Ngày khai giảng, bước chân lên đoàn tàu Hogwarts Harry không thể một mình đi tìm ghế trống, bởi vì Ron và Hermione phải làm nhiệm vụ của huynh trưởng đi giữ gìn trật tự.
Cự tuyệt lời mời của một cô gái xinh đẹp, Harry ngồi vào khoang của Luna, không lâu sau Neville cũng vào ngồi xuống, chào hỏi với cậu.
“Trên người anh vẫn còn tư tư nhung.” Luna đẩy gọng kính mắt màu hồng, nghiêm trang nói.
Harry cười gượng, cậu nhớ lúc mình mất trí nhớ Luna cũng từng nói như vậy: “Em đang xem gì đó?” Harry hỏi.
“Kẻ lí sự.” Luna giơ tờ báo trong tay: “Tạp chí khá nổi tiếng.” Đây thuộc loại mèo khen mèo dài đuôi.
“Nga?” Harry có nghe tên, bởi vì Hermione từng đánh giá đây là một tờ báo rác rưởi, nội dung chỉ toàn nói về những điều tưởng tượng không có thật, bất quá, có lẽ không phải không tồn tại, dù sao thì chưa từng thấy qua không có nghĩa là nó không có: “Cho anh mượn chút được chứ?”
“Cho anh.” Luna có vẻ cao hứng, cô gái đưa toàn bộ mớ báo đưa qua cho Harry.
Harry im lặng nghiêm túc xem, mãi đến khi Ron cùng Hermione tuần tra một vòng tìm được cậu.
“Bồ nhất định không thể tưởng được, Malfoy vậy mà không tìm số tân sinh gây phiền phức!” Ron lớn tiếng nói.
“Thực tế là nó không đi tuần tra.” Hermione ngồi xuống bên cạnh Harry, quét mắt qua tờ báo, lộ ra biểu tình kinh dị.
“Nga.” Tầm mắt Harry không rời khỏi tờ báo, suy nghĩ lại bắt đầu luân chuyển, Malfoy thích nhất là khi dễ người lại ngoan ngoãn sao? Quả nhiên đã có chuyện xảy ra.
“Thái độ của bồ là sao?” Ron bất mãn.
“Có lẽ nó vẫn còn đang thương nhớ tới lão cha đi.” Harry khép tờ báo lại, bình tĩnh nói, trong lòng nghĩ, sau khi nhìn thấy cảnh Malfoy khóc nhè xong thì sau này khi thấy Malfoy phát sinh biến hóa gì cậu cũng không còn ngạc nhiên.
Điều tra thân phận Allen, Malfoy có lẽ là phương án dự bị, có lẽ cũng là phương pháp đơn giản nhất, nếu cậu có thể để Malfoy uống chân dược.
Bất quá, chân dược cũng không phải dễ tìm.
Thật hao tổn tâm trí.
Harry nâng cằm như đang tiến vào cõi thần tiên, dù sao Malfoy cũng là điểm mấu chốt, học kỳ này phải chú ý hơn.
………
Lại nói tới bên Draco, lý do cậu không đi tuần tra vô cùng đơn giản, sủng vật của cậu hung hăng nhe răng trợn mắt với đám học trò Slytherin làm ra thái độ cảnh cáo.
Trong đó người chịu thương thế nặng nhất là Pansy, lúc cô gái toàn thân nồng nặc mùi nước hoa chạy tới trước mặt Draco, ý đồ đụng tay đụng chân thì đại cẩu đang ngồi trên ghế không chút lưu tình quơ móng vuốt, trực tiếp xé rách vạt áo chùng cao cấp của Pansy. Lúc cô gái phát ra tiếng kêu sợ hãi, đại cẩu nhào tới nhe răng chắn ngay trước mặt Draco, mười phần hộ chủ. Đối với việc này, nói thẳng ra Draco thực cảm tạ, rất cao hứng vì sủng vật cùng mình tâm linh tương thông, có Meilin biết cậu nhẫn nhịn Pansy bao lâu rồi.
Bất quá đại cẩu ngoại trừ cậu ra thì không thích ai khác, bạn hữu tốt của Draco, Blaise cười cười muốn chiếm được cảm tình của đại cẩu cũng nhận lấy thất bại đồng dạng, Goyle cùng Crabbe thì càng khỏi phải nói, Draco cảm thấy đại cẩu hung hăng trừng to mắt cứ như bọn họ chỉ là con sên.
Mẹ từng nói, cẩu này là vệ sĩ trung thành nhất, Draco hiện tại có chút hiểu được ý tứ này. Vì thế Draco ra hiệu, Blaise thức thời túm Goyle cùng Crabbe đổi phòng, Pansy cũng ngây ngốc bỏ đi, vẻ mặt bơ phờ.
“Đây là ý mày muốn sao?” Draco nhẹ nhàng vỗ đầu đại cẩu, nó nhẹ nhàng nhảy lên ghế, gật gù ngủ.
Sirius thực hài lòng với hành động của mình, hắn chẳng thèm ngồi chung phòng với một đám nhãi con Slytherin, đương nhiên Draco là đặc biệt, Draco là cháu ngoại trai của hắn.
Hắn ở đây với chức trách bảo hộ an toàn của Draco, tận sức để Draco rời xa nguy hiểm. Bất quá, quan hệ của Draco và Harry thực sự rất tệ, Sirius nhớ tới một màn ở hẻm Knockturn, Sirius phiền não, mình có nên giải hòa không? Có chút phiền toái, dù sao nhiệm vụ chủ yếu của hắn chỉ là bảo hộ Draco mà thôi chứ không phải gây phiền toái.
Narcissa, Andromeda cùng hắn, ba người đã lập chú không thể phá bỏ.
Narcissa vì đứa con, hắn vì Harry, Andromeda vì đứa con gái đang làm Thần Sáng, ba người bọn họ đều có lý do để lật đổ Chúa tể Hắc Ám, vì thế liên minh Black thành lập, Narcissa cung cấp tình báo, hắn giữ nhiệm vụ bảo vệ, Andromeda khi cần thiết sẽ ngụy trang thành Narcissa để làm bức màn che dấu.
Ngoài ra, lý do quan trọng nhất để Sirius tiến vào Hogwarts chính là lúc Narcissa cần Draco chấp hành mệnh lệnh, Sirius phải hỗ trợ.
Suy nghĩ trong đầu Sirius không ngừng chuyển đổi, đợi đến lúc đoàn tàu ngừng lại hắn mới ý thức được một chuyện chẳng tốt đẹp gì, hắn không phải ở cái nơi âm u gọi là ký túc xá Slytherin suốt một học kỳ đi? Thật là đủ tồi tệ.
……….
Đại sảnh đường Hogwarts có thể nói là oán than đầy trời, nhất là dãy bàn Gryffindor.
“Tại sao lại như vậy chứ…….” Ron ôm đầu: “Lão dơi thành giáo sư dạy phòng chống nghệ thuật hắc ám……”
Neville kinh sợ, nguyên bản cứ nghĩ rời xa khỏi Chương trình độc dược cao cấp khác nào rời xa Snape giáo sư làm cậu khóc không ra nước mắt.
“Nén bi thương.” Harry đứng bên cạnh bình tĩnh vỗ vỗ vai Neville, sau đó há mồm nuốt nửa khúc lạp xưởng.
“Ít nhất Snape giáo sư thực sự có tài năng.” Hermione lườm Harry, tỏ vẻ học kỳ này rốt cuộc môn phòng chống nghệ thuật hắc ám cũng có cái đáng để học.
“Chúng ta sẽ bị sát hại sao?” Seamus mê mang nói.
“Không.” Rất có khó dịp Harry nhếch môi, trả lời giúp Hermione: “Có lẽ sẽ ném bồ tới bệnh xá trước.”
Ron hoảng sợ nhìn Harry, Seamus há mồm không nói được tiếng nào.
“Đây là kinh nghiệm của mình.” Harry nhún vai, cậu tổng hợp lại tầng xuất mình phải vào bệnh xá và nguyên nhân trực tiếp. Vì thế chức vị giáo sư đổi mới, trong mắt Harry không hẳn là một tin tức xấu.
Đợi đến khi tiệc tối chấm dức, Harry thu được một tin tức xấu từ Slughorn —— giáo sư độc dược mới nói bọn cậu phải tham gia Chương trình học độc dược cao cấp, cậu và Ron, dù sao thành tích độc dược của Ron cũng tương đương với cậu.
“Thầy thực xem trọng em, Harry.” Lão nhân mập mạp mỉm cười, hướng Harry gật đầu một cái mới rời đi.
“Vì cái gì chứ!” Ron ở bên cạnh muốn phát cuồng.
“Chúc mừng hai bồ.” Hermione chớp mắt.
Harry than thở, cậu có một bạn trai am hiểu độc dược không có nghĩa là cậu cũng trở thành yêu thích độc dược, ít nhất hiện tại là vậy.
“Nghe nói Slughorn giáo sư rất hư vinh, thích mượn sức những học trò tài hoa.” Hermione kéo Harry, ghé vào bên tai hắn nói thầm: “Bồ nghĩ xem người yêu bí mật của bồ có thể là một trong số đó không?”
Harry nhíu mi: “Nhưng mà học trò mấy năm trước do Snape giáo sư dạy, không phải ông.”
“Không, Slughorn thường tìm kiếm nhân tài tốt nghiệp hằng năm đến các buổi họp mặt này nọ.” Hermione ở trên tàu nghe được không ít lời đồn: “Có một Ravenclaw đã tốt nghiệp bất ngờ nhận được thư mời.”
Mắt Harry sáng bừng, cái này lại có thêm một con đường: “Quá tuyệt vời.”
Tin xấu thành tin tốt.
………
Lúc Draco trở về phòng ngủ của mình thì phát hiện sủng vật không có ở đó.
Đi đâu rồi? Draco có chút sốt ruột, với tính tình của con cẩu này, cho dù cắn các học sinh vài cái cũng không phải chuyện lạ, cậu còn đang định trở lại giáo dục nó một chút.
Vội vàng quét mắt một vòng phòng ngủ, cậu cuống quít kéo cửa chuẩn bị ra ngoài tìm, lúc này một bóng đen chạy vọt vào làm Draco giật mình.
“Mày chạy đi đâu đó.” Giây tiếp theo Draco nhận ra là cẩu của mình.
Trong miệng đại cẩu là một tấm da dê.
“Đây là cái gì?” Draco nhíu mày, đưa tay kéo.
Một tấm da dê ố vàng, trên mặt không viết gì cả.
“Mày không thể đem mớ rác rưởi về.” Draco ý bảo đại cẩu ngồi xuống cạnh giường, đại cẩu tuy vẫn ngoan ngoãn nghe theo nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào tấm da dê trong tay Draco.
“Đó là bữa tối của mày.” Draco chỉ về phía dĩa thức ăn đặt trên mặt đất, là một khúc sườn cừu cậu mang về từ bữa tiệc.
Đại cầu do dự một lát, vẫn cúi đầu ăn bữa tối thơm ngào ngạt.
Draco thở dài, quay người dọn dẹp phòng, mở không gian tùy thân lấy ra một cái giường nhỏ chuyên dụng cho sủng vật.
“Về sau không được tùy tiện nhe răng trợn mắt với người khác.” Làm xong, Draco xoa đầu chó, nói: “Như vậy không lễ phép.”
Đại cẩu kêu ô ô.
“Thưởng cho mày, có thể giữ cái này.” Draco giơ lên tấm da dê cũ kĩ, đây là sai làm của cậu, quên mua xương chó, có nó sủng vật sẽ không chạy loạn tha về mấy thứ linh tinh. Chưa từng nuôi cẩu Draco âm thầm rút kinh nghiệm.
Đại cẩu quẫy quẫy đuôi, hiển nhiên rất hài lòng.
Cộc cộc cộc……..
Có tiếng gõ cửa, Draco xoay người ra mở cửa.
Người tới là cha đỡ đầu của cậu.
“Giáo sư?” Trong trường học Draco sẽ xưng hô như vậy.
Nguyên nhân Snape đặc biệt tới đây có hai cái, một vì đã lâu y không gặp con đỡ đầu, có chút lo lắng đứa nhỏ này vì Narcissa mà mất kiên nhẫn, thứ hai, y muốn hỏi Draco có phải đã nói gì đó với Harry hay không, bởi vì biểu hiện của Harry gần đây rất khác thường, nhất là mấy câu nói kỳ lạ trên nhật ký.
Nhưng mà, lúc Snape nghiêng người vào cửa thì tất cả lời nói lập tức ứ lại trong cổ họng khi nhìn thấy đại cẩu đang ngồi bên cạnh giường.
Draco nhìn thấy sắc mặt cha đỡ đầu trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
Cơ hồ là cùng lúc, đại cẩu đứng thẳng, ánh mắt hung bạo, cơ thể căng cứng hoàn toàn vào tư thế chiến đấu. Sirius lén lẻn vào ký túc xá Slytherin vô cùng bi thúc ngay ngày đầu tiên đã đụng phải đối thủ một mất một còn biết rõ thân phận của hắn.
Chén dĩa thức ăn cùng giường chuyên dụng, Snape phân tích cục diện trước mắt, hiển nhiên con cẩu đần đã chiếm giữ chỗ này: “Draco, ngươi có thói quen nuôi sủng vật từ lúc nào?” Lạnh lùng, y nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Sirius nhe nanh tiến tới, uông một tiếng: cút ngay, Snivellus, đừng có chỏ cái mũi to của mày vào chuyện người khác.
Snape cười lạnh, cay nghiệt tiếp tục nói: “Lại còn là một con chó điên.”
“Trở về.” Draco vội vàng kéo đại cẩu: “Đây là mẹ tặng cho em.” Draco vừa kéo vừa giải thích với cha đỡ đầu.
Quang mang không rõ nghĩa lóe lên trong mắt đại sư độc dược, nheo mắt, y vung áo chùng xoay người đi: “Vậy thì tốt nhất nên mua xích sắt buộc nó lại, ta không hi vọng một con thú người đầy bọ chét chạy loạn lung tung.”
Draco đỡ đẫn nhìn nam nhân rời đi.
Cha đỡ đầu rốt cuộc tới đây làm gì?
Sirius rống to, tức giận nhảy lên giường dành cho mình, nếu không phải có Draco ở đây, hắn tuyệt đối sẽ đập Snivellus một trận, làm cho bảo bối Harry của hắn khó chịu! Không thể tha thứ!
“Giáo sư đại khái không thích cẩu.” Draco lầm bầm, có vẻ đang nói với đại cẩu.
Y chỉ thích nồi quặng! Sirius thầm phỉ báng trong lòng, hai móng vuốt giữ chặt tấm da dê, gác đầu lên gật gù ngủ, Snivellus chết tiệt, Snivellus thối rữa, còn dám trêu chọc hắn, hắn nhất định sẽ chạy tới hầm quấy phá! Dù sao trừ bỏ việc bảo hộ Draco hắn cũng không có chuyện gì cần làm.
Draco quay về giường, tắt đèn, trong bóng tối cậu nhìn về phía đại cẩu, ánh mắt mang vài phần đăm chiêu, sau đó lại nhìn lên trần nhà, tựa hồ đang nghĩ gì đó cuối cùng chậm rãi nhắm mắt lại.