Tình Phi Đắc Ý

Chương 36: Thiếu nữ hiếu khách



Người đói bụng tính tình không tốt, không có cái gì ăn hai tên gia hỏa quen được nuông chiều đều rất tức giận.

“Ngươi, đi hái ít trái cây dại tới đây.” Long Tại Thiên hất cằm sai bảo.

Điêu Điêu Tiểu Cửu trở mình liếc mắt nhìn hắn, không hứng thú đáp lại, “Vấn đề là, thứ ta hái tới ngươi dám ăn sao?”

Cũng phải. Hái trái cây dại cùng với săn thú nướng thịt cũng là một loại kỹ năng cuộc sống đi. Người không trải qua huấn luyện chuyên nghiệp là không thể dễ dàng làm tốt. Nhưng cũng không thể bị đói a. Long Tại Thiên hậm hực nói: “Chúng ta đi chỗ nào có người bán đồ ăn đi.”

Chủ ý này hay, Điêu Điêu Tiểu Cửu ra sức gật đầu, mặt bánh bao nho nhỏ lại bắt đầu cười, bộ dáng nàng còn rất thỏa mãn.

Long Tại Thiên đứng lên, đi trước dẫn đường. Ai, hắn vốn đang muốn cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu ở… nơi bốn bề vắng lặng này thêm mấy ngày, hưởng thụ một chút cuộc sống hai người ngọt ngào. Kết quả…

Cho nên nói, trộm là loại người đáng ghét nhất trên thế gian này.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nhảy dựng lên, vọt vài bước, chắn ở phía trước Long Tại Thiên. Nàng khoác áo ngoài của Long Tại Thiên, cổ áo, ống tay áo đều rộng quá mức, tùy thời có dấu hiệu nguy hiểm không nói. Hơn nữa chiều dài chỉ tới bắp chân, cho nên hai cái đùi đẹp lóng lánh tuyết trắng liền thời khắc đều ở trước mặt Long Tại Thiên lúc lắc đong đưa.

Long Tại Thiên nhướng mày, hắn không phải muốn sắm cái vai nhân vật chánh nhân quân tử gì. Chỉ là lo lắng ở trên đường, sẽ có người đi đường, chân ngọc của Điêu Điêu Tiểu Cửu lại đem cho người khác nhìn miễn phí sao, hắn không muốn chịu thiệt thòi.

Cho nên dọc theo đường đi trái liếc phải dòm, phải tìm cái gì cho Tiểu Cửu mặc vào. Thật sự là không nhịn được muốn cởi xiêm y của bản thân. Đáng tiếc bản thân hắn chỉ còn lại có áo chẽn quần chẽn, đưa cho Điêu Điêu Tiểu Cửu rồi, bản thân hắn trên đường mới có thể bị người ta coi là biến thái mà đánh tới tấp bầm dập đây.

Điêu Điêu Tiểu Cửu nào đâu biết tâm tư Long Tại Thiên, chỉ biết chăm chú đi tìm đồ ăn, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy thân dưới có chút mát mẻ.

Rất xa thấy có khói bếp bay lên, đại khái là có người sống trên núi. Chuyện này rất hợp tâm ý Long Tại Thiên. Phải biết rằng những… người sống trên núi này đại đa số là hai ba nhà thợ săn tụ chung một chỗ, vận khí tốt mà nói, hiện tại lúc này các nam nhân đều đi ra ngoài săn thú, chỉ để lại nữ nhân cùng tiểu hài tử ở nhà. Long Tại Thiên không phải rất muốn ăn cái gì, chỉ là hy vọng có thể mua được chút quần áo để Điêu Điêu Tiểu Cửu… trước ứng phó mặc vào.

Hai người đi qua, từ tảng đá lớn đặt đầu sân nhìn vào là mấy gian gỗ thô ráp thành phòng, bên cạnh còn có mấy gian nhà cỏ. Khói bếp chắc chắn là từ một trong những gian nhà cỏ đó bay ra. Ở cửa còn phơi nắng vài món xiêm y, đều vá chằng vá chịt, nhìn qua, chỉ sợ so với bộ mới vừa rồi cháy hỏng của Điêu Điêu Tiểu Cửu thì cũng không kém hơn là bao. Long Tại Thiên đẩy cửa tường đá ra, lễ phép hỏi một tiếng: “Xin hỏi, có ai không?”

Có, đương nhiên là có!

Không cần một chữ trả lời, Long Tại Thiên cùng Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức hiểu đáp án.

Một, hai, ba, bốn, năm, năm đứa trẻ nhỏ cùng nhau từ các ngõ ngách xông ra, tất cả đều trợn to mắt, tò mò nhìn quanh.

Long Tại Thiên trực tiếp hướng đứa lớn một chút kia gật đầu một cái, cái đứa bé kia nhát gan liền chạy như quỷ đến trước mặt bọn họ. Đó là một thiếu nữ mặc xiêm y vải thô màu lam cực sạch sẽ, tuổi đại khái cũng bằng Điêu Điêu Tiểu Cửu, nhưng thoạt nhìn tương đối tái nhợt gầy yếu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong sáng, lớn quá mức. Vóc người gầy, hiển nhiên còn chưa phát dục, dưới ánh mắt khủng bố của Long Tại Thiên, nàng căn bản là sản phẩm không hợp mắt.

Thanh âm Long Tại Thiên dịu dàng: “Cô nương, có thể lấy một kiện xiêm y cho thay không? Chúng ta có thể trả cho ngươi hai nén bạc.”

Thiếu nữ dường như chưa từng có nghe qua âm thanh động lòng người như vậy. Tiếng nói thuần hậu trầm thấp từ tính như thế, ngôn từ đẹp như ma chú, trêu chọc lòng người, nhất thời si ngốc quên cả trả lời, chỉ mở lớn miệng, đến hô hấp cũng đều ngưng.

Long Tại Thiên hình như cũng rất thường xuyên đối mặt các thiếu nữ hoảng hốt si vọng, kiên nhẫn chờ các nàng trì độn đáp lại. Ai, hắn thỏa mãn nghĩ, cái này phản ứng mới đúng a, đâu giống như Điêu Điêu Tiểu Cửu thật quái thai.

Điêu Điêu Tiểu Cửu thấy thiếu nữ bị như vậy tức giận quát: “Có thì nói có, không có thì nói không có, ngươi ngơ ngác nhìn cái gì?”

Thiếu nữ đỏ mặt, cúi đầu nói một tiếng: “Mời phu nhân đi theo ta.”

Long Tại Thiên ở phía sau vẫn cười đến thích ý, hắn coi cái này như là biểu hiện ghen tuông của Điêu Điêu Tiểu Cửu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu trở mình liếc mắt nhìn Long Tại Thiên. Người kia lại còn trêu hoa ghẹo nguyệt, nghĩ đến lần đầu mình cùng hắn gặp mặt, bị phong độ khí chất của hắn lừa, hiện tại mới biết được, cởi bỏ lớp áo ngoài Vương gia nho nhã của hắn ra, bên trong cũng chỉ là một tên vô lại. Nhìn cô nương này thuần khiết như vậy, cũng không thể lại bị hắn lừa. Điêu Điêu Tiểu Cửu vừa đi theo thiếu nữ, vừa không yên lòng nhìn qua bốn đứa còn lại, đại khái lớn nhất mới mười một tuổi, trừ phi Long Tại Thiên có bệnh còn không đại khái sẽ không dụ dỗ. Lúc này mới an tâm cùng thiếu nữ vào nhà.

Trong phòng không khác biệt bên ngoài lắm, chỉ có mấy thứ đồ dùng gia đình cực đơn sơ làm từ gỗ thô. Thiếu nữ cầm xiêm y tốt nhất của bản thân, màu phấn hồng, phía trên có thêu đóa hoa mai màu vàng, làm theo đúng mốt lễ mừng năm mới. Bởi vì gia đình nghèo không có khả năng mỗi năm đều làm xiêm y, cho nên sẽ may lớn hơn khổ người, Điêu Điêu Tiểu Cửu mặc vào dù chật một chút, nhưng coi như vẫn có thể mặc được.

“Cái này bao nhiêu tiền?” Điêu Điêu Tiểu Cửu nhẹ giọng hỏi.

Thiếu nữ kinh hãi, vốn nàng cho là Điêu Điêu Tiểu Cửu là Đại tiểu thư một kiêu ngạo bốc đồng đây. Hiện tại nghe nàng ôn thanh mềm giọng như vậy, ngược lại không biết phải làm sao. “Ta cũng không biết. Cha chỉ dùng để đổi đồ. Y phục là mẫu thân làm, hoa là ta tự thêu”

Điêu Điêu Tiểu Cửu gật đầu, lại hỏi: “Có cái gì ăn không?”

Thiếu nữ gật đầu.

Điêu Điêu Tiểu Cửu lập tức mặt mày hớn hở: “Tận lực mang đồ ăn ngon lên, các ngươi liền theo đắt tiền nhất đắt tiền nhất mà chào giá là được, hắn rất có tiền”

Thiếu nữ cười: “Khó mà làm được, người sống trên núi vốn dĩ hiếu khách, nếu cha mẹ ở nhà, chỉ xin ăn chắc chắn sẽ không đòi tiền” Chải qua đầu tóc cho Điêu Điêu Tiểu Cửu, lại một lần nữa cài trâm ngọc lên, hai người nắm tay đi ra.

Điêu Điêu Tiểu Cửu đem xiêm y trả lại cho Long Tại Thiên, lại theo thiếu nữ cúi đầu vào nhà cỏ.

Lúc này đúng là thời gian cơm trưa, thiếu nữ đem thức ăn nóng mang tới. Một món dưa muối sậm màu trên mặt bày đặt vài nhánh ớt màu xanh biếc, lại một món cây cải dầu xanh xanh mới hái còn có một tô thịt đôn, nghĩ chắc là con mồi, hai chén cơm gạo lức.

Điêu Điêu Tiểu Cửu ăn ngon lành, rất nhanh lại yêu cầu thiếu nữ lấy thêm cơm. Long Tại Thiên người kén ăn như vậy cũng ăn một chén lại muốn thêm một chén.

Thiếu nữ ngồi ở trước bếp, nhóm lửa, chuẩn bị thêm… chút thức ăn nữa. Một bên si ngốc nhìn Long Tại Thiên. A, thật là một cực phẩm nam nhân, đến động tác ăn cơm cũng tao nhã như vậy, mặc dù tốc độ nhanh một chút, nhưng tuyệt đối không ảnh hưởng đến hình tượng quý công tử ngọc thụ lâm phong của hắn. Đâu giống vị… Thiếu phu nhân kia, nuốt trôi hết đồ ăn, tư thế gắp thức ăn hung mãnh còn hơn cả thợ săn lão cha nàng.

Điêu Điêu Tiểu Cửu ăn quá nhanh mà mắc nghẹn, ách…

Long Tại Thiên nói với thiếu nữ: “Nước đâu?”

Thiếu nữ ái ngại nói: “Ta còn chưa đun” Các nàng đều trực tiếp uống nước giếng, sợ những… khách quý này uống không quen.

Điêu Điêu Tiểu Cửu mặt trướng đến đỏ bừng, nói: “Tùy đi… nước…”

Thiếu nữ múc nửa bát nước, đưa cho Điêu Điêu Tiểu Cửu, Điêu Điêu Tiểu Cửu một ngụm uống xong, dừng lại, còn lại một nửa ngậm trong miệng, ánh mắt hoảng sợ nhìn Long Tại Thiên, đột nhiên phun toàn bộ ra.

Long Tại Thiên nhanh nhẹn né qua, thân thủ của hắn sau khi gặp phải Điêu Điêu Tiểu Cửu trở nên tốt hơn.

“Nước này, có mùi vị?” Điêu Điêu Tiểu Cửu nàng không rõ là cái gì, chỉ biết, sau khi uống xong cực không thoải mái, dường như có cái gì đó, nhưng nàng lại không thể xác định, nói thật ra, pháp thuật của nàng chỉ có thể lừa gạt người bình thường, đối với xử lý chuyện phát sinh, nàng còn kém xa lắm.

Long Tại Thiên cho là nước giếng nơi đây có vị khác thường, đó cũng là chuyện bình thường, mỗi một tỉnh đều có mùi vị đặc biệt của riêng nó. Hắn không thèm để ý nói: “Ăn no rồi, chúng ta đi thôi.” Long Tại Thiên lấy khăn ra, tinh tế lau lau môi anh đào cho Điêu Điêu Tiểu Cửu. Sau đó từ trong lòng ngực lấy ra một thỏi bạc, đưa cho thiếu nữ.

Thiếu nữ lắc đầu không dám nhận, bạc này đại khái là phụ thân một năm khổ cực kiếm được. Nàng không thể dùng một kiện xiêm y cũ cùng cơm rau dưa liền đổi lấy những… bạc này.

Long Tại Thiên đặt bạc trên bàn, trở tay kéo Điêu Điêu Tiểu Cửu bỏ đi. Hắn không có kiên nhẫn cùng thiếu nữ này nói nhảm nhiều.

Điêu Điêu Tiểu Cửu còn đang hoảng loạn, nước giếng này, tuyệt đối có điều cổ quái!

Nhưng mà, là cái gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.