ được thực lực, di@en*dyan(lee^qu.donnn) vì vậy mỗi một bước đi của Việt Sa quốc đều phải cẩn thận. Dù sao nơi này không phải đại bản doanh của Việt Sa quốc, bọn họ không giống quân đội Lộng Phong quốc, đánh thua còn có quân chi viện, bọn họ đánh thua rồi, chỉ có sa mạc bát ngát vô tận cùng với ngựa da bọc thây. Đối với Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy, mù quáng mà hy sinh binh lính của mình là điều mà bọn hắn không muốn nhìn thấy, đó cũng không phải là một chuyện sáng suốt mà tướng lĩnh nên làm, vì vậy, bọn họ cố thủ ở thành Tân La, chờ đợi thám tử thăm dò địa thế cẩn thận hơn, sắp xếp lại lần nữa.

Long Ứng Thiên và Viêm Vũ Thụy kiêng kỵ địa hình không rõ, còn Hùng Thao kiêng kỵ binh lực đối phương.

Dựa vào trực giác kinh nghiệm nhiều năm luyện binh tích lũy được ra, Hùng Thao biết rõ lần này binh lực đối phương tuyệt đối trên thành Á Lý, hắn không thể tùy tiện hành động, nếu không sẽ bị bại lộ ra nhược điểm. Vì vậy hai bên giằng co giữa thành Tân La và thành Á Lý, ai cũng không động chút nào.

Ngay lúc Hùng Thao phái người đến thành Sở Ương cầu viện, không tới hai tháng, Hiền vương Phượng Vu Dực và Đức vương Phượng Vu Tường đã trước sau dẫn dắt hai mươi bốn vạn nhân mã tới thành Á Lý.

Sau đó, thời gian không tới một tháng, một đội tám vạn nhân mã lại tới, điều khiến hắn khó hiểu là, quân đội này, không phải đến từ một nhánh quân đội bất kỳ nào ở Lộng Phong quốc, mà đến từ chính nước láng giềng Hí Triều quốc! Hơn nữa, tướng lĩnh đội quân lại còn là hai nữ nhân —— hoàng nữ Hí Triều quốc Tử Mộng Cơ và nử nhi tể tướng Tâm Mộng Hồ!

Tám vạn nhân mã này đến, còn có hai trăm vạn thạch lương thực, hơn phân nửa đại phu của Hạnh Lâm đường nổi tiếng thiên hạ và năm vạn món khôi giáp chưa thấy bao giờ!

Mấy đợt tiếp viện đến, khiến Hùng Thao thở phào nhẹ nhõm, rốt cuộc cũng có thể duỗi thẳng sống lưng đấu một trận với Việt Sa quốc.

Ai biết, vốn tưởng rằng không chút lo lắng nào mà chiến đấu, sau mấy trận giao chiến quy mô lớn, thế trận đã thay đổi kịch liệt.

Vừa bắt đầu, binh lực hai bên ngang nhau, nhưng bên mình dựa vào binh thư mà Phượng Trạch công chúa đưa cho Hiền vương gia《 36 Kế 》mà chiếm được thượng phong.

Lại bởi vì không biết là vật quái gì, đợt tiến công quy mô tiếp theo khiến bọn họ gần như bị diệt một lần nữa.

Mà cũng bởi vì quái vật kia, bọn họ không chỉ có mất đi mấy vạn binh sĩ, ngay cả Hiền vương gia và nữ tướng lĩnh Hí Triều quốc Tâm Mộng Hồ cũng bị thương.

Vạn bất đắc dĩ, bọn họ không thể làm gì khác hơn là phòng thủ lần nữa, vắt óc suy nghĩ đối sách.

Đây chính là tình hình mới nhất từ thành Á Lý mà Hoa Gian từ giao cho Phượng Tĩnh Xu.

Thành Á Lý có đầy đủ lương thảo, binh lực dù có tổn thất lớn, nhưng vẫn có thể đối kháng với Việt Sa quốc, Dieenndkdan/leeequhydonnn điều khiến nàng lo lắng chính là những thứ kia đã làm tổn thất vô số binh lính, coi như đại phu Hạnh Lâm đường có y thuật cao minh, chỉ sợ hiện tại cũng chỉ có thể bó tay!

Căn cứ tin tức cung cấp từ Hoa Gian từ, nàng khẳng định “quái vật” mà bọn họ nói, chính là thuốc nổ được phát hiện ở đại hội võ lâm.

Kể từ sau đại hội võ lâm, Phích Lịch đường suy tàn trên giang hồ, vì vậy nàng tin tưởng bọn họ sẽ không còn sức lực đi làm thuốc nổ kinh thiên động địa đó. Vậy thì, thuốc nổ của Việt Sa quốc là từ đâu mà đến? Nghĩ tới đây, trong đầu Phượng Tĩnh Xu hiện lên một bóng dáng, nàng chuyển sang nhìn gương mặt non nớt bên cạnh kia.

"Tĩnh?" Cảm thấy Phượng Tĩnh Xu nhìn chăm chú, Long Ứng Tình nghi ngờ quay đầu nhìn nàng.

"Lần đó, ở trên võ lâm đại hội, trừ ngọc trụy Tỳ Hưu ra, huynh còn mang theo cái gì?"

Long Ứng Tình trợn to mắt, "Làm sao nàng biết ta còn mang theo những vật khác?"

Phượng Tĩnh Xu than thở, "Lần này phụ thân bị thương, chỉ sợ không thoát khỏi liên quan đến vật như vậy?"

Thấy Phượng Tĩnh Xu than thở, Long Ứng Tình cho là nàng tức giận, vội vàng kéo ống tay áo của nàng lại, nói: "Ta...ta không biết hoàng huynh sẽ lấy vật đó ra dùng ở trên người, ta chỉ muốn giúp hoàng huynh thông Tuyệt Tích sâm lâm thôi. Thật, ta thật sự không nghĩ tới muốn dùng để hại bọn họ, Tĩnh, nàng phải tin tưởng ta!"

Phượng Tĩnh Xu thấy hắn lại hoảng lên, đưa tay vỗ nhẹ tay hắn, nói: "Ta không phải không tin huynh, chỉ là có chút cảm khái, coi như huynh không có tâm tư kia, chỉ sợ cũng bị người lợi dụng."

"Nàng nói là hoàng huynh!?" Long Ứng Tình ngạc nhiên, rồi sau đó lại lắc đầu, khẳng định nói: "Không, hoàng huynh sẽ không làm ra chuyện như vậy. Ta gắn bó với hoàng huynh từ nhỏ, ta hiểu rõ huynh ấy, huynh ấy sẽ không không đếm xỉa đến sinh mạng của nhiều người như vậy."

Thấy Long Ứng Tình kiên định, Phượng Tĩnh Xu cũng không nói gì, ngược lại hỏi: "Như vậy, thuốc nổ mà huynh mang về, có bao nhiêu?"

"Cả một xe ngựa." Long Ứng Tình thành thật trả lời, "Tổng cộng năm mươi cân (25kg)."

Phượng Tĩnh Xu gật đầu, năm mươi cân cũng không phải số lượng nhỏ, nếu như đến lúc đó quân đội của Long Ứng Thiên muốn tập trung hỏa lực tấn công thành Á Lý, có thể phải ứng phó cũng có chút cố sức. da.nlze.qu;ydo/nn Có điều cũng không biết bên bọn họ đã xảy ra chuyện gì, một hồi đánh từ từ chậm rãi, một hồi lại hung mãnh dùng hỏa dược, trong lúc này lại không có động tĩnh, thật kỳ lạ!

Đang suy nghĩ, ống tay áo Phượng Tĩnh Xu bị kéo, nàng hồi hồn, thấy mấy gương mặt hào hứng.

"Con mồi nhỏ, thì ra trước kia nàng đi như thế này sao!?" Vẻ mặt Văn Nhân Tĩnh Phong mới mẻ nhìn phía dưới.

"Thỉnh thoảng thôi." Phượng Tĩnh Xu trả lời.

"Cách này quả thật không tệ, vừa nhanh lại thoải mái." Phượng Hàm Tiếu chắp hai tay sau lưng, gật gật gù đắc ý than thở nói.

"Hắc hắc, cái này còn thoải mái dễ dàng hơn khinh công nhiều!" Hoa Ngọc Dung cười ha ha nói.

"Đúng thế, đúng thế, thế này thì tiết kiệm được không ít bạc!" Cặp mắt Kim Bích Đạc sáng lên nhìn cảnh sắc chung quanh, trong đầu còn không ngừng tính có thể tiết kiệm được bao nhiêu tiền.

"Tĩnh, Tĩnh, " Đệ Ngũ Long Quỳ nịnh bợ nhìn Phượng Tĩnh Xu nói: "Sau này ta muốn đi hái thuốc, nàng đi với ta chứ? Như vậy ta sẽ an toàn hơn nhiều!"

"Hừ! Ai muốn đi theo ngươi!" Long Ứng Tình vừa nghe lại không vui, "Tĩnh cũng đã nói, muốn hái thuốc thì tự mình đi, đừng nghĩ đến việc chiếm được lợi từ Tĩnh!"

Trong lúc nhất thời, mấy nam nhân nói ríu ra ríu rít, Phượng Tĩnh Xu buồn cười lắc đầu, đám nam nhân này, sao càng lúc càng giống mấy bà tám vậy?

Nàng đi tới bên cạnh Phượng Duy Tĩnh, theo sau là Tĩnh Ảnh từ lúc nàng tỉnh lại thì không chịu rời khỏi nàng.

Ba người ngồi xuống, cúi đầu nhìn dưới chân.

Dưới chân, là từng đám mây trôi, làn gió nhẹ phất qua, với từng bức họa non nước hùng vĩ lướt qua lòng bàn chân.

"Đã quen chưa?" Phượng Tĩnh Xu xoay đầu nhìn Phượng Duy Tĩnh, trên mặt mang nụ cười ấm áp.

"Ừ." Vì nụ cười của Phượng Tĩnh Xu, khóe miệng Phượng Duy Tĩnh cũng cong lên.

Phượng Tĩnh Xu nhìn nụ cười thoáng qua, trong mắt sáng rực rỡ, nàng đưa tay, cẩn thận vuốt ve bên khóe miệng. "Đã lâu rồi mà chưa được nhìn thấy nụ cười của chàng."

Nàng rũ mí mắt xuống, "Mấy ngày nay, chàng luôn vì quan tâm ta mà tự khiến bản thân chịu khổ. . . . . ."

Phượng Duy Tĩnh nắm lấy bàn tay mềm mại bên môi dịu dàng nói: "Đừng đi suy nghĩ nhiều như vậy, vì nàng đều đáng giá."

Đáng giá.

Nàng đã nghe thấy hai chữ này không chỉ một lần.

Có lúc ngay cả chính nàng cũng không hiểu, đến cuối cùng là vì sao mà có thể khiến bọn họ trả giá vì nàng như vậy? dieendaanleequuydonn Là sự xinh đẹp của nàng sao? Hay là tài trí của nàng? Hoặc là, trên người nàng có ưu điểm gì mà chính nàng cũng không nhận ra?

Có lúc, con người trải qua hạnh phúc thì sẽ càng dễ dàng sinh ra nghi ngờ về hạnh phúc đó, thậm chí tới mức lạc phương hướng.

"Đừng tự nghi ngờ bản thân, coi như nàng không có gương mặt khuynh thành, không có tài hoa khiến người thán phục, không có võ công tuyệt thế làm người kính sợ, chỉ cần nàng là nàng, chúng ta nhất định sẽ bị nàng hấp dẫn." Phượng Duy Tĩnh thương tiếc xoa nhẹ gò má Phượng Tĩnh Xu, "Nhìn đi, hàng mi nét mày dù thanh tú, nhưng lại ẩn chứa sự dũng cảm không ai có được; đôi môi này, dù ngọt ngào, lại chứa đựng sự ấm áp; chiếc cằm này, dù có tuyệt đẹp, lại không giấu được sự kiên cường; còn có. . . . . . bộ ngực này (editor: á huhu, @@) dù mềm mại, lại vĩnh viễn. . . . . . cũng không che được một trái tim nhiệt tình bên dưới."

Bàn tay mang theo nhiệt độ, di chuyển từ trên mặt nàng dần xuống dưới, mà khi hắn càng nói ra giọng điệu dịu dàng, càng dần dần đưa tay ôm Phượng Tĩnh Xu vào trong lòng.

"Làm sao nàng có thể tự nghi ngờ mình chứ?" Đưa đôi tay ra sau, ôm lấy hông của nàng, "Quả thật, ban đầu ở Túy Đông Tuyết, ta đã bị tài hoa của nàng hấp dẫn, " Ngừng một chút, hắn dùng lực ôm chặt Phượng Tĩnh Xu vào trong lòng, "Nhưng, từ sau khi ở chung, tính tình của nàng dần dần thay thế tài ba của nàng, bén rễ cắm sâu ở trong mắt, trong lòng ta, dẫn dụ ta cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh nàng. Nàng cũng biết, ngày đó, khi nàng ổn định xong tất cả mọi việc trên hội trường tỷ võ, lúc quay người đi thì lòng của ta đã đau thế nào? Từ đó trở đi, ta đã tự nói với mình, ta muốn đuổi theo nàng, ta muốn đuổi theo bước chân của nàng, theo sát bên cạnh nàng, không muốn bị nàng vứt bỏ ở phía sau. Tĩnh Tĩnh, lòng ta, không kỳ vọng nàng có thể hoàn toàn tiếp nhận, nhưng, chỉ cần nàng có thể quý trọng, ta cam nguyện rồi."

(editor: đoạn trên là Hoa Ngọc Dung, tác giả không nói tên dễ hiểu nhầm ghê, mình còn tưởng là Duy Tĩnh đang nói tiếp, tới chỗ Túy Đông Tuyết đã thấy nghi nghi rồi nên lục lại coi thử, Túy Đông Tuyết là nơi mà Ngọc Dung gặp Phượng Tĩnh Xu lần đầu tiên nha)

Phượng Tĩnh Xu cúi đầu, nhìn hai tay để ngang hông mình, trong mắt hơi nóng, "Được, cho cho, ta với chàng ước định, quý trọng tấm lòng của chàng thật tốt."

"Quý trọng hắn cũng không thể quên chúng ta đó!" Văn Nhân Tĩnh Phong nhìn Hoa Ngọc Dung còn để lại khe hở, không khách khí tiến lên ôm, đẩy Hoa Ngọc Dung ra.

"Con mồi nhỏ, nàng cũng phải nhận lấy trái tim của ta đấy, nhớ phải nâng trong lòng bàn tay, ngậm vào đôi môi, Die nd da nl e q uu ydo n cẩn thận yêu mến từng li từng tí đó nha!" Hắn dựa đầu trên bờ vai Phượng Tĩnh Xu lắc lắc làm nũng. Vốn là một màn vô cùng quái dị, nhưng bởi vì tướng mạo hai người một đẹp vô song, một xinh đẹp quyến rũ, thành ra lại hiển nhiên như vậy.

"Là con của một vị tướng quân, hẳn cũng có nhiều người muốn yêu chàng mà? Còn có thể thêm ta sao?" Cặp mắt Phượng Tĩnh Xu ẩn chứa nụ cười trêu chọc nói.

"Người ta mặc dù là con của tướng quân, nhưng đó cũng là chuyện trước kia!" Văn Nhân Tĩnh Phong bĩu môi, không muốn thừa nhận thân phận của mình, "Nàng còn giận ta à? Lúc ấy cố ý đến gần nàng, không phải là vì nhiệm vụ sao? Người ta lưu lạc bên ngoài một mình, trong người không có đồng nào, đương nhiên phải tìm việc sống qua ngày rồi, nàng phải thông cảm cho người ta chứ! Hơn nữa, còn không phải nhiệm vụ này là do cái tên tính toán Kim Bích Đạc giao cho người ta sao!" Văn Nhân Tĩnh Phong vì muốn chiếm được nụ cười của Phượng Tĩnh Xu, tính toán đổ hết tội tới cùng, mở miệng nói một tiếng "sao", chỉ chốc lát sau, trên người Phượng Tĩnh Xu nổi đầy da gà.

"Tên lưu manh này, đừng có mà nói xấu hình tượng của ta trước mặt Tiểu Kim Khố!" Kim Bích Đạc mang nụ cười giả vờ quát lên, "Ban đầu ở Túy Đông Tuyết, là ai vỗ ngực nói với ta giúp ta thu người? Kết quả, thu người bị người thu, tên thợ săn này, chỉ sợ cũng phải nhường chỗ lại rồi!"

"Hừ! Nhường thì nhường, " Văn Nhân Tĩnh Phong không quan tâm ngẩng đầu lên, "Ta tặng vị trí cho con mồi nhỏ, lúc đó nàng chính là thợ săn, ta xếp hạng phía sau nàng, có ta nhúng tay vào, ta xem có ai dám tới tranh với nàng!"

Phượng Tĩnh Xu cười nói: "Nói chuyện chẳng nghiêm chỉnh gì hết! Ta nhận vị trí đó làm gì?"

"Đúng vậy! Dù Tĩnh muốn cũng không tới phiên ngươi nhường đâu!" Long Ứng Tình lên tiếng phụ họa, "Tĩnh, nếu như nàng muốn, ta giao danh hiệu giáo chủ Mộ Ngâm giáo cho nàng, cái này nghe uy phong hơn danh hiệu thợ săn đó nhiều!" Nói xong, vẫn không quên hả hê nhìn Văn Nhân Tĩnh Phong.

"Hừ! Tên tiểu tử thúi này, một phút cũng không bớt tranh cãi với ta, ngứa miệng phải không!?"

"Cái gì mà tiểu tử thúi, tên ẻo lả, còn lâu bản hoàng tử mới đấu miệng với ngươi!"

"Ngươi. . . . . ."

Ấm áp chỉ trong chốc lát, các nam nhân lại bắt đầu ầm ĩ.

Phượng Tĩnh Xu nhìn mấy nam nhân cãi nhau, cười một tiếng, có bọn họ, thật tốt!

"Đến thành Á Lý." Tĩnh Ảnh nhắc nhở Phượng Tĩnh Xu.

Phượng Tĩnh Xu lập tức đứng lên, dienndnle,qu.y don những người còn lại thấy vậy, cũng đều đứng ở bên cạnh nàng.

Quả nhiên, ở phía dưới, một doanh trại cắm cọc cách thành hai trăm dặm, nơi đó, chính là chiến trường của phụ thân nàng, Hiền vương Phượng Vu Dực!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.