Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 105: Chồng



Lucius đã lâu không tới Bộ Pháp Thuật, mặc kệ chiến tranh đã kết thúc, vì công khai đứng bên phe đối lập với Chúa tể Hắc ám mà được phóng thích, nhưng tiền tử thần thực tử như ông không được hoan nghênh ở đây, Lucius hiểu rất rõ, chính mình dễ dàng được phóng thích như vậy nguyên nhân chính là con trai mình vô tội, nếu không thể một lướt bắt hết thì chả có ý nghĩa gì, huống chi giới pháp thuật hiện tại cũng đang bị rạn nứt.

Mặc dù không biết vì lí do gì, nhưng nếu cứu thế chủ có thể cứu ra được bằng hữu, Lucius đương nhiên rất cảm kích, mang Potter tới Bộ Pháp Thuật một chuyến có gì khó khăn đâu.

Hermione mượn một tấm áo choàng, kéo vành nón che khuất mặt mình, đồng thời cũng che chắn cho Harry, cô gái không muốn gây ra kinh động lúc này, Narcissa cùng Draco đi hai bên, cố gắng che chắn cho hai người.

Nhân viên trong bộ khá bận rộn, vài người chú ý tới Malfoy, nhưng cũng chỉ là ánh mắt xem thường, còn lại cũng không thèm chú ý tới, quý tộc đó tiền án, tuyệt đối không cần đắc tội, cũng không nên nịnh bợ, ít nhất trước mắt là vậy.

Đoàn người coi như thuận lợi, nhanh chóng tới văn phòng bộ trưởng.

Cửa phòng đang mở, như vậy vô hình giảm đi không ít phiền toái.

Trừ bỏ bộ trưởng Scrimgeour, trong phòng còn có McGonagall, Sirius, Kingsley, có vẻ đang tranh luận gì đó.

“Úc, Malfoy tiên sinh.” Scrimgeour sắc bén đứng lên chào hỏi.

“Xin chào, bộ trưởng.” Lucius khách khí trả lời.

Kingsley cùng Sirius sắc mặt không được tốt cho lắm, bất quá lúc Sirius nhìn thấy Draco cùng Narcissa thì sắc mặt có chút dịu đi.

“Hermione?” MacGonagall giật mình thấy cô bé có mặt trong đám người.

Lúc này Hermione đang ngẩng đầu lên quan sát, cô gái âm thầm đỡ Harry, cô có thể cảm nhận cậu thực sự suy yếu.

“Là tôi muốn nói chuyện với ngài bộ trưởng.” Harry bước tới trước, lộ đầu ra, dưới ngọn đèn sắc mặt cậu càng thêm tái nhợt, đôi môi cũng không còn chút huyết sắc.

“Harry!” Sirius sợ ngây người.

Những người khác cũng không thể tin được, tin tức St Mungo vẫn chưa truyền tới nơi này.

“Tôi có thể ngồi xuống được không?” Harry không hề để ý tới vẻ ngạc nhiên của mọi người, trực tiếp nói với Scrimgeour.

“Harry, con nên nằm ở St Mungo!” Sirius vui sướng muốn bật khóc vội vàng bước tới, hắn canh giữ suốt bên cạnh con đỡ đầu, tới đêm qua được báo con đỡ đầu vượt qua tình trạng nguy hiểm mới dám chạy tới Bộ Pháp Thuật xử lý chút chuyện.

“Cậu ta có chuyện quan trọng muốn nói.” Draco mở miệng, liếc mắt nhìn Sirius một cái.

Hermione vội bước tới trước, đỡ Harry ngồi xuống.

“Chuyện quan trọng?” Sau cuộc chiến tranh, Sirius nhận ra con đỡ đầu của mình đang dần trưởng thành, so với hắn còn trầm ổn hơn vài phần: “Này…….” Sirius lo lắng.

Harry ngồi xuống, điều chỉnh tốt hô hấp mới bắt đầu nói với Scrimgeour: “Tôi muốn biết chuyện xử lý Severus Snape.”

Scrimgeour rõ ràng rất sửng sốt, Draco xoay người đóng cửa lại, ngăn cách tầm mắt cùng âm thanh ồn ào bên ngoài.

“Harry?” McGonagall kêu.

Harry không nhìn viện trưởng nhà mình, tầm mắt vẫn dừng trên người Scrimgeour, âm điệu cậu có chút suy yếu nhưng rất bình thản: “Các ngươi định phán anh ta có tội, đúng không?”

“Thẩm lý và phán quyết là trách nhiệm của tòa án.” Phương thức Scrimgeour nói chuyện rất Slytherin.

“Đương nhiên.” Gương mặt tái nhợt của Harry lộ ra một nụ cười mỉm: “Bất quá tôi tin rằng ngài bộ trưởng có thể quyết định phán quyết của các thành viên của bồi thẩm đoàn, hay nói đúng hơn là có thể ảnh hưởng tới phán đoán của bọn họ?”

“Con đang nói cái gì, Harry!” Sirius không thể hiểu được, dường như hắn đang nghe nhầm, con đỡ đầu muốn thoát tội cho Snivellus?

“Chứng cớ quyết định hết thảy.” Scrimgeour cảm thấy nghi hoặc đồng thời có chút tức giận tới thái độ của cứu thế chủ: “Mặc khác, Potter tiên sinh, tôi đề nghị cậu lập tức trở lại St Mungo dưỡng thương, việc này tòa án sẽ công khai xử lý.”

“Cho dù anh ta vô tội?” Harry thu hồi nụ cười.

McGonagall, Kingsley cùng Sirius sửng sốt, ngay cả Scrimgeour cũng nghẹn một chút.

“Anh ta không có lý do gì để đứng bên Voldermort đối phó tôi, hoặc là giết tôi.” Lần này âm điệu Harry có chút châm chọc: “Tôi tới đây, vì không muốn ngài bộ trưởng cùng bồi thẩm đoàn cho ra phán quyết sai lầm, càng không hi vọng Bộ Pháp Thuật trở thành trò cười của mọi người.”

“Con nói bậy bạ gì đó!” Sirius rống to: “Nó là cái……….”

Scrimgeour đưa tay cản Sirius lại, đánh gãy lời hắn: “Tôi không rõ ý của cậu.”

Scrimgeour đưa mắt nhìn về hướng nhóm người Malfoy cùng tới với cứu thế chủ, lại nhìn thiếu niên mắt lục đang yếu ớt nhưng không chút đánh mất khí thế, phương diện này chẳng lẽ có ẩn tình gì sao? Bất quá có một chút, Scrimgeour khẳng định, cho dù Snape bị oan uổng, Bộ Pháp Thuật cũng cần có một trừng trị điển hình để ủng hộ lòng người, huống chi, việc đó vốn không thể nào oan uổng, bằng chứng giết người của Snape đã rất rõ ràng.

Harry nhìn cha đỡ đầu, nâng cằm, dường như đang thở dài: “Tôi giết Voldermort, xem ra hiện tại tôi thực sự là cứu thế chủ, nhưng mà, các người vừa tính toán khen ngợi tôi, đồng thời định ném chồng tôi vào Azkaban?”

Sấm sét giữa trời quang.

Nháy mắt, ánh mắt kinh hoảng của mọi người tập trung trên người Harry.

Draco khiếp sợ lại có chút mờ mịt nhìn qua Hermione, cô gái đồng dạng cũng đang trong trạng thái bị chấn động đến hồn phách cũng không còn.

Bọn họ kết hôn? !

Lucius cùng Narcissa hiếm có dịp luống cuống đến vậy, miệng há to, McGonagall, Kingsley cùng Sirius tròng mắt đã sắp lọt ra ngoài, không khí trong phòng đông đặc lại.

“………….cậu nói cái gì?” Scrimgeour nghe thấy âm thanh chính mình trống rỗng lại mang vài phần bối rối.

“Quả thật có khế ước hôn nhân, không tin ngài có thể kiểm chứng.” Harry lạnh lùng nói: “Ngoài ra, tôi ở chung với anh ta suốt năm năm, ngài bộ trưởng có thể nói ra lí do nào mà trong suốt những năm đấy anh ta có vô số cơ hội giết tôi, mà hiện tại tôi vẫn còn sống, hơn nữa còn thành công cứu thế?”

Thần kinh cứng cỏi của McGonagall cuối cùng cũng không chống đỡ được, bà không còn chút sức lực té xỉu, Kingsley nhanh tay lẹ mắt đỡ được, tất cả biểu tình của Sirius dường như đã bị xói mòn.

Ngồi lâu như vậy, thể lực Harry đã khôi phục khá nhiều, cậu chống tay đứng dậy: “Theo tôi, bây giờ ngài nên đi bàn bạc với bồi thẩm đoàn.”

Harry xoay người ra ngoài, Draco là người lấy lại tinh thần trước tiên vội vàng bắt kịp, Harry đi tới cửa, nghĩ nghĩ gì đó lại nghiêng đầu nói: “Các người nên cảm tạ anh ta, bởi vì Voldermort chắn ngang tôi và anh, tôi mới có thể hăng hái tiêu diệt hắn như vậy.” Quả thực, những lời này cũng không phải hoàn toàn là thật, bất quá cũng không phải không có lý.

Harry mở cửa bước ra ngoài, cả gia đình Malfoy lập tức theo sát, Hermione lướt mắt nhìn những người khác trong văn phòng sau đó cũng vội vàng rời đi.

Ngồi vào xe ngựa chuyên dụng của nhà Malfoy, Harry dựa lưng vào chiếc gối mềm mại, lúc này cậu mới thoáng trầm tĩnh lại, nhắm mắt, thực mệt mỏi: “Draco…….” Cậu nhẹ giọng gọi.

“Sao?” Draco lập tức đáp lại.

“Có thể ở chỗ cậu vài ngày không?” Âm thanh Harry thực yếu ớt.

Draco nhìn cha, người nọ cứng ngắc gật đầu.

“Harry?” Hermione cầm lấy tay bạn tốt.

“Mình không muốn trở lại St Mungo ứng phó những người đó.” Harry không mở mắt, chỉ thản nhiên nói: “Cũng không muốn ứng phó Sirius.”

Hermione gục đầu.

Trên đường, Hermione xuống xe ngựa, suy nghĩ một chút cô gái quyết định trở về gia đình mình ở giới Muggle, đột nhiên cô phát hiện mình rất nhớ cha mẹ, đã bao lâu cô không gặp hai người? Cứ như một thế kỷ vậy.

Harry quả nhiên mệt muốn chết rồi, đến trang viên xong cậu nằm ở phòng khách ngủ suốt một ngày.

Trong lúc đó, Lucius đặc biệt tới St Mungo mời tới một vị trị liệu sư, chính là vị Slytherin kiên trì cứu Snape, người nọ rất kinh ngạc nhưng đồng thời cũng đồng ý sẽ giữ bí mật.

Đợi đến khi xác định Harry hoàn toàn bình an vô sự, Lucius cùng Narcissa mới bắt đầu hỏi chuyện đứa con.

Draco thẳng thắng kể lại chuyện mình chứng kiến hồi mùa hè năm thứ 5: “Về chuyện kết hôn này nọ, con cũng không biết.”

Narcissa bừng tình: “Mẹ có gặp một đứa nhỏ ở chỗ Severus, là Potter?”

Draco gật đầu.

Lucius sờ cằm: “Không thể tin nỗi.” Quý tộc bạch kim đánh giá.

……….

Thức ăn gia đình Malfoy tuyệt đối là nhất đẳng.

Harry lần thứ hai tỉnh lại, độc dược cùng thức ăn đã được chuẩn bị một bàn lớn.

“Bọn họ sẽ thả Severus đi?” Trước khi dùng cơm, Harry vẫn chú ý tới chuyện này.

“Nhất định.” Draco trả lời, hôm qua Harry đã nói như vậy, nếu Scrimgeour không chịu thả người chính là ngu xuẩn, huống chi câu nói cuối cùng Harry ném lại có vẻ cảm khái nhưng kỳ thực là uy hiếp. Voldermort chắn ngang hai người nên bị giết, còn ai dám chen chân vào nữa? Không muốn sống hay chê giới pháp thuật quá hòa bình?

Draco vì bản thân lúc trước nghi ngờ dụng tâm của Harry mà âm thầm sám hối, hiện tại cậu không chút nghi ngờ, nếu Snape bị ném vào Azkaban có lẽ Harry không chút do dự mà san bằng tòa ngục giam kia.

Harry Potter hiện tại đã là một phù thủy vô cùng cường đại, điểm này không thể chối bỏ.

“Vậy cậu giúp tôi đi đón anh ta được không?” Harry nghiêng đầu hỏi.

“Cậu không đi?” Draco kỳ quái.

Harry nhẹ nhàng lắc đầu, cười cười: “Nếu bị phóng viên chụp được, anh ta nhất định sẽ tức giận.”

Narcissa nghe vậy cũng bật cười.

Lucius quả thực có thể tưởng tượng được gương mặt bạn tốt, đại khái là nhăn nhó tới mức biến dạng.

Những ngày tiếp đó 《 nhật báo tiên tri 》 không hề đăng tin giật gân gì, ngay cả tin tức về cứu thế chủ chỉ chiếm một tiêu đề, mơ hồ đưa tin Harry đang bí mật điều dưỡng. Sirius thật ra có đến trang viên Malfoy vài lần, đáng tiếc lần nào cũng bị gia tinh ngăn cản không cho vào.

Làm dân chúng mở rộng tầm mắt chính là vụ xét xử Severus Snape, tòa án loại bỏ phần lớn chứng cứ phạm tội, phơi bày ra cống hiến làm gián điệp hai mặt trợ giúp hội Phượng Hoàng, ngay cả vụ việc giết Dumbledore cũng là mệnh lệnh của chính Dumbledore, về điểm này, McGonagall tự mình mang bức họa của cụ Dumbledore tới tòa án trình bày lại.

Tử thần thực tử tàn ác nhất trở thành người anh hùng dũng cảm nhất, vô tội phóng thích.

Dưới ánh đèn chớp nháy, đại sư độc dược với gương mặt buồn bực cùng chán ghét ngồi lên xe bạn tốt, biến mất trong tầm mắt mọi người.

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.