Sau khi học kỳ kết thúc, Harry theo Ron trở lại trang trại Hang Sóc.
Hermione rất lo lắng, chính là bạn tốt không bao giờ nhắc tới chuyện tối hôm đó nữa, những lúc ở cùng nhau, Harry có đề cập tới một việc, hi vọng cô có thể hỗ trợ tìm kiếm một chút thông tin về hồn khí.
Ngây người trong trang trại Hang Sóc gần hai ngày, Harry liền rời đi, theo Remus.
Một tháng sau đó, Hermione vẫn không thu được tin tức gì đáng kể, Hermione tìm được một chút tư liệu về hồn khí trong thư viện ở nhà cũ Black, những thứ tà ác này thực sự làm cô gái kinh sợ, đồng thời, cô cũng hiểu được thứ mà Harry đang phải đối mặt.
Harry lại xuất hiện ở trang trại Hang Sóc, xuất hiện trước mắt Hermione vào ngày 31 tháng 7, là sinh nhật 17 tuổi của cậu.
Nhóm Wealsey nhiệt tình tổ chức tiệc sinh nhật cho cậu.
Bà Molly làm một bàn thức ăn thật lớn, trừ bỏ nhóm Weasley, phần lớn thành viên Hội Phượng Hoàng cũng tới, bất quá, vẫn không thấy bóng dáng Sirius.
Hermione nhạy bén phát hiện Harry có sự thay đổi, cậu trở nên trầm tĩnh hơn, cử chỉ cũng chững chạc hơn nhiều, cậu mỉm cười chạm cốc cùng mọi người, lại tươi cười nói cám ơn, nhưng những lúc nghiêng đầu nhìn về một phương xa nào đó, gương mặt thiếu niên thực im lìm, không vui vẻ cũng không khổ sở, giống như đang trầm tư.
Buổi tiệc kết thúc, cặp song sinh đề nghị trò chơi quyết đấu, Harry bị Ron mạnh mẽ đẩy lên.
Cậu bé mắt xanh cầm chắc đũa phép bày ra tư thế đề phòng không hề có chút đùa giỡn, động tác gọn gàng dứt khoát, không hề có chút động tác dư thừa, ngay cả Bill cùng Charles vô cùng hưng phấn nhào tới cũng bại trong tay Harry.
Thành viên Hội Phượng Hoàng đứng một bên quan sát lớn tiếng cổ vũ, ánh mắt Remus lại dần ảm đạm.
“Cậu ấy đang luyện tập thực chiến sao?” Hermione nhỏ giọng hỏi người sói.
Remus khẽ gật đầu, hơn một tháng nay bọn họ đều ở Hogwarts, khoảng thời gian nghỉ hè Hogwarts không có một bóng người, nhưng hệ thống phòng ngự vẫn hoạt động, cũng có điều kiện dạy học hơn, Harry không ngừng nghỉ một giây nào, té ngã liền đứng lên, Remus chú ý, đôi mắt Harry hoàn toàn bất đồng với quá khứ.
Dumbledore chết đi, xem ra đều đả kích rất lớn tới mọi người.
Harry lộ ra bản năng chiến đấu xuất sắc ở trang trại Hang Sóc, điều này giúp cậu gia nhập Hội Phượng Hoàng, đương nhiên, đây cũng là yêu cầu của cậu, câu hi vọng mình có thể tham gia chiến tranh.
Buổi tối, Hermione một mình tìm được Harry: “Chuyện hồn khí, bồ tính toán thế nào?”
“Mình sẽ tự đi tìm.” Harry lật xem mớ tư liệu Hermione mang tới, ngữ điệu ổn định.
Hermione căng thẳng, cố gắng phóng nhẹ ngữ điệu: “Harry, không cần phải như vậy.”
Harry ngẩng đầu, nghênh đón cậu là một cái ôm từ cô gái.
“Bồ còn có tụi mình, bồ không cần phải chiến đấu một mình.” Hermione nhẹ nhàng nói.
“Mình biết………” Harry nhẹ nhàng vỗ lưng Hermione: “Vì thế mình mới nhờ bồ giúp mình điều tra hồn khí, nếu là mình sao có thể tìm được nhiều tư liệu như vậy, chẳng qua, kế tiếp mình định theo Hội Phượng Hoàng hành động, bồ chờ xem đi……..”
“A?” Hermione khó hiểu.
Harry cười cười, không nói thêm nữa. Cậu suy nghĩ rất nhiều, Chúa tể Hắc ám dấu hồn khí ở đâu chỉ sợ chỉ có chính hắn cùng thân tín bên cạnh mới biết được, tựa như quyển nhật ký vào năm thứ 2, nó cũng là hồn khí được Lucius Malfoy cất giữ, cậu tin có những thứ tương tự trong tay những người khác.
Mà muốn tiếp cận những người này, nơi tốt nhất chính là chiến trường, đáng mừng là trong trận chiến lần trước, tử thần thực tử bị tổn thất không ít, đám nhân vật nòng cốt cũng không quá nhiều, huống chi cậu phải nắm rõ hướng đi của Chúa tể Hắc ám, dù sao hắn mới chính là địch nhân lớn nhất của cậu.
………
Allen:
Tin tức hôm nay không tồi, tôi đoán trong một khoảng thời gian ngắn không thể gặp lại anh.
Daniel của anh.
………
Tờ 《 nhật báo tiên tri 》 đặt trên mặt đất bị gió thổi bay đi, đầu đề là Severus Snape chính thức đảm nhiệm chức vụ tân hiệu trưởng Hogwarts. Cậu đứng im nhìn tớ báo bị cuốn đi thật xa, siết chặt đũa phép trong tay, không chút thả lỏng.
Remus không biết đưa Harry tới chiền trường rốt cuộc là đúng hay sai, nhìn Harry đang chăm chú xem bản đồ, anh nói: “Không trở về trang trại Hang Sóc sao?”
“Không cần.” Harry không hề ngừng lại, đầu cũng không quay, đột nhiên, cậu đứng lại: “Vẫn chưa có tin tức của Sirius sao?”
“Không có.”
“Vậy đi thôi.” Harry không nói thêm gì nữa.
Ánh mắt Remus tràn ngập lo lắng, làm người cộng tác hiện tại của Harry, anh vô cùng lo lắng trạng thái tâm lý của cậu bé, không phải vì yếu ớt, ngược lại vì đối phương quá mức cứng cỏi, không hề sợ hãi cũng không nao núng, mãnh mẽ lao vào những nơi không ai muốn tới, truy lùng đám tử thần thực tử.
Có một số việc Remus không rõ, nhưng cũng không truy vấn.
Buổi tối, hai người dựng một túp lều đơn giản, nơi này khá hoang vu. Harry tùy tiện ăn chút gì đó liền chui vào góc riêng của mình, cách một lớp vải dệt, cuối cùng cậu cũng có thể thoát ly khỏi ánh mắt mọi người, Harry nhắm mắt lại, phân tích số tin tức gần đây thu được, nơi cuối cùng Bellatrix xuất hiện là làng Hogsmeade, Hội Phượng Hoàng cử người tới điều tra nhưng không tra được manh mối, trang viên Malfoy hoàn toàn khép kín, không ai biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, gần đây bọn tử thần thực tử rất ít khi hành động, không dễ dàng truy lùng được, có lẽ đang âm mưu một kế hoạch lớn.
Đột nhiên, có thứ gì đó áp lên má cậu, Harry kinh ngạc định niệm chú ngữ.
Trợn mắt sững sờ, đây là…….nai? một con nai con trong suốt tản ra hơi thở ấm áp? Thần hộ mệnh?
Harry ngơ ngác vươn tay, mặc dù không thể chạm vào, nhưng đầu ngón tay có cảm giác đang chạm vào thứ gì đó rất mềm mại. Nai con cúi đầu: “Hẻm xéo……tập kích…..” Âm thâm trầm thấp quen thuộc của nam nhân thì thầm bên tai Harry, ngay sau đó, nai con biến mất.
Harry lập tức lấy lại tỉnh táo, nhảy dựng lên, xốc bố liêm gào to: “Mau dậy, Remus, Hẻm Xéo xảy ra chuyện!”
Người sói mặc dù không rõ tình huống lắm, nhưng theo tố chất vốn được huấn luyện lập tức bật dậy.
“Chú trở về báo tin.” Harry nói xong lập tức độn thổ biến mất.
Remus có chút mất tập trung, nhưng anh hiểu rõ cần trở về thông báo, lại nói tiếp, tính tình của Harry giống hệt như James!
Lúc Harry tới Hẻm Xéo, chợt nghe thấy âm thanh nổ mạnh, đất cát văng khắp nơi, bóng đen tán loạn trên bầu trời, trên đường khắp nơi tràn ngập tiếng hét chói tai.
Harry vội vàng kéo một phù thủy đang hoảng sợ ôm đầu qua một bên, nhanh chóng lao vào chiến trường.
“Là Harry Potter!” Có người thấy cậu liền hét lớn.
Harry linh hoạt né tránh: “Chia năm xẻ bảy!” Chú ngữ chuẩn xác đánh trúng tên tử thần thực tử vừa la lên, người nọ rống lên một tiếng ngã quỵ xuống đất.
Luồng sáng của chú ngữ giao nhau ở ngã tư đường, âm thanh thủy tinh vỡ vang lên không ngừng. Rất nhanh sau đó, người của Hội Phượng Hoàng ập tới, hai bên đánh nhau kịch liệt.
Không ai rãnh rỗi chú ý tới Harry nữa, cậu tranh thủ khoảng không liền tìm kiếm xung quanh xem có “người quen” hay không.
Bella! Harry nhìn thấy người biến mất ở góc quanh đúng là Bellatrix! Cậu vội vàng đuổi theo, ngay lúc chuẩn bị queo vào thì bị người tím lấy.
“Đừng qua đó!” Là Remus.
“Nhưng mà……..” Harry nóng nảy.
“Không nên vào hẻm Knockturn.” Remus căn dặn, cho dù là chiến tranh, cũng không được tùy ý tiến vào hẻm Knockturn.
“Đáng giận.” Harry vẫn xoay người lại, giúp đỡ Hội Phượng Hoàng, đồng thời bảo hộ đám dân chúng vô tội.
Trận chiến ở Hẻm Xéo, thương vong rất ít.
Có người hỏi Harry tình báo ở đâu, cậu chỉ ảm đạm cười, chỉ chỉ vết sẹo trên trán, sau đó rời đi, lần này, ngay cả lời chúc mừng cậu cũng không nói.
……….
Allen:
Ngoại trừ mật báo, anh không thể để thần hộ mệnh ở bên cạnh tôi nhiều hơn được sao?
Daniel của anh.
……….
Hai tháng tiếp đó, Bộ Pháp Thuật hoàn toàn trở thành bù nhìn của Chúa tể Hắc ám, bộ trưởng Scrimgeour có ý định chống đối Chúa tể Hắc ám mất tích, sinh tử chưa rõ.
Harry ngày càng lạnh lùng hơn, có khi suốt cả ngày không hề nói một câu, này có quan hệ tới chiến tranh nhưng lại cũng không trực tiếp có quan hệ, bế quan bí thuật có thể bảo vệ suy nghĩ cùng tin tức của cậu, chính là, có những việc khá tồi tệ, nhất là sau một lần Chúa tể Hắc ám lăng trì một Muggle, những ngày tiếp đó Harry cứ bị ám ảnh nghe thấy tiếng thét thê lương của người kia.
Những lần Remus tìm nơi để hóa thành dạng sói, Harry tựa vào một gốc cây, thở phì phò, nghiêng đầu nhìn thần hộ mệnh nai con bên cạnh, mỗi lần xuất hiện đều vì chuyện chiến tranh, nhưng thật hiếm thấy, lần này nó chỉ im lặng đứng bên cạnh cậu, đại khái cũng biết được đêm trăng tròn sẽ không có người quấy rầy.
“Tôi rất muốn gặp anh…..” Harry nhẹ nhàng nói, tiếp tục ôm lấy đầu mình, chậm rãi nói: “Tao không sao.”
Nai con tản ra ánh sáng nhu hòa nghiêng đầu cọ cọ Harry.
“Thực hối hận vì không học tốt môn độc dược……” Harry thở dài, hiện tại muốn điều chế chút độc dược trấn tĩnh cũng không xong, nếu nói cho người khác biết, nhất định sẽ tống cậu về nghỉ ngơi, con ngươi xanh biếc nhìn về phía nai con trở nên thật ôn nhu, Harry nhắm mắt lại, hít sâu: “Hú hồn thần hộ mệnh——”
Một quần sáng màu bạc dần dần hình thành, ánh mắt Harry thực ôn nhu, lẩm bẩm nói: “Tuy rằng không xinh đẹp như trước kia, bất quá cũng thực đáng yêu.” Chú dơi con màu bạc nhẹ nhàng đập cánh, nai con đuổi theo sau, tựa hồ đang chơi đùa.
Cho dù quanh cảnh xung quanh thực u tối, nhưng cũng có những thứ làm người ta ấm áp.
Harry nheo mắt lại quan sát, gương mặt không có nụ cười, nhưng ánh mắt tràn ngập hạnh phúc, một lúc lâu sau, cậu cúi đầu, siết lấy nắm tay, thầm nghĩ, vẫn nên đi tìm Hermione xin chút thuốc an thần thì hơn. Đương nhiên, lúc này cậu thực sự nhớ nhung căn cầm có đầy đủ mọi thứ.
Trước lúc người sói quay lại, Harry hủy bỏ thần hộ mệnh, đốt lửa, nấu chút thức ăn, sau đó tựa vào gốc cây ngủ một chút, mặc dù ngủ không nhiều, nhưng nghỉ ngơi rất cần thiết. Nai con khẽ lung tay lỗ tai, tựa đầu gác lên đùi Harry ngủ, ấm áp chậm rãi bao lấy Harry, hô hấp cậu dần vững vàng, sau một hồi lâu, nai con ngẩng đầu lên, tựa hồ cảm nhận Harry quả thực đang ngủ mới biến mất.
……….
Allen:
Ngoại trừ để thần hộ mệnh ở bên tôi nhiều hơn, anh không thể để nó nói thêm gì đó ngoài tin tình báo sao?