Tình Phi Đắc Dĩ

Chương 54: Gặp lại hoàng tử lai



Khóa phòng chống nghệ thuật hắc ám sáng thứ hai đúng là thảm họa.

Draco rõ ràng cảm nhận được tâm tình của cha đỡ đầu mình đang nằm trong vùng giá trị âm, chỉ một cái quét mắt vô tình chiếu về phía này đủ làm cậu sởn gai ốc, xong khóa, điểm số bị trừ của Slytherin tăng vọt, thế mà lại cao tới 60 điểm.

“Lão dơi biến dị hoàn toàn.” Ron nhỏ giọng đánh giá, không khí cả phòng học đã chìm xuống mức thấp nhất.

“Neville, cố gắng trụ đi.” Cơ thể “gầy yếu” của Hermione không thể chống đỡ nỗi Neville lung lay sắp đổ.

Harry vội vàng bay qua nâng phụ, lúc tiếng chuông nhân từ vang lên cũng là lúc Neville đổ gục xuống.

“Mình thật nhớ chú Remus.” Hermione thở dài, khoảng thời gian ở trang trại Hang Sóc, giáo viên phòng chống nghệ thuật hắc ám cũ từng dạy cô nàng mấy chiêu. Snape là một giáo viên rất có năng lực, nhưng lại không phải một giáo sư giỏi trong việc giảng dạy học trò.

Tới giữa trưa, phương pháp dạy áp suất thấp của giáo viên phòng chống nghệ thuật hắc ám tân nhiệm đã được lan truyền khắp Hogwarts, đám học trò còn chưa được lĩnh giáo đều lạnh run, ngay cả học viện Slytherin cũng không thể may mắn tránh khỏi.

“Mình có cần tới chỗ bà Pomfrey đặt trước một cái giường không?” Seamus vui vẻ giỡn.

Hermione liếc Seamus, sau đó quay lại an ủi Neville vẫn còn sợ hãi: “Không có việc gì đâu, mình nghĩ hôm nay có lẽ tâm tình Snape giáo sư không được tốt lắm.”

“Nghe nói thầy muốn làm giáo viên phòng chống nghệ thuật hắc ám lâu lắm rồi.” Harry nói, cậu là một trong số ít học trò có thể bảo trì tâm tình bình thường: “Theo lí mà nói, thầy phải cao hứng mới đúng.”

“Đây chẳng lẽ là biểu hiện cao hứng của lão dơi?” Ron kỳ quái nói.

Harry đối với hình thức biểu hiện của Snape hoàn toàn không có hứng thú, trên thực tế sau khi cậu biết Snape là thành viên của Hội Phượng Hoàng, thì cũng không còn quan tâm việc Snape trừ điểm trên lớp học nữa.

“Không thấy Malfoy đâu cả.” Harry đột nhiên nói.

“A?” Ron theo phản xạ có điều kiện nhìn về phía dãy bàn Slytherin, quả nhiên, thiếu niên bạch kim không có ở đó.

“……Mình về trước.” Harry kéo ghế dựa, vội vàng chạy về ký túc xá, túm được Malfoy đối với cậu mà nói rất có ý nghĩa, cậu nghĩ tới nguyên nhân Malfoy tới hẻm Knockturn.

Bản đồ đạo tặc……Bản đồ đạo tặc……Bản đồ đạo tặc…….

Harry vội vàng lục tung tủ quần áo của mình, a? Bản đồ đạo tặc của cậu đâu?

Chẳng lẽ để quên ở nhà cũ Black?

……..

Lúc này, Sirius đang ôm lấy bản đồ đạo tặc lười biếng ngủ. Nếu không muốn để con đỡ đầu biết hành tung của mình, việc đầu tiên phải trộm lấy bản đồ đạo tặc, nếu không nhất định sẽ thất bại trong gang tấc.

Cửa bị đẩy ra, Sirius ngẩng đầu nhìn thấy Draco tiến vào, trong tay bưng một dĩa thức ăc đầy thịt. Đây là một trong những nguyên nhân Sirius yêu thích Hogwarts, thức ăn ngon tuyệt vời.

Draco bảo trì biểu tình bình thường, đặt chén dĩa xuống, thuận tay vất tờ 《 Nhật Báo Tiên Tri 》xuống đất, xoay người vào phòng tắm, còn đóng cửa lại.

Cửa phòng tắm là một tấm thủy tinh, bên ngoài nhìn không thấy bên trong, bên trong cũng không nhìn ra ngoài được, nhưng việc này đối với phù thủy mà nói chỉ là việc cỏn con. Draco mở vòi nước, tiếng nước rất lớn vì thế khi Draco đọc thần chú đại cẩu bên ngoài cũng không nghe thấy.

Draco híp mắt, xuyên thấu qua tấm kính thủy tinh, cậu nhìn thấy đại cẩu đang cúi đầu xem báo, đúng vậy, quả thực là đang xem, vừa xem vừa lật trang.

Animagus?

Mẹ có biết không? Draco kinh ngạc nhưng vẫn cân nhắc, rất có thể đã biết.

Kỳ thực, khi nhận được sủng vật này, Draco vẫn rất cảnh giác, mà phản ứng của cha đỡ đầu hôm qua lại càng cậu hoài nghi hơn, chỉ sợ cha đỡ đầu biết rõ Animagus này là ai, hơn nữa quan hệ của hai người không tốt lắm.

Như vậy, hiện tại nên làm rõ hay giả vờ không biết?

Làm bộ không biết…….. cậu vĩnh viễn là một đứa nhỏ bị người khác bảo hộ.

Kéo mạnh cửa, Draco vung đũa phép, một chú ngữ bắn về phía đại cẩu, chú ngữ cưỡng chế hiện hình.

Sirius hoàn toàn không thể tránh né kịp, thân thể không thế khống chế bắt đầu biến hình, vài giây sau khôi phục nguyên dạng.

“Sirius Black?” Draco không thể nào ngờ người mẹ phái tới bên cạnh cậu lại là một tội phạm truy nã, cậu trợn mắt há hốc nhìn nam nhân tóc đen cao lớn, đũa phép nắm chặt, càng tăng thêm cảnh giác.

“Chào…….” Sirius có chút lúng túng, trong nhất thời không biết giải thích thế nào, xấu hổ chào hỏi.

Draco không nói gì, ánh mắt sắc bén như dao.

“Draco, đừng khẩn trương.” Sirius liếm môi, Narcissa có nói qua Draco rất thông minh, có lẽ sẽ phát hiện được, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy?

“Không được nhúc nhích.” Draco thấy nam nhân chuẩn bị lấy cái gì đó lập tức cảnh cáo.

Sirius giơ cao hai tay tỏ vẻ mình vô hại: “Tôi là cậu của em, không phải địch nhân.”

A? Mày Draco nhíu lại càng chặt.

“Tôi nghĩ em không quên Narcissa trước khi lập gia đình họ Black đi.” Sirius nhắc nhở.

“Bellatrix trước khi lập gia đình cũng họ Black.” Draco lạnh lùng đáp lại, cậu từng gặp qua người dì kia một lần ở trang viên, cậu tuyệt đối không thích người phụ nữ đó.

Thực rõ ràng Sirius đồng dạng cũng chán ghét Bella: “Miễn bàn tới mụ điên đó, chán ngấy, tóm lại, là mẹ em nhờ tôi tới chiếu cố, không tin em có thể viết thư về nhà hỏi.”

Trong ánh mắt nam nhân tóc đen tràn ngập chân thành.

“……….Tôi cần một lời giải thích đầy đủ.” Draco chậm rãi buông đũa phép.

“Thì…” Sirius vò đầu: “Narcissa lo lắng vì thế mới để tôi tới bảo hộ em.”

“Đây là phần cuối.” Draco ngồi xuống sô pha, chậm rãi nói: “Tôi muốn biết kỳ nghỉ hè đả xảy ra chuyện gì?”

Sirius đau đầu, Draco thực sự là Malfoy, không thể dấu diếm được.

“Anh có thể không nói, bất quá giáo sư thực phản cảm việc tôi nuôi chó, nếu thầy ấy tịch thu tôi cũng không có cách nào.” Draco nâng cằm, dò xét.

“Ai sợ tên Snivellus kia.” Sirius bĩu môi.

“Anh nói cái gì?” Draco đề cao âm lượng, không hài lòng.

Narcissa nói gì nhỉ? Nga, đúng rồi, Draco rất sùng bái Snivellus. Sirius bực mình, hắn không muốn làm rối loạn mọi chuyện: “Quên đi, kỳ thật mọi chuyện cũng rất đơn giản, dấu hiệu đang ở trên tay Narcissa, nhưng chị ta không thể lẻn vào trường học, vạn nhất Voldemort não tàn kia có ra chủ ý gì, tôi có thể kịp thời phối hợp.”

Đầu Draco nổ tung: “Anh gọi Chúa tể Hắc ám……..”

“Tên dùng để gọi.” Sirius không hề sợ hãi, thậm chí còn khinh thường: “Em càng sợ thì nó sẽ ngày càng tăng hơn, cứ vậy, chưa kịp đánh trận thì tâm lí đã thua.”

Sắc mặt Draco trắng bệt.

“Đứa nhỏ, lá gan phải to lên một chút.” Sirius ngồi xuống bên người Draco, đưa tay nhéo mặt đứa nhỏ: “Tốt xấu gì cũng có một nửa dòng máu Black, Black cho tới giờ chưa hề biết sợ.”

“Buông ra……” Cảm giác rõ rệt trên mặt làm Draco co rụt cơ thể, nam nhân cao lớn bật ra tiếng cười to: “Có gì buồn cười.” Draco ảo não, nam nhân thần kinh.

“Em thú vị hơn lão cha.” Sirius vừa nói xong liền biến trở về hình dạng cẩu, nhào tới trên người Draco mà cống hiến nước miếng. Xem xem, bộ dáng Malfoy chật vật thật thú vị.

Draco trốn không kịp, một lát sau trên mặt đều là nước miếng: “Tránh ra cho tôi!”

Cuối cùng Draco một cước đá văng đại cẩu xuống sô pha, thiếu niên bạch kim thở hổn hển tức giận trừng mắt lườm đại cẩu, lần này thực sự cầm quần áo đi vào phòng tắm, người cậu bị con cẩu này làm hỗn loạn hết cả. Đây là cậu của mình? Meilin, hành vi hệt như một đứa trẻ ba tuổi?

Sirius lắc lắc đuôi, cúi đầu tiếp tục ăn hết phần thức ăn còn lại. Trước kia James có nói, hình thái đại cẩu rất dễ thu phục trẻ con, quả nhiên đúng vậy!

……….

Harry sốt ruột cầm kính hai mặt gọi cha đỡ đầu suốt buổi trưa, nhưng không có trả lời.

“Ai……..” Harry thở dài, cậu rõ ràng nhớ mình đã đem bản đồ đạo tặc theo mà, với tay, kéo quyển nhật ký trong ngăn kéo ra, mấy câu mình hỏi Allen cũng thực sự làm cậu đau đầu.

Buổi chiều, khóa độc dược cao cấp.

“Tụi em không có sách giáo khoa.” Harry không thể giải thích với Slughorn: “Tụi em tưởng mình không thể tham gia Chương trình học.”

“Không sao cả, bọn nhỏ, trong tủ có sách giáo khoa cũ, các em có thể dùng tạm.” Slughorn gợi ý.

Trong tủ vừa đúng có hai quyển, Ron cầm một quyển có vẻ mới hơn, còn bản rách nát thì thuộc về Harry.

Khóa học đầu tiên của Slughorn chủ yếu chỉ giới thiệu về vài loại độc dược cao cấp, để tăng hứng thú của đám học trò: “Đến đây, quan sát thật kỹ và nói cho thầy biết đây là độc dược gì?”

Trên chiếc quặng ngoài cùng, chất lỏng trong veo không ngừng cuồn cuộn.

Hermione không kịp suy nghĩ đã giơ tay: “Đây là chân dược.”

Bên phía Slytherin sát bên, thiếu niên bạch kim hừ lạnh một tiếng.

Harry liếc Malfoy, trong lòng ngứa ngáy, thực muốn đem chân dược đổ vào miệng Malfoy.

“Tốt lắm, Gryffindor thêm 5 điểm, như vậy cái này?” Slughorn thực xem trọng Hermione, tiếp tục hỏi, lần là là dung dịch sền sệt như bùn.

“Thuốc đa dịch.” Hermione giơ tay.

Harry hoàn toàn không nghi ngờ đáp án của Hermione, bời vì trong năm thứ 2 Hermione đã chế đạo thành công loại thuốc này.

Chất lỏng trong nồi quặng cuối cùng cũng được Hermione trả lời chính xác, xem biểu tình của Slughorn, ông thực sự rất thích cô gái, mặc kệ xuất thân của Hermione là Muggle.

“Quá tuyệt vời, bất quá chúng ta phải trở lại bài học hôm nay.” Slughorn vung đũa phép, trên bản lập tức xuất hiện các dòng chữ: “Bài học hôm nay là độc dược địa ngục trần gian, người chế tạo thành công đầu tiên sẽ được thưởng một bình phúc linh tề.”

Lập tức tiếng kinh hô vang dội, biểu tình Hermione tràn ngập hưng phấn, cô nàng cúi đầu nói với Harry: “Phúc linh tề chỉ có thể được điều chế bởi những đại sư độc dược vĩ đại, tiêu hao một khoảng thời gian rất lớn, hơn nữa từng bước phải cẩn thận tuyệt đối không thể sai sót, thứ này rất khó mua được ở cửa hàng độc dược, có thể nói là vô giá.”

“Dùng để làm gì?” Harry hiếm khi thấy Hermione có thần thái bay bổng như vậy.

“Có có thể mang tới vận may! Vận may tuyệt đối!” Hermione khó có lúc không hề so đo việc Harry mù tịt, âm lượng của cô nàng rất cao, mọi người trong phòng học đều có thể nghe thấy.

“Đúng vậy, uống vào, trong vòng 24 giờ mình làm gì cũng sẽ được ngôi sao may mắn chiếu rọi.” Slughorn tán dương gật đầu: “Bây giờ mọi người bắt đầu thực hành, người hoàn thành độc dược trước tiên sẽ dành được phần thưởng quý giá này!”

Lanh canh leng keng, lực chú ý trước nay chưa từng có, mọi người chuyên chú vào nồi quặng cùng cán cân nguyên liệu của mình, chăm chú thực hiện.

Harry cúi đầu nhìn quyển sách rách nát của mình, cậu buồn bực phát hiện, những bước thực hành trong sách bị chữ viết của chủ nhân cũ che phủ, Harry nhìn một hàng phải dành ra mấy chục giây, vị huynh trưởng này có rất nhiều lời phê bình kín đáo với các thủ pháp thực hành trong sách, có lúc viết là dùng dao bạc sẽ hiệu nghiệm hơn, lúc thì viết là phải quấy ngược chiều kim đồng hồ làm ánh mắt Harry thực sự rối loạn nhưng vẫn làm theo, dù sao với thực lực của cậu cũng không bằng mọi người, cần chi phải tổn phí tâm tư.

Nhưng làm Harry giật mình chính là, chất lỏng trong nồi quặng dần dần biến thành màu sắc được yêu cầu.

Một giờ sau.

“Được, đã đến giờ!” Slughorn nói.

Slughorn đi một vòng quan sát, lúc nhìn thấy nồi quặng Harry, ông lộ ra thần sắc vui sướng không thể tin được: “Quá tuyệt với, quả thực rất xuất sắc! Harry, em hiển nhiên đã kế thừa được sự khéo léo của mẹ, phúc linh tề, cầm lấy, đây là phần thưởng của em.”

Tâm tình Harry thực phức tạp, bất quá bộ dáng của Malfoy làm cậu có chút cao hứng.

“Là người kia dạy bồ?” Hermione nhỏ giọng thì thầm bên tai Harry, cô nàng có chút không vui.

Harry xấu hổ lắc đầu.

Ron với những người khác lảm nhảm bên tai Harry, nói vận khí cậu thật tốt.

Mãi đến buổi tối xong trở về phòng ngủ, Hermione giữ chặt cậu, Harry mới nói thật, cậu lừa những người khác nhưng không có tự tin dấu giếm được Hermione, vì thế, cậu đem sự tình từ đầu tới cuối nói cho Hermione: “Đây đại khái giống như làm bừa thôi.”

“Nhưng bồ lại làm theo lời người khác viết?” Hermione kinh hoàng: “Bồ quên chuyện cuốn nhật ký của Tom Riddle sao?”

“Này không giống.” Harry lắc đầu.

“Không được, phải kiểm tra một chút.” Hermione cố chấp vươn tay.

Harry thở dài, không còn cách nào cậu phải đưa quyển sách cũ qua.

Sắc mặt Hermione nghiêm túc, ném ra mấy câu thần chú dò xét nhưng một phản ứng cũng không có: “Có vẻ chỉ là một quyển sách.”

“Vốn là vậy mà.”

Hermione lật nhanh quyển sách, cơ hồ mỗi trang đều chi chít lời phê bình, đa số là chỉnh sửa một số thao tác hướng dẫn trong sách: “Nhưng mình vẫn cảm thấy không được an toàn……”

Harry nhào qua: “Không nghiêm trọng vậy đâu.” Harry đánh gảy lời Hermione, đột nhiên cậu nói: “Dừng lại, Hermione.”

“A?” Hermione cứng đờ.

Harry giật lấy quyển sách, từ tờ cuối cùng Hermione vừa lật, trở ngược lại, một hàng chữ làm cậu giật mình: Sách này của Hoàng Tử Lai.

“Harry?” Hermione quan sát biểu tình bạn tốt.

“Đây là sách của anh ấy…….” Harry thì thào.

“Cái gì?”

“Bồ chờ ở đây.” Harry quay đầu chạy vọt vào phòng ngủ, vài giây sau Harry đem quyển nhật ký cùng mớ sách phòng ngự được cho mượn xuống, cơ hồ là bổ nhào tới bên người Hermione: “Bồ xem…….”

Trong tờ cuối cùng của sách Allen cho mượn, cũng có một câu giống hệt.

“Thượng đế ơi.” Hermione che miệng.

Harry cuống quít so sánh chữ viết trong quyển sách độc dược cùng quyển nhật ký, tuy rằng kích cỡ lớn nhỏ khác nhau nhưng cách viết quả thực giống như đúc: “Đây là chữ của anh ấy, bút ký trong sách đều là anh ấy viết, thực vậy.”

Hoàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.