Regulus đã gọi tên hắn rất nhiều lần, cho dù hắn không hề quan tâm tới cậu?
Chua sót dâng trào trong cổ họng cùng xoang mũi, đôi mắt nam nhân thâm trầm tràn ngập bi thương, Sirius không thể không ngừng thở, đem cảm xúc mạnh mẽ áp chế xuống, lúc đối mặt với đám tử thần thực tử đôi tay cũng không hề run rẩy như lúc này.
Chậm rãi đưa tay vói vào, quả nhiên có cái gì đó.
Một phong thư cùng một quyển nhật ký.
Chỉ hai thứ này nhưng lại giống như có khối lượng ngàn cân, Sirius chậm rãi ngồi xuống, ngồi bệch trên sàn nhà sạch bóng không có một hạt bụi.
Nhẹ nhàng vung đũa phép, ánh sáng mập mờ.
Vầng sáng trong bóng đêm có chút chói mắt, Sirius đưa đũa phép về phía lá thư.
Hô hấp lại trở nên nặng nề.
Hắn biết, lá thư này là Regulus gửi cho mình.
Nhắm mắt lại, vài giâu sau Sirius mở mắt, lật tấm giấy da, nội dung chỉ chiếm khoảng một phần ba trang giấy, có chút bất ngờ.
Sirius:
Lúc anh xem phong thư này, em đã chết rồi.
Anh nói đúng, Chúa tể Hắc ám không phải người đáng để theo, hắn là loại người máu lạnh hung ác, hơn nữa so với tưởng tượng của anh lại càng tà ác hơn, nếu như hắn vẫn chưa chết, như vậy anh hãy đọc quyển nhật ký của em lưu lại, có lẽ hắn không thể ngờ em phát hiện được bí mật này——bí mật về sự sống bất tử. Em nghĩ, anh sẽ cần nó, để giết hắn.
Mặc khác, em cám ơn vì anh đã xem phong thư này, còn nữa, thực xin lỗi.
Regulus.
Đơn giản nói ngắn gọn thể hiện sự thay đổi của cậu thiếu niên thiếu quả quyết, khúm núm năm xưa.
Tấm da dê rơi xuống đất, đũa phép cũng rớt xuống, lăn trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Sirius đưa hai tay bụm mặt, bả vai rộng lớn co rụt lại, cơ thể lùi vào bóng đêm, co rúm lại, trong không khí lạnh như băng khẽ vang lên âm thanh khụt khịt, còn có tiếng nghẹn trong cổ họng.
Một khắc quyết định đối mặt kia, Sirius đã có dự cảm, em trai mình đã không còn trên đời này.
Nhưng mà vì cái gì…….
Vì cái gì muốn nói cám ơn?
Vì cái gì lại muốn nói xin lỗi?
Hắn để mặc đứa em trai duy nhất của mình đơn độc đối mặt với hắc ám, chính mình lại bỏ trốn, Regulus không hề thay đổi, so với bất cứ ai cũng ôn hòa thiện lương hơn, là hắn…… tất cả đều là lỗi của hắn.
Sirius hít sâu một hơi, đầu gục xuống đất.
Cho dù không muốn cũng phải cúi đầu thuận theo, Sirius xem hành vi đó là yếu đuối, bởi vì hắn có chết cũng không chịu cúi đầu, chính là từ trên người Draco, hắn bắt đầu hiểu được thuận theo không có nghĩa là sợ chết, thuận theo có khi vì muốn bảo hộ.
Regulus dùng phương thức của chính mình để bảo hộ người thân.
“Thực xin lỗi………” Nam nhân khóc không thành tiếng.
Hắn mới là người phải xin lỗi.
………..
Phòng Harry ở lầu ba, lúc cậu tỉnh lại đã là 10 giờ sáng.
Bởi vì bức màn khá dầy nên ánh sáng trong phòng vẫn còn u ám, Harry nhìn đồng hồ treo tường trước mặt liền vội vàng nhảy xuống giường, hôm nay cậu tính toán đi tìm Allen, cậu thừa nhận, đối mặt với Allen cậu chỉ có thể nhận thua.
Chạy dọc theo cầu thang, Harry liếc mắt một chút liền nhìn thấy cửa phòng Regulus đang mở, không lẽ cha đỡ đầu ở trong? Từ hôm qua vào đây cha đỡ đầu có chút kỳ lạ, cậu hơi lo lắng.
Harry nhẹ nhàng bước qua, xem xét, đúng là đang ở trong!
Harry thấy cha đỡ đầu đang ngồi trên ghế, biểu tình nghiêm túc, chính là…….
“Sirius?” Harry tới gần một chút, ý đồ xem rõ hơn.
Nam nhân giật mình, theo phản xạ có điều kiện bảo vệ quyển nhật ký trong tay, bất quá vừa thấy Harry liền thả lỏng, cố nặn ra một nụ cười.
“Có chuyện gì?” Harry vội vàng hỏi. Cậu quả nhiên không nhìn lầm, ánh mắt Sirius hồng hồng có chút sưng, bên trong còn có tơ máu, gương mặt tiều tụy, cả người chỉ qua một đêm liền già đi vài tuổi.
Sirius mỉm cười được nửa chừng liền thất bại, hắn bây giờ hoàn toàn cười không nỗi: “………chú không sao.”
Tầm mắt Harry dời về phía thứ trong tay nam nhân.
Sirius theo ánh mắt Harry lần thứ hai quay trở lại quyển nhật ký, ngón tay không khỏi siết chặt, có chút trắng bệt.
Trọng tâm các ghi chép trong quyển nhật ký của Regulus chỉ có một vấn đề——hồn khí, bí mật cả đời của Chúa tể Hắc ám. Định nghĩa hồn khí, phương pháp chế tác, sự tà ác của hồn khí, Regulus đã tổng hợp lại nội dung trong sách, cùng với hành động của Regulus, vì sao chết, chết ở đâu.
“Chú nghĩ cậu ta là một tử thần thực tử, thực sự đúng là vậy.” Âm thanh Sirius có chút thều thào, dừng một chút, giọng điệu không thể che dấu chút tang thương: “Nhưng cậu ta vì bảo hộ gia đình mà gia nhập, cuối cùng vì phản kháng Voldemort mà chết.”
Harry đi tới bên cạnh nam nhân, cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở đau xót trên người nam nhân tản ra.
“Chính là, đến tận bây giờ chú mới biết được……….” Sirius cúi đầu: “Chú thực ngu ngốc.”
“Sirius…….” Harry nhẹ nhàng an ủi cha đỡ đầu, cậu không biết cách an ủi người khác, nhất là một người luôn vui vẻ đột nhiên trở thành như vậy, cậu lại càng không biết làm sao, chỉ mấy câu ngắn ngủi, cậu đã hiểu được, vì cái gì cha đỡ đầu luôn đóng kín căn phòng này, mà lúc này, lại thống khổ đến vậy.
“Chú ấy là một người dũng cảm.” Harry an ủi.
Sirius gật mạnh đầu.
Lại một trận im lặng, Harry không biết làm sao, so với việc vì Regulus chết, cậu khổ sở vì cha đỡ đầu khổ sở. Đối với Harry, bất luận là cha mẹ vì bảo hộ cậu chết đi, hay là Regulus xa lạ, cậu không thể cảm nhận được sự đau đớn đó như Sirius.
“Tốt lắm, chú không sao.” Sirius đứng lên, vỗ vỗ bả vai con đỡ đầu: “Đúng rồi, con muốn nhìn ảnh chụp em trai chú không? Cũng lâu rồi chú không thấy nó.”
Harry yên lặng đi theo sau Sirius.
Sirius lục lọi tủ quần áo, lấy ra một quyển album bìa đen đặt phía dưới.
Mở ra, Sirius ngoắc Harry tới gần.
“Con xem, đây là lúc nó 7 tuổi.” Sirius tùy tay chỉ bức hình bên trái.
Một đứa trẻ diện mạo khá bình thường, đây là ấn tượng đầu tiên của Harry khi nhìn ảnh chụp, dạng người này nếu bị ném vào đám người sẽ bị vùi lấp thành người qua đường.
“……..đây là chú.” Giống như bị nghẹn gì đó, Sirius chỉ về phía bức hình hai đứa trẻ đứng cạnh nhau.
Lúc còn nhỏ Sirius có bộ dạng rất khuôn mẫu, còn có gương mặt rực rỡ như ánh mặt trời. Harry để ý tới góc ảnh chụp có dấu vết màu đen, giống như từng bị đốt.
“Một lần cãi nhau, chú ném hết ảnh hai đứa chụp chung vào lò sưởi.” Sirius cười khổ: “Chú nghĩ, còn lại chắc cũng chỉ có tấm này.” Đầu ngón tay Sirius vuốt ve tấm ảnh, hắn nhớ tới cảnh Regulus giả vờ thờ ơ trong lúc hắn ném đám ảnh chụp vào lò sưởi, sau đó lúc hắn rời đi lại vội vàng cứu mớ ảnh rồi lén cất đi.
Lúc đó Sirius chỉ giữ lại số ảnh chụp của mình cùng đám bạn ở Gryffindor, hắn không muốn nhìn thấy cậu.
Nhưng Regulus đã cẩn thận giữ lại, ghi nhớ trong lòng.
Hai người chụp chung dừng lại lúc Sirius 11 tuổi, cũng là lúc nhập học, sau đó đều là ảnh Regulus chụp một mình, Sirius chua xót: “Tính cách nó rất hướng nội, không có bằng hữu chân thật nào.”
Harry không nói gì, ảnh chụp Regulus lúc là thiếu niên có vẻ rất ngượng ngùng, lúc nào cũng tránh né tầm mắt bên ngoài.
Sirius cẩn thận nhìn từng tấm, đến tận tờ cuối cùng, trong đó có một bức hình khá lớn, chụp tập thể: “………là nó cầm đi……..” Sirius thì thào, đây là hình lúc hắn tốt nghiệp, hắn đã tìm rất lâu, không ngờ lại nằm ở đây.
Đây là bức hình học trò năm thứ 7 của bốn học viện chụp chung, Sirius đứng đầu trong đám học sinh mặc đồng phục màu vàng đỏ, không ngừng vẫy tay.
Trong ảnh không có niên học của Regulus, nhưng Sirius có thể tưởng tượng được em trai chăm chú nhìn ảnh chụp này, nhìn thấy hắn 18 tuổi đang tươi cười sáng lạn, Meilin biết, trong suốt 6 năm học hắn chỉ quăng cho Regulus ánh mắt xem thường hoặc thờ ơ, cố ý hoặc vô ý, hắn đã tổn thương cậu quá sâu.
Sirius phát ra tiếng thở dài, hắn nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc.(shbl)
Harry chớp chớp mắt nhìn ảnh chụp, cậu thấy cha mẹ mình, cha định ôm lấy mẹ, ý đồ hôn một cái kết quả bị mẹ hung hăng đánh cho một quyền, thiếu niên tóc nâu bên cạnh Sirius nhất định là Remus, Remus mỉm cười kéo Sirius, tựa hồ muốn hắn yên tĩnh một chút, người nam sinh thấp bé kế đó, Harry không muốn đoán.
Tầm mắt nương theo ánh mắt Sirius đang nhăn nhó, úc, là một đám Slytherin.
Đột nhiên, Harry trừng to mắt, cậu tiến tới gần hơn, không thể tin nhìn một Slytherin đang đứng trong góc, tóc màu đen, ánh mắt không kiên nhẫn, hình dáng này, thần thái này!
Tuyệt đối là Allen không sai!
Sao lại thế này? Hô hấp Harry trở nên dồn dập, sao Allen lại có mặt trong ảnh chụp của chú Sirius?
“…………đây là ai vậy?” Harry nghe thấy âm thanh mình vô cùng khô khốc, còn có chút run rẩy.
Sirius nghe cậu hỏi liền liếc mắt qua, lông mi run lên: “Snape.” Hắn nói, hôm nay hắn chẳng còn khí lực mà chửi mắng tên Slytherin đó.
“Chú nói cái gì?” Cơ thể Harry trong nháy mắt cứng đờ như đá, cậu đại khái nghe được một từ đơn.
“Severus : Snape.” Sirius tức giận nói: “Nó cũng có thời kỳ học trò, con xem, bộ dạng thực làm người ta chán ghét.”
Harry vô lực ngã ngồi xuống sàn.
Snape……….giáo sư?
Người trong ảnh chính là……….Snape giáo sư?
Giống như có một con vẹt đang gào to lặp đi lặp lại trong đầu Harry cái tên Severus Snape, đại não không thể suy nghĩ, tiếng vọng vang lên ầm ầm trong đầu, cùng lúc đó sắc mặt cậu trở nên trắng bệt.
“Harry?” Sirius kì quái nhìn phản ứng của con đỡ đầu.
Thiếu niên tóc rối không trả lời, tầm mắt đăm đăm, không có tiêu cự, hiển nhiên không hề nghe thấy.
“Harry!” Sirius tăng lớn âm lượng.
Harry mờ mịt ngẩng đầu.
“Con làm sao vậy?” Sirius nhìn ảnh chụp, lại nhìn về phía Harry.
Harry mông lung nhìn miệng nam nhân đang chuyển động, tựa hồ muốn nói gì đó, dùng sức hít thở vài hơi, cậu há mồm: “A?”
“Con sao vậy?” Sirius lặp lại.
Harry cuối cùng cũng nghe được, cậu lắc đầu một chút rồi dừng lại, lại lắc đầu: “Không sao.”
Nếu là bình thường, Sirius nhất định sẽ truy vấn rốt cuộc có chuyện gì, bất quá hiện tại hắn cũng đang hỗn loạn, còn thêm chuyện hồn khí, hắn phải nhanh chóng tìm Dumbledore nói chuyện, nga, còn có Kreacher, trong nhật ký Regulus có nói một hồn khí đang ở chỗ Kreacher: “Vậy thì tốt, trong bếp có thức ăn, chú có chuyện gấp phải ra ngoài, con…….”
Những lời sau đó Harry đều không nghe lọt tai, cậu chỉ đờ đẫn gật đầu, tiếp tục gật đầu, mãi đến khi Sirius rời đi.