Hermione chỉ cần có thời gian rãnh sẽ lao tới thư viện đọc sách, cô điên cuồng tìm đọc các loại sách bách khoa toàn thư, sau khi thư viện đóng cửa, cô nàng còn mượn một đống lớn mang về ký túc xá.
Cuối tuần, làng Hogsmeade.
“Thứ này có tác dụng không?” Ron cùng Hermione đi trên đường cái.
“Nhất định có hiệu quả.” Hermione lấy ra phương pháp điều chế độc dược viết tay: “Chỉ cần mua đủ dược liệu, tin mình đi, mình nhất định có thể chế ra giải dược.”
“Mình đâu có hoài nghi năng lực của bồ.” Ron liên tục gật gù: “Nếu Harry có thể khôi phục bình thường, cậu ấy nhất định sẽ cảm động tới rớt nước mắt.”
“Có lẽ sẽ khóc rống lên?” Hermione châm chọc: “Nếu như cậu ấy có thể nhớ rõ mình đã làm cái gì.”
“Có nhớ hết không?” Ron thực hứng thú với vấn đề này.
“Theo lý luận là không.” Hermione thả lòng: “Bất quá có thể nhớ đại khái, cũng đủ làm cậu ta buồn bực muốn chết đi.”
“Hermione……” Ron cẩn thận gọi.
“Để cậu ta buồn bực một chút cũng đáng.” Hermione căm giận: “Đâu phải có người bỏ tình dược vào thức uống của cậu ta đâu, hừ, tự nhiên uống sạch nguyên bình tình dược, nhận xúi quẩy cũng xứng đáng!”
Ron sáng suốt chọn lựa ngậm miệng lại, cậu biết Hermione vẫn còn oán hận về vụ bài tập không đạt yêu cầu. Cũng may số bài tập sau đó không còn xuất hiện tình huống này, đại khái là lão dơi có lương tâm không để Harry thò tay vào nữa.
Kỳ thực nguyên nhân Harry không nhúng tay vào cũng rất đơn giản, hầu hết thời gian của cậu dành để nghiên cứu quyết đấu và thực chiến, mệt mỏi liền nằm bệt lên giường hoặc sô pha mà ngủ, vì thế toàn bộ bài tập đều do Snape phê chữa, cũng vì vậy mà giấc ngủ của Snape thiếu thốn trầm trọng, mỗi ngày một tách cà phê đen đã nâng cấp thành ba bốn tách.
Đi vào cửa hàng độc dược, Hermione trực tiếp đưa danh sách viết tay cho ông chủ, người nọ lập tức gật đầu đi chuẩn bị.
Hermione nhẹ giọng thở dài: “Khôi phục hay không khôi phục đều là chuyện phiền toái, Harry thực sự có bản chất gây rối.” Thân phận Allen vẫn chưa điều tra rõ, những phù thủy phù hợp với độ tuổi Harry đoán hoàn toàn không có, điều này vô hình làm tăng khối lượng công việc của Hermione, cô nàng đã cố gắng tra thêm danh sách trước đó, ngay cả số Slytherin 28 tuổi, nhưng cũng hoàn toàn không có tý tiến triển nào.
“Ít ra nếu cậu ấy khôi phục, trận Quidditch tiếp theo 100% chúng ta sẽ thắng.” Ron lẩm bẩm.
“Sau đó thắng được 150 điểm?” Hermione nhún vai: “Còn chưa đủ để Snape giáo sư trừ hai ngày.”
Ron lập tức xụ mặt: “Tính tình lão dơi ngày càng kinh khủng.”
“Cũng không hẳn.” Hermione hừ lạnh: “Snape giáo sư có thể khoan dung với Harry như vậy, chúng ta phải cám ơn mới đúng.”
“……thì cũng đúng.” Mặc dù không tình nguyện nhưng Ron vẫn phải gật đầu thừa nhận điểm này: “Bất quá, Hermione, mình nghĩ lão dơi có làm giải dược cho Harry, đúng không?”
“Đây có thể là tình huống của Harry có chút rắc rối.” Hermione gật đầu: “Mình tìm được một vài phương pháp, có lẽ Snape giáo sư không lưu ý. Đương nhiên, cũng có thể chúng hoàn toàn vô dụng.”
Một lát sau, đống dược liệu đóng gói kỹ càng được đặt lên bàn.
“Tổng cộng 58 Galleons.” Ông chủ nói giá.
“Ông muốn giết người à……” Ron phát ra âm thanh rên rỉ, sao lại đắt đến vậy chứ.
Hermione xấu hổ mỉm cười với ông chủ, lấy tiền ra trả sau đó quay đầu nói với Ron: “Giá dược liệu là vậy.”
Sắc mặt Ron vẫn không ổn lắm: “Ở đâu bồ có nhiều tiền như vậy?” Đứa nhỏ xuất thân trong gia đình nghèo túng thật sự khó tiếp nhận cách vung tiền hào phóng.
“Là tiền tiêu vặt của mình.” Hermione nói: “Bất quá giờ cũng cạn sạch rồi.” Cha mẹ Hermione là nha sĩ, trong giới Muggle có thể xem là gia đình giàu có, Hermione có tiền chỉ là không thích tiêu sài phung phí mà thôi.
Ron chớp chớp mắt, một lúc sau mới nói: “Chờ Harry khỏe lại bồ nhất định phải đòi cậu ta.”
Hermione sửng sốt, nói tiếp: “Mình sẽ tính lời.”
Hai người liếc mắt, nhịn không được cười rộ lên, người bạn tốt này thực sự làm bọn họ hao tổn tâm trí.
Trở về trường học, Hermione dùng phòng học trống để chế tạo độc dược, Ron làm trợ thủ. Hai ngày sau, Hermione thành công làm ra giải dược, cô nàng định thử nghiệm một chút.
“Meilin, nhất định phải thành công.” Ron ngửa đầu lên trời cầu nguyện.
“Bỏ vào nước bí đỏ hẳn là không có vấn đề.” Hermione nghiên cứu qua, trộn với nước bí đỏ không hề ảnh hưởng tới hiệu quả.
“58 Galleons a, ngàn vạn lần không thể trở thành phế thải.” Ron lần thứ hai tiếc nuối món tiền lớn kia.
Hermione bất đắc dĩ lắc đầu.
Bữa sáng, Hermione nhìn Harry uống hết phần nước bí trộn độc dược.
Buổi sáng Harry vẫn luôn miệng nhắc tới Severus.
Thất bại!
Cơm trưa, loại độc dược tiếp theo.
Buổi chiều, Harry vẫn tiếp tục luôn miệng nhắc tới Severus.
Lần thứ hai thất bại, Hermione có chút uể oải.
Bữa tối, loại độc dược cuối cùng.
Sáu giờ tối, Harry vui vẻ chạy về hầm.
Hoàn toàn thất bại!
“Kế tiếp phải làm gì bây giờ?” Ron vừa tiếc tiền vừa hỏi.
“Làm sao mình biết!” Hermione lao ra ngoài, đi về hướng thư viện.
Ron vò đầu, lầm bầm lầu bầu: “Mình chọc tới ai a.”
…….
Thời gian dần trôi qua, một tuần lại một tuần, đám học học dần dần cũng tập thành thói quen với sự bất thường của Harry, nếu một ngày nào đó Harry nói ít đi một câu Severus bọn họ lại cảm thấy giật mình.
Một số bé thích buôn chuyện nhà Hufflepuff nhiều lần đụng Harry còn nói đùa: “Yo, Harry lại đi tìm chồng cậu?” Bất quá lời này sau đó rơi vào lỗ tai chánh chủ, kết cục của đám tiểu hoan thật thê thảm, cụ thể là gì thì bọn họ đều ngậm miệng lại không nói, bất quá sau đó mỗi lần đụng mặt Harry đều đi đường vòng.
Snape luyện tập thực chiến cho Harry có tiến bộ rất lớn, tuy rằng trong lúc đó Harry vẫn thường làm nũng giả vờ đáng thương, nhưng Snape không bao giờ….. mắc mưu nữa, trước khi luyện tập y đã cất hết toàn bộ chai lọ thủy tinh cùng các vật phẩm bén nhọn.
Snape ngẫu nhiên cũng nghĩ, đây có lẽ là món quà quý giá nhất tình dược tặng cho Harry, tuy rằng sau khi tỉnh lại sẽ quên đi chuyện từng luyện tập như vậy, nhưng cơ thể sẽ không quên được những kỹ năng chiến đấu đã tiếp thu.
Nói tới phương diện học tập thì lão già Dumbledore không biết xấu hổ kia còn tới tìm y nói cái gì mà Harry may mắn có y linh tinh, Snape tuyệt đối không có nhìn lầm, trong mắt lão già chết tiệt đó chỉ có gian xảo cùng ý định trêu chọc.
Xem đi, vì Harry mà y có bao nhiêu nhược điểm rơi vào tay lão già đó, bấy nhiêu đó cũng đủ để y xấu hổ muốn chết.
……..
Hermione thực sự tuyệt vọng, sau khi lục tung hết cả thư viện cô nàng rốt cục cũng đầu hàng.
Đã hơn một tháng rồi sao Harry vẫn không trở lại bình thường?
Hermione lo lắng nhất chính là thời hạn tác dụng của tình dược, cô nàng gửi riêng một phong thư cho cặp song sinh, chính là ngay cả người chế tác cũng không biết chính xác.
Như vậy cô còn có thể tìm ai xin giúp đỡ đây.
Hermione thực sự là trong lúc cùng đường mạt lộ tìm được phương hướng, bởi vì Allen, cô nàng bắt đầu nghiên cứu tư liệu về các dòng họ cổ xưa, biết được trong các gia tộc cổ xưa luôn có một thư viện cá nhân cất chứa rất nhiều loại sách hiện tại không còn xuất bản nữa, đây có thể hi vọng có một tia sáng.
Gia tộc Weasley không nằm trong phạm vi cân nhắc của Hermione, lúc ở trang trại Hang Sóc Hermione không hề phát hiện mấy thứ này, cô nghĩ nói tới gia tộc xưa có lẽ đáng nói tới nhất là gia tộc Black, vì thế Hermione gửi thư tới trang trại Hang Sóc, người nhận là chú Sirius hoặc Remus, cô định nhờ bà Molly chuyển thư tín hộ.
Ba ngày sau, Hermione thu được hồi âm, nội dung như thế này.
Hermione:
Thực ngoài ý muốn nhận được thư của con, chuyện trong trường chú có nghe nói, chú nghĩ có thể dễ dàng giải quyết nên cũng không quan tâm lắm, cũng vì bên chú hiện có rất nhiều chuyện bận rộn (phần lớn cũng vì Sirius không ở đây), về giải dược tình dược, chú có xem qua những phương pháp bào chế mà con gửi, chúng nó hoàn toàn không có hiệu quả thực làm chú giật mình, có vẻ đây thực sự là một nan đề.
Có một tin tốt, chú tìm được một phương pháp bào chế ở nhà cũ Black, trên sách viết nó có thể bất kì chủng loại tình dược nào, chú viết tay một bản ở mặt sau (thực sự nhịn không được mà oán giận một chút, quyển sách này bị ám ma thuật, nó cứ la hét chói tai).
À, đúng rồi, thuận tiện nhớ nói cho chú biết cô gái may mắn kia là ai nhé. (Harry rất ít khi nói tới vấn đề tình cảm, con hãy thông cảm cho sự tò mò của những người đàn ông.)
Trung thành của con, Remus Lupin.
Nhìn qua bức thư, Hermione vô cùng vui sướng, nhưng nhìn thấy dòng cuối cùng phối phương có thể giải bỏ tất cả chủng loại tình dược Hermione lại buồn bực, cái gì gọi là cô gái may mắn chứ?
Lật qua trang thứ hai viết phối phương, Hermioen rốt cuộc cũng hiểu được ý tứ của câu nói này.
Phối phương cùng trình tự chế biến phức tạp tạm thời không đề cập tới, mấu chốt là phương pháp sử dụng.
Uống hết độc dược đồng thời phải có một nụ hôn của người yêu.
Hermione lập tức liên tưởng tới chuyện cổ tích hoàng tử ếch, nụ hôn của người yêu chính là phương pháp giải trừ lời nguyền.
“…….hay có lẽ là truyện cổ tích công chúa ngủ trong rừng?” Hermione đỡ trán, thì thào nói, cũng không phải không đúng, Harry mơ mơ màng màng hệt như công chúa ngủ trong rừng……ai, chỉ có điều đây không phải công chúa, mà là nụ hôn của hoàng tử.
Hoàng tử lai, lúc này nghe thấy nó đúng là mỉa mai.
Hermione nhức đầu, chẳng lẽ cô nàng còn phải tìm được Allen mới xong sao? Đừng nói tới việc có tìm được Allen hay không, hiện tại ngay cả bộ dáng Allen thế nào cô nàng cũng không biết, một hoàng tử điện hạ vô cùng thần bí lại còn nguy hiểm, cô phải làm gì bây giờ?
Quét mắt qua phối phương, điều chế độc dược không thành vấn đề, ức, có vấn đề, cô không còn đủ tiền mua dược liệu nữa, trong nháy mắt cô nghĩ nếu Remus gửi kèm dược liệu tới thì tốt rồi, nhưng sau đó cô lại nghĩ, nếu có tiền thì Remus nên mua cho mình một cái áo chùng mới.
Hay là trực tiếp đưa phối phương cho giáo sư, tác dụng của phối phương này thực rất lớn, nhóm giáo sư sẽ coi trọng, không, cũng không được, như vậy sẽ lộ ra chuyện Harry có bạn trai, chưa được Harry cho phép, cô không thể để lộ ra loại chuyện riêng tư như vậy.
Hermione lâm vào rối rắm, nếu cô là Harry, nhất định sẽ không nguyện ý đứng bên cạnh Snape giáo sư. Được rồi, trước tiên nghĩ biện pháp làm ra giải dược, chuyện Allen đến lúc đó tính sau.
Thống nhất các bước thực hiện, Hermione bắt đầu suy tính công việc chế tác độc dược, dược liệu có trong hầm, tuy rằng học kỳ này giáo sư độc dược là Slughorn, nhưng trong văn phòng thầy chỉ có những loại dược liệu đơn giản nhất dành cho việc dạy học, mà hầm của Snape giáo sư vẫn là kho dược liệu đầy đủ nhất của Hogwarts.
Có lẽ cô có thể mượn một chút? Còn có, lấy cả áo tàng hình của Harry nữa.
Cô gái Gryffindor bất lực thở dài, chỉ mong Snape giáo sư không trách tội, cô cũng chỉ muốn cứu thầy khỏi bể khổ.
Cô gái luôn tuân thủ nội quy vì bạn tốt mà lần này triệt để nổi loạn.